Không Yêu Thì Biến

Chương 7



Hôm sau, tôi tỉnh dậy trong cơn nhức đầu như búa bổ.

Cảm giác nặng nề trên đầu vô cùng đột ngột, tôi đưa tay xoa đầu, đầu óc vốn đã đặc quánh lại càng thêm đặc quánh.

Sao đầu mình sờ vào kỳ lạ thế này nhỉ? Trên tủ quần áo trong phòng ngủ có một tấm gương, tôi lảo đảo bước qua đó, cơn đau nơi mắt cá chân khiến tôi phải đi khập khiễng, đến khi nhìn thấy người trong gương, tôi liền sững ra.

Trên trán tôi quấn băng dày cui, mà dù vòng băng có dày như thế nhưng vẫn rỉ ra một vết máu. Khẽ chạm lên, cảm giác đau đớn nhắc tôi rằng đây đúng là hiện thực. Tôi nhìn chằm chằm vào bóng mình trong tấm gương, ánh mắt chậm rãi rơi xuống cổ, một vết “dâu tây” đỏ tươi lại khiến lưng tôi lạnh ngắt.

Liệu có phải mình… sau khi say rượu thèm quá mà lôi tên đàn ông nào đó ra “làm” không? Đối phương vì muốn tỏ sự kiên trinh tiết liệt nên đánh cho tôi vỡ đầu chảy máu?

Trong đầu chợt lóe lên một gương mặt lạnh lùng…

Tôi không khỏi rùng mình, cố gắng nhớ lại chuyện tối hôm qua, nhưng đầu óc căng lên, đau âm ỉ, tôi không nhớ được điều gì.

Thôi vậy, tôi thở dài, đảo mắt một vòng quanh căn phòng ngủ có thể coi là sạch sẽ, bụng bảo dạ, chuyện mình đã gây ra chắc vẫn không quá đáng lắm. Cổ họng không khỏi khô khốc khó chịu, tôi mở cửa phòng định ra ngoài uống nước.

Nhưng lúc nhìn thấy phòng khách, tôi lập tức đờ người ra.

Cả một huyện đàn ông!

Vắt ngang trên ghế sofa, nằm lăn ra đất, tựa bên bàn trà. Phải bảy, tám tên đàn ông nằm la liệt! Nhét đầy cái ổ bé nhỏ của tôi.

Tôi nuốt nước miếng, đưa tay lên sờ vào vết “dâu tây” trên cổ mình, chợt cảm thấy chóng mặt. Chẳng có lẽ, tối qua, tôi “chiến đấu” với mấy tên này?

Là NP[1] trong truyền thuyết…

[1] Làm tình tập thể.

Tôi vịn lên khung cửa, trấn tĩnh mãi mới chậm rãi phục hồi tâm trí. Nhìn kỹ lại tôi mới thấy rõ được mặt mày của mấy người đó – hóa ra cả đám này đều là bạn bè của Thẩm Hy Nhiên.

Lúc này tôi mới có chút yên lòng, tôi biết, mình có say ghê gớm hơn nữa cũng tuyệt đối không rờ tới mấy loại này. Thế nhưng, dấu “dâu tây” trên cổ và vết thương trên đầu tôi làm sao mà có?

Tôi đang ngẩn ngơ thấp thỏm nghi ngờ thì đột nhiên nghe thấy tiếng đinh đinh đang đang vang lên từ trong phòng bếp.

Có người đang nấu cơm?

Tôi chần chừ một lát, chậm rãi bước tới. Vừa tới cửa phòng bếp, một bóng người quay ra suýt nữa va phải tôi. Người đó nhanh nhẹn lùi lại vài bước, giữ bát cháo trong tay không bị sánh ra ngoài. Nhìn rõ mặt mũi người kia, tôi kinh ngạc lần thứ ba từ khi tỉnh lại trong sáng nay.

“A… anh, anh Trần, sao anh lại ở đây?”.

Anh chàng Trần Thượng Ngôn, vị bác sĩ đã từng xem mặt tôi, sử dụng dao chuẩn xác lại có xác động vật ngâm phoóc-môn trong nhà. Lần trước khi anh ta đi đã nói với tôi lần sau liên lạc, nhưng mãi tới hôm qua chúng tôi vẫn chẳng có liên hệ gì.

Hôm nay, sau ngày tôi say bí tỉ, lại trực tiếp liên lạc với đối phương ở tận nhà.

Tình huống gì đây!

Dưới ánh mắt anh ta là một quầng thâm, xem ra tối qua không được nghỉ ngơi đầy đủ. Anh ta cầm bát cháo, đặt nó lên trên bàn, cười ngượng ngùng: “Tối qua em uống say chắc không nhớ được gì nhiều, là em gọi điện bảo tôi tới đây”.

“Tôi?”.

Tôi lại ngẩn ra, vội vàng lần vào túi quần áo nồng nặc mùi rượu, lôi di động ra xem thử, cuộc gọi cuối cùng quả nhiên là gọi cho Trần Thượng Ngôn. Tôi xoa trán: “Vâng, được rồi, xin lỗi anh, đúng là hôm qua tôi uống hơi nhiều, không ngờ là…”, sẽ gây phiền phức cho anh.

Tôi còn chưa nói hết câu, bên kia đã tiếp lời: “Tôi cũng không ngờ được”. Anh ta đỏ mặt thẹn thò, “Không ngờ em sẽ say rượu nói lời trong lòng, càng không ngờ rằng em lại có ý với tôi, ha ha, Tịch Tịch, giờ tôi vẫn có cảm giác mình đang ở trong mơ”.

Tịch Tịch…

Tôi cảm giác mình còn giống ở trong mơ hơn anh ta.

Anh ta không để ý tới vẻ mặt sợ hãi tới thất thần của tôi, tự lải nhải một mình: “Tịch Tịch, thực ra em không biết rằng, từ sau lần chia tay trước, tôi vẫn luôn nghĩ đến lời em đã nói, em nói không sai, chắc hẳn rất ít người có thể chấp nhận được thói quen sống như thế của tôi, thế nên tôi vẫn luôn cố ép mình thay đổi một vài thói quen. Giờ tôi ra ngoài đã không mang theo dao phẫu thuật nữa, hôm qua khi nhận được điện thoại của em, cũng đúng lúc tôi mang nốt thi thể động vật cuối cùng trong nhà đi quyên tặng. Tôi cứ không dám liên lạc với em, chỉ sợ… sợ tôi vẫn chưa thể làm tốt:.

Anh ta càng nói mặt càng đỏ lên: “Kết quả là, kết quả là không ngờ được rằng Tịch Tịch cũng có ý đó với tôi”.

“Không…”. Tôi chỉ uống say thôi. Tôi còn chưa nói câu này ra khỏi miệng, phía sau đột nhiên vang lên một loạt tiếng hô kinh ngạc. Tôi xoa gân xanh đang nổi lên bừng bừng trên trán, quay người lại, thấy Vương Đại Miêu vác đôi mắt sưng mọng, tựa vào tường với vẻ mặt kinh ngạc:

“Thực sự có người liều mình dám yêu Hà Tịch cơ đấy! Tôi còn nghĩ đêm qua mình nằm mơ!”.

Tôi âm thầm siết chặt nắm tay.

“Này anh, tối qua Hà Tịch uống say, nó nói gì cũng không thể xem là thật được! Vả lại, nó là đứa con gái hung hãn như thế, à không, là thằng con trai như thế, anh phải thận trọng!”.

Tôi lại âm thầm mài răng.

“Người anh em, quý trọng sinh mạng, rời xa Hà Tịch! Anh có biết nó khủng bố bạn trai cũ thế nào không, lấy cái ấy làm xúc xích đó! Chúa ơi!”.

Tôi lia mắt qua chỗ Đại Miêu, đang định ra tay thì chợt nghe giọng nói nhỏ nhẹ của anh chàng họ Trần: “Thực ra Tịch Tịch rất tốt mà”. Tôi và Đại Miêu cùng quay đầu lại nhìn, anh ta cười cười nói: “Tuy thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng tôi cảm giác cô ấy còn tốt hơn rất nhiều những cô gái khác”.

“Tại sao?”. Đại Miêu hỏi.

“Cảm giác thôi, không phải cô ấy không tốt, chỉ là họ không phát hiện ra cô ấy tốt nhường nào thôi”.

Tôi nhận ra sợi dây trong trái tim mình rung lên khi câu nói này lướt qua, khó bề chống đỡ.

Anh đẩy cặp kính mắt gọng vàng, dịu dàng mỉm cười với tôi, nói: “Bệnh viện hôm nay còn có việc, tôi đi trước nhé, tôi đã múc một bát cháo cho em rồi, hôm qua say nên hôm nay ăn đồ thanh đạm một chút mới tốt”, giọng điệu y hệt như bạn trai.

Đại Miêu nhìn Trần Thượng Ngôn như nhìn quái vật.

Đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa tôi mới nghĩ ra, vội đuổi theo ra ngoài: “Chờ chút đã! Chờ đã nào! Cái này là anh làm phải không? Còn vết thương trên đầu tôi…”. Bên ngoài đã chẳng còn thấy bóng dáng anh ta nữa rồi.

Tôi sờ lên băng vải được quấn rất chuyên nghiệp trên đầu mình, đầu óc trống rỗng tới mấy giây.

Rốt cuộc “thương tích” trên người tôi có phải do anh ta gây ra không? Hôm qua tôi thổ lộ với Trần Thượng Ngôn, vậy thì bóng dáng người đàn ông lạnh lùng kia cứ trượt qua trượt lại trong đầu tôi là thế nào đây?

Tôi vào bếp, chăm chăm nhìn xoáy Đại Miêu đang lén ăn cháo.

“Vương Đại Miêu!”.

Gã chợt cứng người, ngoái đầu nhìn tôi, rồi vội vàng giấu bát cháo ra sau lưng: “Cháo này anh đã ăn rồi, đánh chết cũng không nhả ra đâu!”.

Tôi chê bai: “Ai cần anh nhả ra. Anh nói cho tôi biết, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì sau khi tôi say hả?”.

Đại Miêu vò đầu nghĩ ngợi: “Anh nhớ mang máng, hình như chúng ta đánh cược, sau đó em thắng, muốn bọn anh đưa tiền”.

Hắn vừa dứt lời, đầu óc tôi như có tia sáng xẹt qua, vài cảnh tượng đứt quãng và hỗn loạn ùa vào trong não. Tôi day lên Thái Dương đau nhức, muốn ghép những hình ảnh kia lại…

Tôi uống rượu thả ga, bọn họ gào lên trong một tuần tôi tuyệt đối không thể tìm được bạn trai, tôi tức mình, trong cơn nóng giận… trong cơn nóng giận tôi đã làm gì nhỉ?

Chẳng quan tâm tôi đã làm gì, hình như tôi đã kéo một người đàn ông tới trước mặt bọn họ thì phải.

Là ai nhỉ?

Trần Thượng Ngôn? Không phải. Tôi đang vắt óc nhớ lại thì một giọng nói khàn khàn ngái ngủ vang lên: “Thơm quá, Hà Tịch, em mà cũng biết nấu cháo à”. Một tên bạn của Thẩm Hy Nhiên đã tỉnh, hắn mơ mơ màng màng đi tới chỗ cái nồi.

Tôi tóm lấy cổ áo hắn, lôi tới trước mặt mình, hỏi: “Lục Tử, hôm qua em đã tỏ tình với ai?”.

Lục Tử ngáp một cái, mơ màng hỏi lại: “Tỏ tình cái gì?”.

Tôi thấy lạ: “Không có à?”.

Hắn ngẩng lên nhìn hoa văn trên trần nhà, nghĩ rất lâu: “Có”.

Tôi tức tới nỗi nghiến răng kèn kẹt, hận không thể nhấn hắn vào trong nồi cháo nóng tắm rửa kỹ càng một chút. Hắn đột nhiên nhớ ra gì đó, vỗ tay nói: “Hà Tịch, em máu thế, lại còn câu được cả kiểu đàn ông như Tần Mạch, được lắm! Lần này anh thua tâm phục khẩu phục, mai gửi tiền cho em”.

Lòng dạ tôi lạnh buốt: “Anh nói ai?”.

“Người thừa kế Tần thị đó. Bố anh đã từng hợp tác với nhà bọn họ, anh chàng kia kiêu lắm. Nhưng năng lực quả thực không tồi. Hà Tịch, em giỏi đấy!”.

Đầu tôi đặc quánh lại, người lúc nãy bước ra khỏi căn phòng này với tư cách bạn trai tôi là Trần Thượng Ngôn, nhưng Lục Tử lại nói tối qua tôi câu được Tần Mạch…

Thế giới này đúng là càng lúc càng không thể hiểu được nữa rồi.

Thực ra những chuyện này không quan trọng, quan trọng nhất là mấy cái thứ trên cổ tôi do ai để lại. Không làm rõ ràng thì chị đây lôi ai ra chịu trách nhiệm bây giờ!

“Hôm qua, làm sao mà em câu được anh ta?”.

“Em nói em nhất định có thể tìm được bạn trai trong vòng một tuần, sau đó lại nói em đã chọn được người rồi, xong thì chạy mất dạng. Tiếp đó anh và bọn Đại Miêu đang uống rượu thì em đưa Tần Mạch đến, nói anh ta là bạn trai em. Bọn anh không tin, em nói em có thể chứng minh, em bước lên mấy bước, kết quả là chẳng hiểu sao lại ngã, đập đầu lên ghế, máu chảy đầy đất. Mọi người uống chút rượu nên chỉ có Tần Mạch là tỉnh táo nhất, cuối cùng anh ta lái xe đưa em về nhà”. Lục Tử liếc mắt nhìn dấu vết trên cổ tôi, nháy nháy mắt hỏi: “Sức chiến đấu của Tần công tử như thế nào?”.

Tôi lạnh lùng cười khinh bỉ trong lòng: Mạnh lắm! Nhưng giờ không phải lúc nói câu này.

“Sao các anh đều ở nhà em?”.

“Bọn anh tới phá động phòng”.

Không thể nói lý với bọn say rượu được, tôi bóp trán rồi hỏi: “Sao em lại kéo Tần Mạch tới nhỉ? Em nói thế mà anh ta không phản bác à?”.

“Lúc ấy anh đang uống ngất trời, không để ý mấy chuyện này. Nhưng Trình Thần thì trông em kỹ lắm, hình như còn theo em suốt nữa, có lẽ cô ấy biết em tóm được bạn trai như thế nào ấy”.

Đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa “cốc cốc”. Tôi mở cửa nhìn, người đang đứng ở cửa nhà là Trình Thần. Chị vào phòng, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, nhìn hai thằng bạn đã tỉnh, lại nhìn mấy tên khác còn nằm vật ra đất, sắc mặt thay đổi, lập tức nổi giận mắng chửi:

“Chúng mày làm cái gì thế! Bọn mày đã làm gì với Hà Tịch nhà tao hả? Hôm qua vất vả lắm nó mới tìm được một người, bọn mày tới phá sự trong sạch của người ta à? Cút! Cút hết cho tao!”. Trình Thần vô cùng giận dữ, cầm tay áo Vương Đại Miêu và Lục Tử quăng cả hai ra. Còn mấy tên đang ngủ như chết thì túm lấy cổ áo kéo lê trên đất ra ngoài, lấy sức đóng sầm cửa lại tiếp tục chửi: “Phá hoại nhân duyên của người ta thì sớm muộn gì cũng xuống địa ngục bị chọc mông!”.

Lúc này tôi vẫn để hết tâm trí vào chuyện tối qua, không còn sức cảm thán sự mạnh mẽ của Trình Thần, kéo chị lại hỏi: “Sao hôm qua em câu được Tần Mạch vậy?”.

Trình Thần nhìn tôi một cách mờ ám: “Không ngờ em đã rung động trước người ta từ lâu rồi”.

Tôi lau mồ hôi lạnh.

Trình Thần sợ tôi phủ nhận, bèn lớn tiếng nói: “Nhưng chị thấy rõ mồn một rồi đấy nhé! Lúc đó một mình Tần Mạch đang hút thuốc trong sảnh khách sạn thì em chạy tới, kéo áo người ta rồi nói, tôi thích anh, yêu tôi đi”.

Tim tôi chết lặng: “Em… em nói thế à? Thế anh ta thì sao?”.

Trình Thần sờ đầu: “Anh ta cũng không nói được hay không, nhưng chẳng biết lấy thứ gì ra rồi bảo, ‘Nghe nói cô thiết kế nội thất, trình độ cũng không tới nỗi nào. Tôi có đồ bị hư, cô sửa lại giúp tôi rồi tôi sẽ giúp lại’, trông cứ như thể đã biết em đánh cược với bọn Đại Miêu ấy, không xem lời em nói là thật”.

“Sau đó?”.

“Sau đó em sửa đồ giúp anh ta, cuối cùng anh ta giúp lại em”.

Tôi lẳng lặng ngẩng lên nhìn trần nhà.

Trình Thần lại vỗ lên lưng tôi, nói: “Nhưng em vẫn có chút thủ đoạn đấy nhé! Biết giả vờ ngã, sau đó để Tần Mạch đưa em về nhà”. Trình Thần nhìn chằm chằm vào cổ tôi, hỏi một câu đê tiện không khác gì Lục Tử: “Sao nào? Sức chiến đấu của anh Tần không tồi chứ hả?”.

Khóe miệng tôi giật giật, không thèm để ý tới chị.

Giả vờ ngã? Tôi uống say rồi còn biết tính toán việc giả vờ ngã sao? Tôi sắp xếp lại những chuyện đã nghe được rồi cẩn thận ngẫm lại, không khó để nghĩ ra nguyên nhân tôi thành ra thế này.

Nhất định là tôi muốn nói ra chuyện mình đã từng lên giường với Tần Mạch để chứng minh mình là người phụ nữ của hắn, Tần Mạch không muốn bị tổn hại danh tiếng nên ngáng chân tôi một cái, thế là tôi ngã vỡ đầu chảy máu, cho nên mắt cá chân tôi cứ đau âm ỉ thế này!

Rốt cuộc đồ khốn nhà anh lấy bao nhiêu sức đạp tôi hả!

Tôi hít thở thật sâu bình ổn lại tâm trạng đang cuộn trào của mình rồi hỏi tiếp: “Sau đó thì sao ạ? Sau khi anh ta đưa em về thì sao nữa?”. Trần Thượng Ngôn từ chỗ nào chui ra vậy trời!

Trình Thần nhìn tôi mờ ám: “Còn phải hỏi. Nhìn dấu vết trên cổ em đi, hè hè, anh Tần đúng là cố gắng lắm đây!”.

Mặt tôi lại tối sầm.

Rốt cuộc từ sau khi Tần Mạch đưa tôi về nhà tới trước khi bọn Vương Đại Miêu tới “phá động phòng” đã xảy ra chuyện gì, thì chỉ có đương sự – là tôi, Trần Thượng Ngôn và Tần Mạch – là biết.

Điều đáng tiếc là, người nên được biết nhất là tôi lại quên sạch.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.