Không Uổng

Chương 8



(*lạc tử: một kiểu kết như đồng tâm kết, có thể làm thành dạng túi lưới đựng đồ bên trong, ví dụ như viên ngọc)

____________

Sự tình ồn ào ngoài dự đoán.

Đầu tiên Phùng Mạn Oánh được mời tới phân bua, bà vú Thân thêm mắm thêm muối đùn trách nhiệm lên người Ngu Tiểu Mãn, nói Đại thiếu nãi nãi không biết phép tắc, bà ta mới chỉ dạy bảo đôi câu đã lên mặt chống đối rồi, nguyên văn là: “Lão nô ở phủ gần hai mươi năm, mà ngay cả một câu cũng không thể nói.”

Có lẽ là bị dọa sợ, chuyện liên quan tới Lục Kích lại không hé nửa lời.

Chẳng qua thanh kiếm kia còn cắm giữa sân, đám đầy tớ thay phiên rút ra mà không thành, trá hình thành Đại thiếu nãi nãi làm trái luật lệ, Đại thiếu gia không những không quản thúc mà còn ra mặt bao che.

Bà vú Thân vốn là người bên cạnh Phùng Mạn Oánh, dĩ nhiên sẽ được thiên vị, nghe xong cái gọi là lời khai của đám người làm, Phùng Mạn Oánh lập tức định tội Ngu Tiểu Mãn: “Vú Thân là hạ nhân kỳ cựu trong phủ, trước đây bảo ngươi theo vú học lễ nghi, không học thì thôi, sao còn phải xung đột?”

Ngu Đào đỡ lời thay Ngu Tiểu Mãn: “Đại thiếu nãi nãi vẫn luôn ngồi im trong phòng, chính Vân La và bà vú Thân nói năng lỗ mãng trước.”

“Làm chủ mà nhỏ mọn đến vậy?” Phùng Mạn Oánh vẫn tìm được cớ nhiếc móc như thường, “Về sau đừng đi ra ngoài nữa, toàn để cho người ta cười nhạo, làm hỏng danh tiếng Lục phủ.”

Ngu Tiểu Mãn lo Ngu Đào chịu thiệt, tiến lên che trước người nàng, Ngu Đào nhón chân không phục: “Loại nô tài dám mạo phạm chủ nhân, mới làm hỏng thanh danh Lục phủ thì có.”

Phùng Mạn Oánh vừa mới nói chủ nhân nên rộng rãi, giờ không tiện gây khó dễ trước mặt nhiều người, chỉ đành nói: “Vú Thân là người của ta, về sân ta sẽ tự quản lý.”

“Vậy ả thì sao?” Ngu Đào chỉ Vân La đang rúc một bên không lên tiếng, “Sự tình hoàn toàn do ả gây nên.”

Phùng Mạn Oánh phất khăn, ngại phiền toái: “Vân La là người sân các ngươi, trước đã định sẽ nâng lên làm di nương, vậy giao cho Đại thiếu gia các ngươi xử lý đi.”

Không phải Ngu Tiểu Mãn không muốn nói, mà cơ bản không thừa chỗ chen lời.

Nghe đến hai chữ ‘di nương’ càng thêm ngơ ngẩn, nhìn sắc mặt bực tức của Vân La, lập tức hiểu ra.

Phùng Mạn Oánh mưu tính chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa hư vô, dẫn người muốn rời đi, chưa tới cửa đã bị Lục Kích gọi lại: “Vú Thân đây là quên dập đầu sao?”

Bà vú Thân không nén nổi giận dữ: “Phu nhân cũng lên tiếng rồi, Đại thiếu gia hà tất phải như thế.”

Lục Kích trầm giọng nói: “Sân của ta, không tới phiên người khác nói chuyện.”

Có vẻ như không ngờ Lục Kích thường ngày im lặng kiệm lời nay lại công khai chống đối mình, Phùng Mạn Oánh trợn tròn hai mắt khó lòng tin được: “Ngươi—-”

Bà ta coi Lục Kích là cái gai trong mắt, chẳng qua trước mặt nhiều người như vậy, cuối cùng vẫn kìm nén không mắng ra lời, hai bên đối đầu, không ai nhường bước.

Mãi đến khi Thái phu nhân được mời tới phân xử.

Lão thái thái nghe đầu đuôi sự tình, nói: “Vú Thân và Vân La tạ tội với Đại thiếu nãi nãi đi, về sân riêng mỗi người lại tiếp tục xử trí.”

Thái phu nhân đã lên tiếng, không ai dám cãi lời. Bà vú Thân và Vân La lần lượt quỳ xuống nói “Nô tỳ biết tội”, trông rất cưỡng cầu, hướng cũng là hướng về phía Lục Kích, đối với Ngu Tiểu Mãn không hy vọng sẽ được đối xử công bằng trong gia tộc cực trọng tuổi tác tôn ti này, như vậy đã coi như khách sáo.

Đám người giải tán, lão thái thái nán lại thêm một hồi, kéo tay Ngu Tiểu Mãn an ủi mấy lời, đại khái như “mẹ chồng ngươi nóng tính chứ thật ra không xấu bụng”, Ngu Tiểu Mãn chỉ ậm ờ tiếng được tiếng mất.

Cậu chỉ lo cho mảnh giao tiêu mới dệt một nửa kia, khi có thể lấy lại nguyên vẹn từ tay Vân La, rốt cuộc có thể thở phào, nụ cười cũng lộ ra trên khuôn mặt.

“Đứa nhỏ ngốc, vì một miếng vải mà căng thẳng đến vậy.” Lão thái thái cười vỗ vỗ tay cậu, thuận tiện quan sát cậu một phen, cau mày nói, “Tay chân nhanh lẹ là chuyện tốt, thế nhưng dù gì cũng làm dâu nhà họ Lục chúng ta, sao lại không ăn mặc đẹp đẽ một chút?”

Ngu Tiểu Mãn không thích diện quần áo trang sức của loài người, lối ăn mặc rườm rà của các cô gái làm cậu đau đầu nhức mắt, thế nên ngày thường chỉ khoác áo sam bên ngoài váy dài, tóc búi lỏng hơi trễ, có đôi khi Ngu Đào cũng chê cậu ăn mặc chẳng giống phu nhân nhà quan.

Còn may Ngu Tiểu Mãn có lí do chống chế: “Vừa nãy mới ngã bẩn, cháu đang định đi thay.”

Nghe cậu nói vậy, lão thái thái cười hài lòng, nếp nhăn chen chúc khiến cho cặp mắt híp vào thành một kẽ hở.

Bà càng nhìn cháu dâu xinh đẹp càng thấy thích, kéo tay Lục Kích chồng lên tay Ngu Tiểu Mãn: “Lúc trước nghe tin nhảm còn tưởng hai đứa không hòa thuận, hiện giờ thấy Khải Chi biết che chở tức phụ, ta đây làm bà nội cũng an lòng.”

Thái phu nhân vừa mới rời khỏi sân, Lục Kích đã lập tức thả tay.

Mu bàn tay còn lưu lại độ ấm từ lòng bàn tay, Ngu Tiểu Mãn bối rối cong cong ngón tay nắm áo vải trên người, rồi lại lặng lẽ chắp tay ra sau lưng, dùng bụng ngón tay cà mãi cà mãi phần da thịt vừa được Lục Kích chạm tới.

Lục Kích đến giữa sân, nghiêng người rút kiếm, cắm trở về bao, lúc xoay người nghe Ngu Tiểu Mãn nói: “Cảm ơn, cảm ơn huynh đã giúp ta.”

Đoàn Hành tiếp lời thay Lục Kích: “Chẳng qua Tướng quân của chúng ta ngại ồn, không phải đặc biệt đến giúp ngài.”

Lại nhớ Lục Kích đã biết mình không chỉ giả mạo mà còn là đàn ông, lòng Ngu Tiểu Mãn khó chịu không dám ngẩng đầu, buồn buồn “ừm” một tiếng, đứng tại chỗ đưa mắt nhìn Lục Kích rời đi.

Ánh mắt rơi trên thanh kiếm bên người hắn, vẻ mất mát vô cớ một lần nữa chiếm cứ trái tim chưa lắng lại của Ngu Tiểu Mãn.

Trò cười này trong Lục phủ đủ cho người ta tán gẫu hết mấy ngày, cứ thế chuyện cũ năm xưa cũng theo đó được đào ra.

“Nhắc lại nhớ số phận Đại thiếu gia cũng lắm chua xót.” Hôm nay Ngu Đào xúc động nói, “Khi còn nhỏ bị đưa vào quân đội luyện võ, mười sáu tuổi ra chiến trường góp sức cho nước nhà, còn không thể nhìn mặt mẹ mình lần cuối. Hài cốt mẹ chưa lạnh, Lục lão gia đã nâng thiếp thành thê cho Đại thiếu gia một bà mẹ kế, vốn dĩ ở biên cương xa xôi mắt không thấy tâm không phiền, lại bất ngờ bị thương tàn phế đôi chân…”

Ngu Tiểu Mãn vùi đầu may vá, nghe đến đây bất chợt ngẩng đầu: “Bất ngờ bị thương?”

“Đúng vậy, đao kiếm chiến trường nào có mắt, nghe cha em nói, nơi nơi đều là xác chết không đầu không tìm lại được, cuối cùng chỉ có thể dựng mộ áo mũ cho người thân tưởng nhớ.”

Con ngươi mở to lộ vẻ mê man, Ngu Tiểu Mãn nghĩ, rõ ràng năm xưa chị Bích Nguyệt tính ra là do kẻ gian làm hại kia mà?

Ngu Đào tiếp tục nói: “Hiện giờ chỉ có thể chôn chân ở nơi kín cổng cao tường mỗi ngày phải nhìn mặt người khác, cha không yêu mẹ không thương.” Vừa nói vừa nhìn ngó xung quanh, nhỏ giọng, “Nghe nói, Đại phu nhân đang dùng mọi cách khiến Lục lão gia truyền tước vị cho Nhị thiếu gia đó.”

Triều đại này tước vị cha truyền con nối đã là chuyện bất di bất dịch, truyền con trưởng không truyền con thứ, về lý bất luận thế nào cũng nên truyền cho con trai trưởng là Lục Kích. Thế nhưng Lục Kích bị thương chân, cầu thầy xin thuốc hết năm này sang năm khác vẫn không thấy chuyển biến tốt đẹp, như vậy chuyện này khó mà nói trước.

Ngu Tiểu Mãn lập tức chú ý, sốt ruột thay ân nhân: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Ngu Đào liếc mắt một cái, ghé sát bên tai Ngu Tiểu Mãn: “Em nghe bảo ưu tiên người có công cao, nếu con đường làm quan của Đại thiếu gia đã đứt, Nhị thiếu gia lại vô dụng, vậy thì tính ra… nối dõi tông đường cũng coi là công lao nhỉ?”

Ngu Tiểu Mãn cho rằng Ngu Đào nói linh tinh.

Mà dù cho có lý đi chăng nữa, thì việc này cậu cũng đâu giúp được cơ chứ, sau khi Lục Kích biết cậu là đàn ông còn tránh chẳng kịp, gặp một lần đã khó khăn ngàn trùng, huống hồ là cùng chung chăn gối?

Chị Bích Nguyệt từng nói, cùng ngủ trên một giường mới có đứa bé con.

Vì vậy Ngu Tiểu Mãn quay đầu là quên ngay cái biện pháp hớ này, một lòng một dạ nghiền ngẫm xem nên chữa chân cho Lục Kích thế nào.

Trước khi tới cậu từng hỏi mấy cụ già gần ba trăm tuổi trong tộc, họ nói giao châu có thể trị bách bệnh, nhưng hỏi giao châu là thứ gì, các cụ già kiến thức sâu rộng chưa từng nhìn thấy cũng nói không rõ nữa, chỉ biết tổ tiên truyền xuống một câu—- tận lòng mà khóc, nước mắt thành châu.

Rặt vài chữ ít ỏi, Ngu Tiểu Mãn nghĩ từ thôn Ngu nghĩ ra tận kinh thành, mà vẫn chẳng hiểu ngụ ý thâm sâu trong đó.

Đối với cậu đa số những lần rơi lệ đều là vì đau, hoặc là nỗi đau thể xác, tỷ như lúc rút vảy, hoặc là nỗi đau trong lòng, tỷ như khi đường nhân rơi xuống đất.

Để tìm được giao châu trong truyền thuyết, mấy ngày nay hễ có thì giờ rảnh rỗi Ngu Tiểu Mãn lại đi tìm một chỗ vắng vẻ không người ngồi khóc.

Không thể bỗng dưng phát khóc thì sẽ cấu lên người mình, lên tay chân, lên eo bụng, lòng bàn tay mu bàn tay… Ngay cả chỗ nhiều thịt nhất như cái mông nhỏ cũng thử nốt, đau đến mức Ngu Tiểu Mãn nhe răng toét miệng không dám kêu ra lời, nước mắt rào rào rớt xuống.

Đã cố gắng như vậy rồi, mà nước mắt rơi xuống vẫn toàn là giọt nước dễ vỡ, chẳng thấy nổi một viên giao châu lấp lánh long lanh.

Hôm đó nhân lúc mọi người trong phủ nghỉ trưa, Ngu Tiểu Mãn lén chạy đến bên hồ nước, cởi giày bước xuống, hóa ra đuôi cá.

Rút vảy là một trong những cảm giác đau đớn khó chịu nhất của giao nhân, có thể so với hình phạt lăng trì của loài người. Lần trước rút mấy miếng vảy cho chị Bích Nguyệt để trao đổi thông tin liên quan đến Lục Kích, Ngu Tiểu Mãn đã đau đến độ cắn nát một mớ tảo biển, lúc này cậu cắn khăn trong miệng, vừa định ra tay thì trong nước bỗng nhảy ra hai con cá chép làm gián đoạn.

Ngu Tiểu Mãn nhả một ít khăn ra, nói năng lúng búng: “Ta rút hai miếng rồi đi ngay, không chiếm chỗ bọn mi đâu.”

Giao nhân cũng là đời sau của cá, sinh ra đã không có trở ngại ngôn ngữ với những loài cá khác, dù rằng cá chép nuôi trong nhà không biết nói tiếng người.

Hai con cá chép béo khỏe béo đẹp bơi qua bơi lại quanh cái vây đuôi của Ngu Tiểu Mãn, Ngu Tiểu Mãn bận rút vảy, không muốn trò chuyện với chúng: “Lạc tử gì cơ? Ta không đánh mất lạc tử gì mà… Ai ui bọn mi nhả ra, đừng cắn vạt áo ta nha!”

Chẳng biết cá chép nhỏ ăn gì mà lớn, sức rất mạnh, mỗi cá một bên chia ra hợp tác suýt thì xé bay dây lưng vải còn ngâm dưới nước của Ngu Tiểu Mãn.

Vướng tay vướng chân chẳng biết làm sao, Ngu Tiểu Mãn chỉ đành tạm thời trì hoãn việc rút vảy, dựa theo chỉ dẫn của chúng cá mò đến đáy hồ, không mất bao lâu, đã thật sự mò ra một chiếc lạc tử hoa mơ.

Vốn tưởng vật này là của Lục Việt, trong phủ chỉ có hắn buôn bán mấy thứ trang sức như thế này, ngang hông còn dắt chiếc quạt gắn tua rua, cực kỳ sặc sỡ.

Tiện tay đặt bên cửa sổ, chờ hong khô rồi lại nhìn xem, nhận ra chiếc lạc tử này chỉ dùng một loại chỉ đan mộc mạc, hoa văn cũng chỉnh tề, thoạt trông tương xứng với trang phục nhà quan hơn.

Lục phủ có thói quen hội họp dùng cơm ở nhà chính vào dịp mùng một mười lăm. Được khi rảnh rỗi, Ngu Tiểu Mãn bèn ngồi quan sát Lục Việt phía đối diện, thầm nghĩ dạng này mà cũng học đòi làm quan hở? Cười chết cá rồi.

Vốn định nén giận hỏi thử xem có phải đồ hắn làm mất không, Lục lão gia lại chợt lên tiếng hỏi “Khải Chi đâu”, người làm trả lời “Đại thiếu gia không khỏe trong người, đang nghỉ ngơi trong phòng”, Phùng Mạn Oánh lập tức sắm vai mẹ hiền sai người mang cơm canh cho Lục Kích, lúc sau lại làm bộ lo lắng mà âm thầm chê bai thân thể Lục Kích ngày càng sa sút không gánh nổi đại sự.

Có lẽ là thái độ thể hiện ra quá rõ ràng, lời nói hùa của nhị phòng cũng quá tận lực, chọc cho Lục lão gia giận dữ, đập đũa lên bàn, mọi người lập tức im thin thít.

Bữa tối trôi qua câm như hến, ăn xong Lục Việt chạy biến mất tăm, Ngu Tiểu Mãn cũng đỡ phiền lòng phải đối mặt với hắn, ôm lạc tử trở về phòng.

Ngày mùa xuân tối muộn, lúc này Ngu Đào mới đốt đèn, Ngu Tiểu Mãn cũng cầm ống quẹt giúp đỡ.

Từ sau trận ồn ào lần trước Vân La không xuất hiện trong sân nữa, có lẽ là trở về hầu hạ bên người Lục Kích, nghĩ tới đây, Ngu Tiểu Mãn vừa cảm thấy nhẹ nhõm, vừa sinh ra cảm giác khó chịu không nói rõ.

Như lời Phùng Mạn Oánh, vốn dĩ Vân La sẽ được chỉ định làm thiếp cho Lục Kích.

Những năm tháng sống dưới đáy biển, không biết bao nhiêu lần Ngu Tiểu Mãn từng nghĩ nên trả ơn thế nào, thậm chí còn nghĩ nếu Lục Kích không thích tiền tài không thích làm quan, thì sẽ cưới cho hắn vài thiếu nữ xinh đẹp, miễn là hắn mong muốn, Ngu Tiểu Mãn đều sẽ cố hết sức thực hiện.

Hiện giờ không biết vì cớ gì, lại không mấy bằng lòng để hắn thú thê nạp thiếp, trái ấp phải ôm.

Ngay cả chuyện lòng Lục Kích có người cũng làm cậu cảm thấy ưu sầu, Ngu Tiểu Mãn vỗ vỗ đầu, thở dài tự nhủ—– Tiểu Mãn ơi là Tiểu Mãn, mi là đến trả ơn, nhất định không thể động lòng vớ vẩn.

Bước vào phòng, đặt giá nến lên đầu giường, nhìn ánh lửa chập chờn, Ngu Tiểu Mãn lại thở dài thêm tiếng nữa.

Cậu vẫn cứ rầu rĩ ủ ê, vậy nên đến khi ngẩng đầu bất thình lình nhìn thấy bóng người bên cửa sổ, lập tức hãi hùng lùi về sau hai bước, ngã ùm cái lên giường.

Tới lúc thấy rõ là Lục Kích, mới vội vàng định thần hỏi: “Sao… sao huynh lại ở đây?”

Hỏi xong lại cảm thấy mình ăn nói vụng về, chỗ này là nhà người ta, nhường cho mình ngủ mấy ngày, mà đã coi như nhà mình luôn rồi?

Biết sai biết sửa là điều tốt điều hay, Ngu Tiểu Mãn đứng bật dậy, ôm gối định đi.

Nửa đường chợt nhớ gối cũng là của người ta nốt, lại xoay người trả gối trở về, chỉ rút cuộn tơ dệt bị đè ở mặt sau ôm vào lòng, miệt mài co cẳng rời đi.

Bị Lục Kích cất lời gọi lại.

“Ta đến tìm đồ.” Lục Kích hỏi, “Ngươi có từng thấy một chiếc lạc tử màu gỗ tử đàn không?”

Tất nhiên Ngu Tiểu Mãn từng thấy.

Không chỉ từng thấy, mà còn lấy thẳng ra cho Lục Kích xem.

Ngón tay thon dài chậm rãi vuốt trên sợi tua rua phía dưới lạc tử, Lục Kích thở phào như trút được gánh nặng, nói: “Là nó.”

Tìm được đồ bị mất cho Lục Kích, Ngu Tiểu Mãn vui vẻ vô cùng, mà sự vui vẻ này còn xen lẫn một chút đắc ý: “Lạc tử này tốt thật nha, ngâm trong nước lâu vậy mà cũng không bị rã, chỉ bị rớt mất mấy cái tua rua.”

Lục Kích cau mày: “Trong nước?”

“Đúng vậy, mò từ đáy hồ…” Nói được một nửa, Ngu Tiểu Mãn mới giật mình, “A, chiều nay ta ra hồ hóng mát nhìn thấy, tiện tay vớt được lên.”

Có lẽ là tin lời cậu nói, Lục Kích cũng không truy hỏi, nhận lại lạc tử, bình thản nói tiếng cảm ơn, đoạn xoay người rời đi.

Ngu Tiểu Mãn chớp mắt một cái, nghĩ bụng không phải ta mới là người nên đi à?

Thế là liền mở miệng giữ người: “Huynh ngủ ở đây đi, ta sẽ ra ngoài.”

“Không cần.” Lục Kích không dừng lại.

Ngu Tiểu Mãn có chút sốt ruột: “Thư phòng không có giường cũng không có chăn gối, sẽ lạnh.”

“Trời ấm rồi.” Lục Kích nói, “Chẳng phải còn ra hồ hóng mát đấy sao?”

Ngày xuân thì có lạnh gì? Ngu Tiểu Mãn bị chộp lấy sơ hở chỉ hận không thể vả miệng mình.

Chỉ là nhất thời cũng không biết giải thích thế nào, hiếm ngày chạm mặt, thôi thúc giữ người càng thêm mạnh mẽ, Ngu Tiểu Mãn nhanh trí nói: “Lão gia về phủ, bữa tối còn nhắc đến huynh, chưa biết chừng tối nay… sẽ đến kiểm tra phòng.”

Lục Kích hơi khựng lại một lát.

Ngu Tiểu Mãn tranh thủ thêm thắt: “Đúng dịp ta mới học được cách đan, chỉnh lại lạc tử cho huynh một chút, đỡ mất công phải tìm người khác.”

Tay chống khung cửa bất động, Lục Kích có vẻ đang lưỡng lự.

“Dù sao… dù sao huynh và ta cũng đều là đàn ông.” Lôi ra lí lẽ có sức thuyết phục nhất, Ngu Tiểu Mãn vừa chột dạ vừa xấu hổ, giọng nói cũng lí nhí dần đều, “Dù có ở chung một phòng, cũng không cần ngại ngần chi hết.”

Dứt lời cậu lập tức cúi thấp đầu, hoàn toàn không có dáng vẻ phấn khích hồi nãy.

Chỉ là lỗ tai vẫn dựng thẳng đứng, thế nên nhanh chóng phát hiện tiếng bánh xe xoay vòng, hướng về phía trong.

Ngay sau đó là giọng nói trầm lạnh dễ nghe của Lục Kích: “Vậy thì đa tạ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.