Edit: Winnie
“Hừ.”
Cậu ta mới không thèm so đo cùng cô: “Về nhà đi.”
Đào Nhiễm đi được vài bước, đột nhiên quay đầu, Ngụy Tây Trầm vẫn đứng nguyên tại vị trí ban nãy nhìn cô.
Cô ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi: “Bảng điểm của cậu phát về cho ai vậy?”
Thiếu niên ác liệt cong cong môi: “Mẹ cậu, dì Trình.”
“….” Cô hận cậu ta chết mất.
Đào Nhiễm lại tiến thêm vài bước xong lại quay đầu nở nụ cười rồi mắng: “Ngụy Tây Trầm, cái tên biến thái nhà cậu, tôi sẽ nghe lời cậu? Nằm mơ đi, ai cho cậu gan uy hiếp tôi vậy, Thiên đạo luân hồi, cậu chờ đó cho tôi! Đồ trứng thối lưu manh xấu xa!”
Cô mắng xong liền chạy ngay đi.
Màn đêm buông, cô giống hệt con thỏ nhỏ cố sức chạy về hang ổ.
Gió nhẹ thổi qua, chút nắng cuối cùng sót lại chiếu lên người, ấm áp.
Cậu nắm chặt bàn tay ban nãy đụng phải cổ tay cô, nhẹ nhàng cười rộ lên, lòng bỗng mềm mại.
– ——–
Đào Nhiễm về đến nhà, mới phát hiện dì Trương không còn ở đó.
Trình Tú Quyên một mình ngồi trước bàn ăn, đầu gật gà gật gù.
Trong phòng khách, ánh đèn mờ lờ mờ, Đào Nhiễm nhẹ giọng kêu một tiếng mẹ, Trình Tú Quyên không chút phản ứng, Đào Nhiễm đến gần xem, mới phát hiện bà đang ngủ gà ngủ gật.
Trên bàn bày hai chén com.
Dưới ánh đèn, mái tóc hỗn loạn của Trình Tú Quyên như lẫn vào mấy sợi chỉ bạc.
Đào Nhiễm ngẩn người, kéo ghế ra ngồi cạnh mẹ, động tác của cô rất nhẹ, không đánh thức Trình Tú Quyên.
Cô ngồi dưới ánh đèn yếu ớt của phòng bếp, chậm rãi quan sát Trình Tú Quyên, lần đầu cô phát hiện, mẹ đang dần già đi.
Những hoa văn tinh tế lưu lại trên gương mặt, năm tháng không chút tiếng động mà tổn thương người phụ nữ tính tình có chút gắt gỏng này.
Mười năm trước sau khi Đào gia bỗng phất nhanh, ba của cô rất ít khi về nhà.
Làm bạn với Đào Nhiễm vẫn luôn là Trình Tú Quyên.
Trình Tú Quyên cũng không hề biến bản thân thành người phụ nữ trong vòng hào môn, bà không chịu đi Spa, nói là đã chấp nhận hơn nửa đời như vậy rồi bây giờ bày thêm cái chi phí kia làm gì. Bà cũng không hề tiêu tiền lung tung, trong nhà cơ bản mà nói không có được bao nhiêu thứ là hàng hiệu.
Bà nóng tính, giọng nói vang lớn tận trời xanh.
Nhưng Đào Nhiễm cũng biết, bà thật sự là một người mẹ rất tốt.
Buổi sáng mẹ sẽ lải nhải bảo cô gắng ăn thêm cái trứng gà, trứng gà có nhiều dinh dưỡng. Mùa hè không được ăn nhiều kem, không tốt cho sức khỏe.
Khi bà còn trẻ, hàng xóm đều sợ bà đanh đá.
Nhưng hiện tại, bà ấy vậy mà cũng chậm rãi già đi. Một mình trong căn phòng trống rỗng, trong lòng ắt sẽ thật cô độc.
Đào Nhiễm thấy đau lòng.
Người Trình Tú Quyên run nhẹ, mắt vừa mở đã thấy Đào Nhiễm đang nhìn mình chằm chằm.
Lông mày lập tức cau lại: “Ồ, còn biết quay về cơ à.”
Bầu không khí thân tình một giây rạn nứt.
Đào Nhiễm bất đắc dĩ nói: “Mẹ, dì Trương đâu rồi?”
“Con dì ấy bệnh phải vào viện nên mẹ cho dì ấy nghỉ rồi.”
Hai mẹ con sau khi ăn xong cơm chiều, Đào Nhiễm chủ động dọn chén đi rửa.
Biểu hiện của cô trở nên ngoan ngoãn nhưng có vẻ Trình Tú Quyên không định tha cho cô. Đào Nhiễm vừa ra khỏi phòng bếp, bà vẫn luôn dùng ánh mắt hận không thể rèn sắt thành thép mà nhìn cô.
“Con nói thử xem mẹ nên nói con như thế nào cho phải, lời hay lời dở gì cũng từng nói qua hết cả nhưng con một chút tiến bộ nhỏ cũng không có. Thằng nhóc Ngụy không có cha mẹ bên cạnh nhắc nhở, nhưng người ta vẫn biết phải tự mình cố gắng. Con có phải muốn chọc mẹ tức chết mới chịu tiến bộ hay không?”
Đào Nhiễm theo bản năng muốn cãi lại, nhưng nhớ tớ mẹ lúc nãy lời ra khỏi miệng liền biến thành: “Con đảm bảo, sau này con sẽ nỗ lực.”
Trình Tú Quyên nghe vậy lại tưởng lời bà nói tất cả đã bị đỏ sông đổ bể.
Bà thở dài, quay người lên lầu.
Trình Tú Quyên gọi điện thoại cho Ngụy Tây Trầm.
Giọng nói vang len ở đầu bên kia trầm thấp, đầy lễ phép và khách khí chào hỏi bà.
Trình Tú Quyên ôn hòa nói: “Tiểu Ngụy à, dì biết con là một đứa giỏi giang, con có thể giúp đỡ cho Đào Nhiễm nhà dì đôi chút không?”
Tấm lòng của cha mẹ luôn tràn ngập tình thương.
Ngụy Tây Trầm đáp” “Dạ được.”
Trình Tú Quyên vẫn không yên tâm, trưng cầu ý cậu: “Vậy… dì gọi điện cho chủ nhiệm đổi chỗ nó lại cạnh con được không?”
Thiếu niên cong khóe môi: “Được mà dì.”
~
Đào Nhiễm không hề hay biết mẹ mình đã dùng ngữ khí gần như van cầu đem mình gửi gắm người ngoài.
Thứ ba, khi tới trường, cô ghé tìm tập 13 của bộ truyện 《 Ngược gió tìm người 》, ông chủ hiệu sách nói họa sĩ cô thích vừa ra truyện mới có muốn mua không?
Đào Nhiễm rất cao hứng lại mua thêm quyển đó.
Bộ này tên là “Đừng giấu, em biết anh thích em.”
Là motip cũ rích về tổng tài, nhưng dưới ngòi bút của vị họa sĩ này nhân vật phảng phất như có độc, hơn nữa mấy truyện có tình tiết cẩu huyết rất hấp dẫn cô.
Sau hai tiết học, Đào Nhiễm đã đọc xong tập 13.
Kết cục cuối cùng bi thương đến nỗi cô chảy nước mắt đau lòng.
Đoạn Phân Phương vỗ vỗ vai cô: “Khắc chế.”
“Ừm”
Còn phải học tiếp đó.
Tới tiết thứ ba, vừa đúng là tiết của thầy chủ nhiệm, Trần Chí.
Ông mang theo ý cười vào phòng học, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.
“Lần kiểm tra đầu kỳ này lớp ta biểu hiện không tồi nha, thầy thật sự rất vui. Hy vọng các em tới kỳ kiểm tra hằng tháng vẫn có thể làm tốt như vậy.”
Phía dưới ồn ào một trận.
Chủ Nhiệm vui vẻ như vậy ai ai cũng biết là do Ngụy Tây Trầm.
Có được một học sinh xuất sắc, đối với giáo viên chính là niềm vui.
Thầy Trần cầm xấp bìa thi toán: “Bây giờ chúng ta sửa bài…”
Gần tan học, thầy Trần lại nói thêm về các lỗi sai dễ gặp phải, rồi người viết lên bảng.
Đào Nhiễm làm việc riêng rất cẩn thân, vừa thấy xoay lưng liền lôi truyện tranh ra. Động tác nhanh đến độ làm cô bạn học cùng bàn kinh sợ, sau đó cũng lôi quyển truyện của mình ra.
Trên bàn Đào Nhiễm bỗng xuất hiện bài thi.
Thấy thầy đi tới co liền bày ra bộ dáng đau khổ nhìn nó, làm bộ thành khẩn xem xét lỗi sai.
Thầy Trần đi đến bên cạnh cô, nhìn xuống bài thi bị đánh dấu đỏ cho chít, còn có cả con số 30 kia, thật làm người ta đau đầu mà.
Cô bé này mắng vô dụng, khuyên vô dụng, kéo thấp điểm trung bình của cả lớp, Trần Chí vừa rồi cũng không biết nên làm sao với cô.
Mấu chốt là thái độ cô lại rất tốt, bài tập nên làm cũng làm, có vẻ là một học sinh ngoan.
Củ khoai lang này thật là nóng bỏng tay.
Nhớ tới cuộc điện thoại ban sang mẹ cô gọi đến, Trần Chí mới hắng giọng: “Đào Nhiễm này.”
“Dạ.”
“Sáng nay mẹ em có gọi cho thầy, nhờ thầy đổi chỗ em, xuống ngồi cạnh Tây Trầm. Khi nào tan học em dọn đồ xuống nhé.”
“……” Đào Nhiễm như bị sét đánh giữa trời quang. “Thày ơi, em thấy vị trí này rất tốt ạ!”
“Xuống ngồi cạnh Ngụy Tây Trầm cũng tốt mà, em ấy đứng hạng nhất, đúng lúc có thể giúp đỡ em. Đúng rồi, em ấy hẳn cũng xem là anh trai em đúng không?”:
Câu cuối cùng nói rất bình thường, nhưng lại giống như dùng viên đá ném lên mặt nước tĩnh lặng tạo ra từng đợt sóng.
Anh trai? Ai là em cậu ta chứ.
Suy nghĩ của Trần Chí rất đơn giản, Ngụy Tây Trầm là học sinh được cha Đào Nhiễm phó thác, nếu thật sự không ó quan hệ thân thích, ai lại giúp một người như vậy?
Chỗ phụ huynh học sinh Ngụy Tây Trầm còn điền tên của mẹ Đào Nhiễm mà.
“Cố gắng cùng anh trai học tập tốt.”
Trần Chí nối xong chuông tan học vừa vặn vang lên. Ông cầm ly lấy nước ra khỏi phòng.
Phòng học nổ lên cuộc bàn luận.
Đoạn Phân Phương: “Nhiễm nhiễm, không phải cậu nói không quen biết à?”
Đào Nhiễm thật muốn khóc: “….Ngay phút cuối cùng lại đổi chỗ người ta, sao cậu không quan tâm điều đó.”
“Có sao đâu, cậu chuyển đi thì mình ngồi một mình thôi.”
“Tuyệt giao ba phút.”
Đào Nhiễm quay đầu lại, cô nhìn Ngụy Tây Trầm đang ngồi sửa bài, giống như chưa hề nghe gì, cái gì cũng không quan tâm.
Đào Nhiễm nghe lời chuyển bàn xuống.
Bàn trong lớp là bàn đơn, cô chỉ cần kéo nó xuống là được.
Toàn bộ hành trình Ngụy Tây Trầm hoàn toàn mặc cô tự dọn, Đoạn Phân Phương cũng phụ một chút.
Đang ngồi cạnh Đoạn Phân Phương, từ bây giờ lại chuyển thành Ngụy Tây Trầm.
Đào Nhiễm đem tất cả không vui viết ở trên mặt, cô không thèm nói chuyện, lẳng lặng ngồi xuống.
Cánh tay hia người đặt rất gần, bên cạnh cô có cảm giác áp bách của cậu ta.
Đào Nhiễm cực lực bỏ qua cảm giác không được tự nhiên cô hôm qua còn mắng cậu ta, nghĩ lại đã thấy sợ run.