Trần Duyên ngỡ ngàng, đứng trước bí mật to lớn nhất hơn ngàn vạn năm qua làm hắn đắm chìm suy ngẵm không dứt. Bỗng nhiên cơn đau quen thuộc lại ập tới, một đường tròn tuyệt đẹp được vẻ giữa không trung ( đang viết tới đây tự nhiên nhớ tới cú sút của Phan Văn Hậu nên cho vào lun ^-^) sau pha tiếp đất không được đẹp mắt hắn chưa kịp suy nghĩ đã bị Chu lão quát.
-Tiểu tử ngươi còn không mau tỉnh dậy.
Nhìn ánh mắt hắn đã lấy lại sự thanh tĩnh ban đầu Chu lão mới thở dài tự trách.
-Hời… đúng là lão phu không nên nói chuyện này cho ngươi, chỉ chút nữa thôi ngươi liền bị đánh mất bản tâm của chính mình.
Hắn lúc này mới biết được bản thân vừa chịu nguy hiểm chừng nào, đánh mất bản tâm nếu không bị bất tỉnh cả đời thì cũng sống trong điên dại uất ức.
-Được rồi tiểu tử, còn không mau tránh ra để lão phu ra tay, thời khắc để chúng ta lấy lại niềm vinh quang của nhân tộc đã gần kề.
Không đợi lâu, sau hai canh giờ miệt mài cuối cùng những pho tượng Thập Bát La Hán kia đều đã mất đi kim quan rơi xuống mặt đất. Luồn ánh sáng nhu hòa cùng tiếng Phạn âm kia cũng không còn nữa, Trần Duyên cắn răng chờ đợi chuyện gì xảy ra sau đó nhưng hắn lại thất vọng, có vẻ như Thập Bát La Hán trận này không hề gây ra bất kì động tĩnh gì.
-Tiểu tử ngươi còn chần chờ điều gì, không mau đánh sập nơi này xóa bỏ mọi dấu vết. Đừng nói là ta không nhắt nhở ngươi trước, chuyện xảy ra hôm nay nhất quyết không thể để cho kẻ nào biết nếu không thì… chắc ngươi cũng hiểu.
Chu lão không cần nhắc nhở hắn cũng dư sức hiểu, tinh tức khủng bố này nếu liên quan tới hắn thì dù là sư phụ cũng không thể nào đảm đương nổi.
Nhanh tay thu lấy Thập Bát La Hán pho tượng Trần Duyên đánh ra đạo pháp thuật làm sập trần hang rồi nhanh chóng rời khỏi. Như muốn bảo đảm hắn còn tiêu hủy cả tòa biệt viện, hầm rượu kia cũng bị san lấp tất cả việc đó chỉ để che dấu việc hắn đã tới đây.
Thấy dáng vẻ cẩn thận của hắn Chu lão phì cười nhưng cũng rất hài lòng, lần này lão đã giúp nhân loại tiến gần hơn tới mãnh đại lục kia, nơi mà chính bản thân lão có cơ hội phục sinh.
Chờ đợi tới ban trưa Trần Duyên tiếp tục hành động của mình như đã dự tính trước, ngay cả những linh trùng kia ngoài trừ Tiểu Mập Mạp thì bọn chúng cũng không hề hay biết gì. Không phải là Trần Duyên quá đa nghi nhưng trên đời này có một thứ gọi là sưu hồn, nếu không đề phòng thậm chí cả hắn lẫn Ma Kiếm Tông cũng bị liên lụy.
Ngày qua ngày, Trần Duyên cứ đề phòng xung quanh ngay cả ban đêm hắn đều không ở một tòa biệt viện cố định mà di chuyển liên tục. Nhìn thấy vẻ thập thò của hắn Chu lão phì cười:
-Tiểu tử ngươi đang làm gì mà trông giống là kẻ bất lương?
-Đương nhiên là tạo ra nhiều bằng chứng là ta không phát hiện ra mật thất kia.
Nghe tới đây lão không thể nhịn được cười.
-Hahaha tiểu tử ngươi tuy đầu óc linh hoạt nhưng tiểu tử cũng chỉ là tiểu tử, trên mảnh lục địa rộng lớn này còn tới hai phong ấn trận chưa được khai mở thì kẻ nào rãnh rỗi tới mức truy tìm kẻ làm ra nó chứ. Dù ngươi có phí công sức cở nào thì không thể thoát được sự truy xác của tu sĩ Nguyên Anh kì đâu. Chẳng lẽ ngươi muốn sống trong sợ hãi dè chừng, ta nghĩ rằng nhìn thấy vẻ mặt lắm lét của ngươi không chừng càng khiến kẻ khác nghi ngờ.
Nghe lời chăm chọc của Chu lão Trần Duyên mới biết bản thân đã trẻ con biết nhường nào, đỏ mặt nhưng hắn vẫn cúi đầu cảm tạ rồi quay mặt đi thẳng.
Sau khi tâm trí được khai thông, hắn phấn khích lên đường tìm diệt những con Nguyệt Miêu còn lại. Hơn mười ngày sau, ngay khi Mãnh Ngưu Thôn được hắn cùng đàn linh trùng tận diệt cũng là lúc mật phù lóe sáng. Đây chính là mật phù chỉ có đệ tử Ma Kiếm Tông mới được sử dụng, chỉ cần sáng lên tức là tất cả đệ tử không cần biết ở đâu liền quay về khu vực nơi sơn môn chiếm đóng.
-Giai đoạn thứ hai của thú triều sắp diễn ra rồi sao?
Hắn thầm nghĩ liền một đường nhanh chóng bước đi. Thân là đệ tử thân truyền việc hắn biết trước những điều này chỉ là chuyện đương nhiên. Từ trước tới nay mỗi khi thú triều luôn có ba giai đoạn.
Thứ nhất là cho đệ tử xâm chiếm nhưng khu vực chiếm vị trí mang tính chiến lược, nếu như không thành công thì sẽ được các tiền bối tới thực hiện đương nhiên tương lai của chúng đệ tử cũng không tốt đẹp gì.
Thứ hai là các sư thúc bá trong tông môn sẽ được điều tới chấn giữ nói đúng hơn là sử dụng tiêu hao chiến cùng lũ yêu thú, việc này mất rất nhiều thời gian thậm chí là cả trăm năm không chừng.
Thứ ba đương nhiên là quyết đấu đỉnh cao, thậm chí từng xuất hiện cấp bốn yêu thú xuất hiện tàn sát chúng đệ tử, chỉ khi tông chủ xuất hiện thì mọi chuyện coi như là bình ổn nhưng tổn thương vô số là điều không thể tránh khỏi. Nhưng may mắn điều đó chỉ là hãn hữu, có vẻ tiền bối hai bên đã có thỏa thuận nên chuyện đó không hề được lập lại.
Hai ngày trôi qua Trần Duyên rốt cuộc cũng trở lại Bạch Lang Thôn, từng đàn yêu thú đông đúc như ban đầu đã không còn được trong thấy, có vẻ chúng cũng cảm nhận được điều không ổn đã tự động rút lui về phía bên kia chiến tuyến, dù sao cảm nhận của yêu thú lúc nào cũng linh mẫn hơn nhân loại đó có lẽ là trời cao đền bù cho chúng do trí tuệ thấp kém.
Trước mắt hắn lúc này không phải là đống đổ nát như ban đầu hay là từng căn lều lụp xụp mà đã trở thành một vùng chiến sự. Từng căn nhà được xây kiên cố khắp nơi đâu đâu cũng thấy tháp canh, xung quanh từng tốp đệ tử tay cầm binh khí ánh mắt ngờ vực quan sát xung quanh.
Như thường lệ, một thân hắc bào đường đường chính chính đi vào trước con mắt của hàng chục đệ tử canh gác gần đó. Trông thấy Trần Duyên chúng đệ tử đều chắp tay cúi đầu thật sâu hét lớn:
-Kính chào đại sư huynh.
Tiếng hét làm rung động tới những đệ tử gần đó nhưng không ai dám nói gì, nhìn thấy có rất nhiều gương mặt lạ lẫm trong đây khiến Trần Duyên tò mò gọi tên đội trưởng gần đó:
-Vị sư đệ đằng kia.
-Đại sư huynh cho gọi.
Hắn chắp tay cúi thấp đầu không dám ngẫn lên vẻ mặt hiện vẻ căng thẳng.
-Sư đệ không cần phải căn thẳng, ta là nhân loại chứ không phải yêu thú không thể nào ăn thịt người được.
Thấy dáng vẻ của hắn làm Trần Duyên phì cười.
Nhận thấy vẻ thất thố của bản thân tên sư đệ kia lấy lại vẻ bình tỉnh ban đầu đứng đó chờ nghe Trần Duyên ra lệnh.
-Sư đệ tên gì?
-Ta là Thành Lương.
Thành Lương nhanh nhẹn đáp.
-Tốt, vậy Thành sư đệ có thể nói cho ta biết tại sao ở đây lại có nhiều đệ tử ta không nhận ra được.
-Thưa đại sư huynh, bọn họ là đệ tử từ sơn phong khác được tông môn điều tới đây.
Thành Lương thành thật đáp.
-Hửm nơi đây là do chúng ta chiếm được tông môn cũng biết rõ điều đó tại sao lại cử bọn chúng tới chia bớt miếng canh chứ.
Nghe thấy vẻ tức giận trong giọng điệu của hắn Thành Lương vội vàng giải thích.
-Không phải như sư huynh nghỉ đâu, đệ tử Phong Ma Sơn chúng ta chiếm được Bạch Lang Thôn không mất một binh một tốt nào khiến tông môn rất hài lòng đã đưa khen thưởng tới cho chư vị sư huynh đệ, còn quyết định lấy nơi đây làm tổng bộ căn cứ của chiến trường phía Bắc nên nơi này mới có nhiều đệ tử từ sơn phong khác. Lúc này chỉ là bắt đầu, đệ khẳng định sau này sẽ còn nhiều đệ tử khác tới tiếp ứng.
Tới đây Trần Duyên rốt cuộc cũng hiểu ra, Ma Kiếm Tông bốn bề bị bao quanh bởi Ma Kiếm Lâm nên tông môn lọt vào vòng vây của yêu thú cũng là điều dễ hiểu.
Không nhiều lời Trần Duyên hỏi đường tới tới nơi ở của Bạch Nhiên, không ngoài dự đoán nơi này đã được sư phụ hắn Phong Ma Chân Nhân tiếp quản. Còn tên sư huynh lười biếng kia thì bị đẩy ra chiến trường cách đây ba ngày.