Không Tránh Ra Liền Hôn Em

Chương 43



Sau khi làm cô một lần trên sofa, Tô Mặc Trừng khoác quần áo ôm cô vào phòng ngủ, anh vốn không muốn ép buộc cô thêm lần nữa, dù sao thì cô mới là lần đầu, anh đau lòng. Bận tâm đến thân thể của cô, anh cũng không dám muốn nhiều hơn.

Tô Mặc Trừng định tắm nước lạnh tẩy rửa cho bản thân mình, còn giúp cô lấy nước ấm tẩy rửa một chút, kết quả cô như một con rắn linh hoạt quấn lấy anh.

Anh đã từng nói, định lực của anh không hề còn lại chút gì khi đứng trước cô.

Cho nên hai người lại tiếp tục dây dưa thêm một lần nữa ở trên giường trong phòng ngủ.

Lúc dừng lại đã là một tiếng sau đó, ngoài trời đã tối đen, bên trong không bật đèn, ánh sáng le lói bên ngoài soi vào một đống hỗn loạn ở trên giường, trong không khí tràn ngập hơi thở dâʍ ɭσạи sau khi vừa mới phóng túng.
Trình Thiên Nhiễm chui tót vào trong chăn, cô ngàn vạn lần không nghĩ rằng anh có thể ép buộc cô tới như vậy.

Lần đầu tiên tổng cộng chỉ tầm 20 phút mà thôi, lại giảm đi màn dạo đầu dài dòng và thời gian ở giữa anh dừng lại dỗ cô, kỳ thật thời gian chân chính làm nhau không lâu lắm.

Nhưng mà cho đến lần thứ hai, quả thật là đã giằng co qua lại với cô đến tận một tiếng.

Khiến cho xương cốt Trình Thiên Nhiễm gần như sắp tan ra, cả người giống như bị anh cắt thành nhiều mảnh nhỏ, đau đến mức không muốn nhúc nhích.

Cảm giác còn mệt hơn so với luyện múa.

Cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì là tự mình tìm đường chết.

Tô Mặc Trừng tắm nhanh trong phòng tắm, quấn khăn tắm cạnh hông rồi đi ra. Sau khi đẩy đằng sau cánh cửa phòng ngủ ra, anh thuận tay mở đèn. Trong một cái chớp mắt, đột nhiên sáng đèn khiến Trình Thiên Nhiễm híp mắt lại, thích ứng vài giây rồi mới mở to mắt ra hoàn toàn. Cô ngồi phịch trên giường, trừng to mắt lên đánh giá anh. Thân hình cao to, vai rộng thắt lưng hẹp, bụng có đường cong cơ bắp rõ ràng, cô yên lặng ngắm vài lần, sáu múi.
Ừm, cũng được đấy.

Cô vốn cảm thấy loại hình doanh nhân thành đạt cả ngày bận phải làm việc sẽ không có thời gian rảnh đi tập thể hình, tố chất thân thể sẽ không mạnh cho lắm, nhưng mà không nghĩ tới anh… Thể lực của anh vẫn rất kinh người.

Tô Mặc Trừng đi đến bên cạnh giường, ngồi xuống, hỏi cô: “Chuẩn bị nước cho em rồi đấy, có muốn đi tắm không?”

Trình Thiên Nhiễm gật gật đầu. Lúc trước ra mồ hôi, hiện tại cảm giác trên người cứ dính nhớp, cực kỳ không thoải mái. Tuy rằng thật sự không muốn động đậy, nhưng Trình Thiên Nhiễm không thể chịu nổi việc bản thân mình ra mồ hôi mà không chịu tắm rửa.

Một tay cô chống lên đứng dậy, tay kia thì ôm chăn mỏng trước ngực, phòng trường hợp bị rơi xuống, hơi khó khăn ngồi dậy. Thân thể của cô không mặc cái gì, Trình Thiên Nhiễm muốn đến chỗ tủ quần áo để lấy quần áo muốn mặc, kết quả vừa muốn xuống giường đi lại, dưới thân truyền đến một sự đau đớn, giống như là bị xé rách.
Cô không nhịn được mà hút một hơi khí lạnh: “Ui…”

Tô Mặc Trừng đang luôn chú ý tới động tác của cô, thấy lông mày thanh tú của cô đang nhíu lại, nhìn như đang đau đến sắp chết, anh vội vàng đỡ lấy bả vai mềm mại trắng trẻo của cô. Tô Mặc Trừng đỏ mặt: “Em muốn lấy quần áo.”

“Cái kia? Anh lấy cho em.”

“Cái áo sơmi trắng dài bên trái tủ quần áo ấy.”

Tô Mặc Trừng đứng dậy đi đến tủ quần áo của cô, mở cánh cửa gỗ ra, rất nhanh đã tìm được cái áo sơmi cô nói đến. Trình Thiên Nhiễm kéo chăn lên cao hơn chút, gần như đã bao lại cả người vào, ngồi ở trên giường nhìn phía sau lưng của anh đến xuất thần.

Ngay chính giữa lưng là vết sẹo kia, thoạt nhìn không hợp nhau chút nào.

Tô Mặc Trừng đưa quần áo cho cô, Trình Thiên Nhiễm quay lưng lại thay. Trong chớp mắt chăn mỏng trên người cô rơi xuống, Tô Mặc Trừng lại nhìn thấy bóng lưng bóng loáng khêu gợi của cô, xương bướm duyên dáng hơi hở ra, đường cong cột sống ở giữa thông suốt, trên da thịt trắng ngần có từng dấu hôn một, là do anh ghi ấn lên trên.
Trình Thiên Nhiễm mặc áo sơmi, tùy ý kéo tóc dài ra ngoài, sau đó xoay người muốn xuống giường.

Tô Mặc Trừng không có quần áo nào có thể đổi, chỉ có thể quấn khăn tắm. Áo sơmi với quần đã cởi ra được anh ném vào máy giặt, sáng mai là có thể mặc lại.

Lúc Trình Thiên Nhiễm đi dép lê, Tô Mặc Trừng yên lặng quay sang một bên, cô chỉ mặc một chiếc áo sơmi dài, nhưng độ dài cũng chỉ có thể che đậy đùi trên của cô một chút. Cảnh sắc xinh đẹp mê người như vậy, anh không thể xem nhiều hơn nữa.

“Đi tắm đi, anh đi nấu cơm.” Anh nói xong, vừa xoay người đang muốn nhấc chân trước một bước để đi ra ngoài, Trình Thiên Nhiễm đột nhiên ôm lấy anh từ phía sau.

Cô hơi khom người xuống, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên chỗ vết sẹo dữ tợn kia của anh.

Tô Mặc Trừng cụp đôi mắt đang hung hăng rung động xuống.
Rồi sau đó cô dùng đầu cọ với sau gát anh, làm nũng với anh nói: “Em muốn ăn dứa nhồi thịt.”

Trái tim Tô Mặc Trừng nhất thời mềm mại, cười nói: “Được.”

Rồi sau đó hai người cùng ra phòng ngủ, cô vào phòng tắm, anh vào phòng bếp.

Đợi lúc Tô Mặc Trừng đã nấu xong cơm chiều, rồi vào phòng ngủ gọi cô đi ra ăn cơm, khi đẩy cửa ra mới phát hiện ra rằng ga giường đã được thay xong, người phụ nữ đã thu dọn giường sạch sẽ đã lâm vào giấc ngủ.

Cô nằm nghiêng mặt, tóc dài tán loạn ở hai bên cạnh, giương mặt lúc ngủ cực kỳ điềm tĩnh. Tô Mặc Trừng đến gần, ngồi ở bên giường, cúi đầu không hề cố kỵ nhìn chằm chằm cô. Lông mi dài dày dặn nhắm lại, phía dưới xương mũi khéo léo cao thẳng là một đôi môi đỏ như máu hơi chu ra. Áo sơmi trắng mặc trên người không có thắt nút thứ nhất, lộ ra xương quai xanh tinh xảo khêu gợi, trên cổ che kín chi chít dấu hôn màu hồng, áσ ɭóŧ vận động mới màu đen cực ngắn lộ ra một chút ở dưới vạt áo sơmi, chân dài thẳng tắp để thẳng. Ánh mắt Tô Mặc Trừng lưu lại một lúc lâu trên đùi nàng, anh vẫn luôn biết con gái học khiêu vũ dáng chân đều cực kỳ đẹp mắt, nhưng hiện tại anh mới phát hiện rằng đùi cô gần như rất hoàn mỹ.
Thẳng tắp thon dài, trắng trẻo trơn trượt, khi hai chân khép lại thì không hề có khe hở nào.

Một bàn tay Tô Mặc Trừng chống lại một bên sườn mặt cô, tay kia thì giúp cô vén tóc lên, bàn tay nâng mặt cô lên, thong thả cúi người, ghé sát với cô. Cách cô càng gần thì hương vị thơm ngát sau khi cô tắm rửa lại càng nồng, cuối cùng, anh nhắm mắt lại, cực kỳ yêu thương in lại một nụ hôn ở giữa lông mày đang thả lỏng của cô.

Hôm nay ở trên điện thoại Đổng An Khả nhìn thấy Đường Nhược Đồng nói Giang Kha Tố khiến cô khóc, lúc đó anh hận không thể đến bên cạnh cô, bảo vệ cô ở trong ngực.

Sau khi đón cô lại thấy cô ôm bản thân khóc, tim của anh khó chịu không thôi, nghe cô khẽ nấc lên, tim hắn đau đớn như bị đao cắt.

Nhiễm Nhiễm của anh, làm sao có thể khiến thằng đàn ông khác tùy ý bắt nạt được.
Lúc Trình Thiên Nhiễm từ từ tỉnh dậy đã là hơn một tiếng sau, cô vừa mở mắt thì đã nhìn thấy Tô Mặc Trừng đang canh ở bên giường. Anh cứ yên tĩnh nhìn cô như vậy, Trình Thiên Nhiễm hơi giật mình.

Anh thấy cô tỉnh lại, nhẹ nhàng hỏi: “Đói không? Có muốn ăn gì không?”

Trình Thiên Nhiễm ngồi dậy, gật đầu, thật ra cô đói quá nên mới tỉnh.

Tô Mặc Trừng nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch sừng sờ mơ hồ của cô, nâng tay xoa xoa đầu cô: “Chờ anh chút, để anh mang lên.”

Trình Thiên Nhiễm nhìn thấy bóng lưng anh mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, trong lòng nghĩ là, có phải là lần đó khi kỳ sinh lý của cô tới, đau tới mức té xỉu, anh có phải là không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô, bên cạnh cô bốn mấy giờ hay không?

Tô Mặc Trừng rất nhanh đã mang đồ ăn đi vào. Anh để đồ ở trên tủ đầu giường, bưng vả lên, dùng thìa múc đồ ăn, thêm cơm đút cho cô.
Trình Thiên Nhiễm: “…”

Cô nâng tay muốn lấy bát và đồ ăn, bị anh né tránh.

“Tự em làm được mà.” Trình Thiên Nhiễm nói.

“Anh đút cho em.”

“…”

Cô chỉ còn cách để tay xuống, lấy tay chống lên mặt giường, vừa ăn cơm anh đút cho vừa hỏi: “Anh ăn chưa?”

Cô dùng chân nhẹ nhàng đá đá anh: “Anh đi đơm một bát cơm lại đay, chúng ta ăn cùng nhau.”

“Nhanh lên nào.”

“Nếu không em không ăn nữa.”

“Anh phải ăn cùng em cơ.”

“Trừng Trừng…”

Tô Mặc Trừng không có cách đối với việc cô làm nũng, xoay người vào phòng bếp đơm một chén cơm đi ra, hai người ngồi ở bên giường cùng nhau ăn. Thịt mỡ trong bát Trình Thiên Nhiễm, cô đưa tất cả cho anh, mỹ danh là: “Trừng Trừng làm việc khổ cực như vậy, phải ăn nhiều cái này bổ sung dinh dưỡng.”

Thật ra là cô không thích ăn thịt mỡ mà thôi.
Tô Mặc Trừng: “…”

Đối với cái gì cô đưa, anh không từ chối cái gì cả, mặc dù anh cũng không thích ăn thịt mỡ.

Tô Mặc Trừng giơ thìa bên trên có dứa lên, đưa đến bên miệng cô: “Ăn cái này này! Ngọt ngào ê ẩm, ăn ngon lắm.”

Tô Mặc Trừng cúi đầu ăn vào miệng, cô tha thiết mong chờ hỏi anh: “Ăn ngon đúng không?”

“Ừm.” Khóe môi anh hơi giơ lên.

“Đúng không.” Trình Thiên Nhiễm cười hì hì: “Em cũng cảm thấy ăn ngon lắm, đây là đồ ăn do Trừng Trừng nhà em làm đó nha.”

Tô Mặc Trừng: “…”

Anh xoay mặt bắt đắc dĩ nhìn cô. Ánh mắt Trình Thiên Nhiễm gắt gao nhìn chằm chằm miếng thịt ở trong bát của anh, sau đó cô cầm thìa đưa tay đến, chọc chọc nói: “Trông ngon ghê.”

Tô Mặc Trừng bật cười, dùng thìa múc miếng thịt cô thích ra ngoài, đưa đến bên cạnh miệng cô, dùng ánh mắt ý bảo cô há miệng ra.
Trình Thiên Nhiễm cười rộ lên, vừa mới há miệng ra, anh đã đưa tay sang bên cạnh, cúi đầu cắn cánh môi của cô, sau đó lại duỗi đầu lưỡi ra khẽ liếm, rồi lúc này mới rời cô ra để đút miếng thịt vào trong miệng cô.

Còn chưa phục hồi tinh thần lại, Trình Thiên Nhiễm hơi máy móc nhấm nuốt gì đó anh vừa đút cho cô, trên môi dường như còn lưu lại cảm giác anh vừa rồi khẽ cắn cô, tê tê dại dại.

Sau khi ăn cơm tối, rửa mặt, Trình Thiên Nhiễm được anh ôm vào trong lồng ngực nằm ở trên giường, chỗ tầm mắt có thể nhìn được đều là da thịt màu tự nhiên của anh. Cô làm tổ trước ngực anh, đầu gối cánh tay anh, ngoan ngoãn giống như một bé mèo con ngoan ngoãn.

Tô Mặc Trừng tắt đèn, thay cô kéo chăn mỏng lên bên trên, giúp cô chỉnh lại góc chăn, căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng thở của họ.
Trình Thiên Nhiễm chuẩn bị rơi vào giấc ngủ thì trong đầu đột nhiên hiện lên một chuyện rất quan trọng, bọn họ hình như chưa có sử dụng biện pháp an toàn.

Cả hai lần đều lưu lại trong cơ thể của cô.

Nhưng cơn buồn ngủ ập đến không thể kháng cự được, Trình Thiên Nhiễm mơ mơ màng màng nâng tay của ở trên lưng sờ soạng một phen.

Tô Mặc Trừng cảm giác được động tác của cô, cho rằng cô muốn hắn bật đèn hay có việc gì khác,

“Ơi?”

Hô hấp của anh thật bất ổn, mặc dù anh đã cực lực áp chế, nhưng hô hấp vẫn nặng nề lên.

Người đẹp ở ở trong ngực, là người phụ nữ mà anh ngày đêm mong nhớ, anh cũng không phải Liễu Hạ Huệ, làm sao có thể làm được việc ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.

Sự thật là anh đã rất loạn, tâm thần hỗn loạn, phản ứng ở phía dưới đã chứng minh hết thảy.
Trình Thiên Nhiễm lầm bà lầm bầm nói: “Buổi sáng ngày mai anh đi mua thuốc đi, mới vừa rồi chưa có sử dụng biện pháp tránh thai đó.”

Tô Mặc Trừng đứng thẳng người lên.

Anh nhìn chằm chằm nàng và giây, trầm mặc, rồi sau đó mím môi ôm cô sát vào người, gằn từng tiếng ở bên tai cô nói:”Không được uống thuốc.”

Lúc anh nói phả ra hơi ấm làm lỗ tai Trình Thiên Nhiễm hơi ngứa, cô lúc này đã rất buồn ngủ, mất kiên nhẫn cau mày nâng tay đẩy anh qua một bên.

Tô Mặc Trừng bị cô đẩy ra: “…”

Một lát sau lại ôm cô càng chặt, đến ngày cả đùi cô đều bị anh kẹp ở giữa hai chân.

Lúc này mới thật là cả người đều trong lòng hắn.

Uống thuốc cái gì, hôm nay còn trong kỳ an toàn của cô, tỉ lệ mang thai cơ bản không cao, kể cả có thật sự dính, vậy thì hắn sẽ sắp xếp kế hoạch, trước tiên lĩnh chứng làm tiệc rượu, làm cho cô an tâm sinh em bé, anh nuôi.
Cô gái ngốc này chẳng lẽ không biết uống thuốc có bao nhiêu hại đến cơ thể cô?!

Trong đêm tối, anh tham lam nhìn cô, rõ ràng anh đã mấy ngày chưa có giấc ngủ ngon nào, nhưng giờ khắc này, anh thầm nghĩ xem nữ nhân ở trong lòng anh, tựa như nhìn thế nào, xem bao lâu, hắn đều sẽ không thấy chán.

Hi vọng mỗi ngày về sau đều có thể như vậy, ở bên cạnh nàng.

“Ngủ ngon.” Hắn cúi đầu nỉ non, vừa muốn nhắm mắt lại, phía trên tủ đầu giường có ánh điện thoại sáng lên.

Tô Mặc Trừng tưởng điện thoại của hắn, cầm lên mới phát hiện là của cô, là một tin nhắn mới gửi.

Đến từ Giang Kha Tố.

Nội dung rất ngắn gọn, chỉ có ba chữ

—— rất xin lỗi.

Tô Mặc Trừng cười lạnh, cầm lấy chiếc điện thoại đi ra khỏi phòng ngủ, sau khi mở khóa màn hình thì đập vào mắt anh là ảnh chụp anh hôn cô ở trên băng ghế, hô hấp của anh nhất thời bị kìm lại, anh không nghĩ tới cô biết ngày đó anh thừa dịp cô ngủ đã hôn trộm cô, càng không nghĩ tới, càng không nghĩ tới cô có ảnh bọn họ hôn môi.
Vốn đang tức giận, trong nháy mắt thân thể anh hiện lên sự lo lắng,Tô Mặc Trừng mở danh bạ của cô ra, tìm tên của Giang Kha Tô, gọi điện cho hắn.

Điện thoại truyền đến giọng nói cực kỳ kinh ngạc và vui sướng: “Nhiễm trư.”

Tô Mặc Trừng tiếng nói nặng nề:

“Đừng nghĩ, không phải cô ấy đâu.”

Giang Kha Tố không biết nói gì, không khí trầm mặc.

Sau một lúc lâu, Tô Mặc Trừng bình tĩnh dị thường nói:”Chúng ta gặp nhau đi, Giang Kha Tố.”

Nói xong anh xóa hết lịch sử trò chuyện và tin nhắn Giang Kha Tố gửi cho cô.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.