Không Thể Rời Bỏ Nàng

Chương 32: "Tuyết nhi"



Đêm càng ngày càng khuya, cho dù Đỗ Hàn Yên có không nỡ đến đâu thì cũng không thể ở lại viện Y Liên qua đêm.

Hai người nắm tay nhau đi tới cửa, Quý Liên Tịch không ngừng dặn dò nàng: “Nếu có chuyện gì thì ít nhất hãy để Xuân nhi hoặc Hạ nhi tới nói cho ta.”

“Được!”

“Chăm sóc tốt cho bản thân và đứa bé.”

“Ừm, ta biết!”

“Bình thường cũng đừng quên đọc sách.”

“Vâng, ta biết rồi thưa Quý phu tử!”

Quý Liên Tích cười cưng chiều, xoa đầu nàng và nói: “Đây mới là học trò ngoan của ta!”

Cuối cùng cũng đến lúc phải nói lời tạm biệt, Quý Liên Tích ôm nàng và thì thầm vào tai nàng ấy: “Nếu nhớ ta thì hãy viết tên ta vào lòng bàn tay và đặt nó lên trái tim của muội.”

Đỗ Hàn Yên gật đầu.

“Trời rất tối, hay là ta để Nguyệt nhi hoặc Tuyết nhi đi về cùng muội nhé?”

“Không cần, đâu phải không thấy ngón tay, hơn nữa khoảng cách cũng không xa. Muội quen thuộc đường đi ở đây lắm, nhắm mắt lại cũng có thể đi.”

Quý Liên Tích còn có chút bất an, nhìn nàng ấy: “Muội đừng có mà nhắm mắt đi đâu đấy.”

“Tích nhi, tỷ cho rằng ta là kẻ ngốc à?”

Quý Liên Tích bật cười và xoa đầu nàng ấy.

Đỗ Hàn Yên lên đường về nhà với tâm trạng ngọt ngào và hối hận.

“Hôm nay trời thật tối…” Ngoại trừ hôm nay ánh trăng rất mờ nhạt, nguồn sáng duy nhất khác chính là ngọn đèn dầu trong tay, không thể chiếu sáng hết xung quanh mà còn làm tăng thêm cảm giác kỳ quái, nhưng nàng vừa mới khoe khoang nên bây giờ chỉ có thể cắn răng đi tiếp.

Ban đầu cuộc hành trình diễn ra bình thường, nhưng nàng đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó di chuyển gần đó trong suốt cuộc hành trình của nàng.

Vốn dĩ để giảm thiểu rủi ro nên nàng không mang theo hai thị nữ riêng của mình, nhưng bây giờ nàng lại hối hận!

Khi nàng đang cân nhắc xem nên chạy một mạch về viện Tích Hàn hay quay lại viện Y Liên, thì một cái bóng màu trắng quen thuộc đột nhiên lọt vào tầm mắt của nàng.

Nàng suýt nữa hét lên, nhưng trước đó nàng đã nhìn thấy rõ đó là một con chồn màu trắng, vừa hay là con bên cạnh Hạ nhi.

“Thì ra là ngươi.” Đỗ Hàn Yên thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện mình vẫn không biết tên con chồn, quyết định quay về sẽ hỏi Hạ nhi.

Nàng bế con chồn lên, vừa đi vừa một mình nói chuyện với nó, nhưng con chồn hình như thực sự nghe hiểu, nàng nói một câu là nó sẽ đáp lại nàng bằng một tiếng kêu, như thể đang trò chuyện với nhau thật vậy. Dường như chuyện này thực sự làm giảm bớt nỗi sợ hãi khi ở trong bóng tối.

Cuối cùng cũng về đến viện Tích Hàn, Đỗ Hàn Yên bước nhanh đi vào, Xuân nhi đi tới đón nàng: “Nương nương đã về! Sao người đi vội vậy, xảy ra chuyện gì à?”

Nói rằng mình sợ bóng tối thì hình như hơi mất mặt, nên Đỗ Hàn Yên úp mở hồi lâu, nghĩ đến con chồn sương trong lòng, nàng viện cớ: “Ờm… hình như nó muốn đi vệ sinh.”

Xuân nhi cảm thấy kỳ quái nhìn nàng, đang nghĩ rằng tại sao nương nương lại biết chuyện này, không ngờ một giây sau con chồn nhỏ phun ra chất lỏng, chủ tớ thấy vậy liền hoảng sợ hét lên, viện Tích Hàn lập tức như long trời lở đất.

Khi mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, Đỗ Hàn Yên ngồi trên ghế và thở phào nhẹ nhõm, nàng nhìn xung quanh và hỏi: “Hạ nhi đâu rồi?” Từ nãy đến giờ nàng không nhìn thấy nàng ấy.

“Vừa rồi nàng ấy nói có việc nên đi ra ngoài rồi ạ.” Xuân nhi đáp.

“Đi đâu…” Nói đến giữa chừng, Đỗ Hàn Yên đột nhiên ngượng ngùng cười: “Không phải là đi tìm Tuyết nhi đấy chứ?”

Xuân nhi cười nói: “Nô tì cũng không biết, thấy nàng ấy thần thần bí bí, có lẽ là thật!”

Trong đầu Đỗ Hàn Yên loé lên tia sáng, đột nhiên cảm thấy đây là một cơ hội tốt để thăm dò nàng ấy, vì vậy nàng nhướng mày hỏi Xuân nhi: “Xuân nhi… ngươi nghĩ… Hạ nhi và Tuyết nhi có khả năng không?”

Xuân nhi nghe xong nhướng mày: “Nương nương, ý của người là gì?”

Đỗ Hàn Yên sợ Xuân nhi sẽ không thể chấp nhận được, nhưng nói quá mơ hồ thì đối phương lại không thể hiểu được, nàng chống cằm và nghĩ cách giải thích một cách uyển chuyển: “Thì giống như kiểu… mối quan hệ gắn bó với đối phương cả đời…”

Xuân nhi không hiểu tại sao nương nương lại đột nhiên hỏi như vậy, nó nhắc nhở nàng ấy rằng trước đây Nguyệt nhi cũng đã từng hỏi nàng ấy một câu hỏi tương tự.

Nghĩ đến Nguyệt nhi khiến trái tim Xuân nhi gợn sóng, nàng ấy trả lời: “Xin hãy tha thứ cho nô tỳ vì đã vượt qua các quy tắc, nhưng nô tỳ nghĩ rằng trên thế gian này tình yêu đích thực rất hiếm, nếu có thể ở bên nhau cả đời thì không quan trọng đó là nam nhân hay nữ nhân!”

Nhìn thấy Đỗ Hàn Yên có chút ngạc nhiên, Xuân nhi chợt nhận ra rằng mình không phải đang nói về việc của mình, kích động như vậy sẽ khiến người ta khó bề tưởng tượng, vì vậy nàng ấy vội vàng bổ sung: “Thế nên… nếu hai người hợp nhau, nô tỳ cho rằng mình nên chúc phúc…”

Chủ và tớ bỗng im lặng, mỗi người có một suy nghĩ riêng.

Nếu Xuân nhi đã nói như vậy, có lẽ không phải là không thể thẳng thắn với nàng ấy.

Không khí trầm lặng một hồi, hai người đột nhiên đồng thời nói: “Thật ra…”

Không ngờ đối phương lại nói cùng lúc với mình, hai người đều dừng một chút, còn chưa kịp phản ứng thì cửa đã có động tĩnh, bọn họ quay đầu lại vừa hay nhìn thấy Hạ Nhi đi vào cửa.

Con chồn vừa gây rắc rối đã chạy đến bên chân Hạ nhi ngay lập tức, hai người đang nói dở dang mà bây giờ cũng không thể nói tiếp được nữa. Hạ nhi vừa quay lại chỉ im lặng và nhìn Đỗ Hàn Yên một cách cảnh giác.

Đỗ Hàn Yên cười nói: “Ngươi vừa đi đâu thế?”

Thấy Đỗ Hàn Yên có vẻ không có gì khác thường, Hạ nhi mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm và trả lời: “Có một số chuyện…”

Thấy nàng ấy khó mở lời, Đỗ Hàn Yên giả vờ coi nàng ấy đi hẹn hò với Tuyết nhi nên từ chối nói hay hỏi. Nàng và Xuân nhi cũng không nhắc lại chủ đề chưa có cơ hội nói ra khi nãy nữa.

“À đúng rồi Hạ nhi, chúng ta còn chưa đặt tên cho con vật này!”

Hạ nhi nghe xong bèn nhìn con chồn trong lòng mình, nàng ấy biết tên của nó, Lý Lương đệ gọi nó là “Tuyết nhi”.

“Tuyết nhi…” Hạ nhi lẩm bẩm.

“Tuyết nhi?” Xuân nhi cười nói: “Hạ nhi à, cho dù ngươi có ghét Tuyết nhi thì cũng không thể làm như vậy.”

“Đúng vậy, nếu Tuyết nhi biết chắc chắn sẽ lại nổi cáu với ngươi.” Đỗ Hàn Yên cũng cảm thấy không thích hợp.

Hạ nhi nghe xong chỉ biết cúi đầu và không nói lời nào, thấy Hạ nhi có vẻ có chút phiền muộn, hai người nhíu mày nhìn nhau.

“Thật ra cái tên “Tuyết Nhi” cũng không có gì không tốt.” Xuân nhi đột nhiên thay đổi thái độ, hỏi Đỗ Hàn Yên: “Nương nương, người cảm thấy thế nào?”

“Đúng… đúng vậy, nếu ngươi yêu thích cái tên này thì gọi nó là Tuyết nhi cũng được, nhưng không nên gọi ở trước mặt Tuyết nhi…”

***

“Này! Ngươi lại muốn làm gì?” Hôm nay Tuyết nhi đang trên đường đến viện Tích Hàn và đi ngang qua hồ nước lại nhìn thấy Hạ nhi ôm “Tuyết nhi” đứng bên hồ, nàng cho rằng nàng ấy lại định nhảy xuống hồ nên vội gọi.

Tuyết nhi vội vàng đi tới bên cạnh nàng ấy, nắm lấy bả vai của nàng ấy: “Ta nói ngươi này, ngươi không biết bơi mà tại sao cả ngày lại chạy tới hồ thế? Ngươi đừng nghĩ quẩn!”

Chào đón nàng là một khuôn mặt đầy cau có.

Tuyết nhi thấy vậy nhíu mày, còn chưa kịp nói chuyện thì Hạ nhi đã tức giận hất tay nàng ra, nói: “Ta chết không phải ngươi sẽ cảm thấy tốt hơn sao?”

Tuyết nhi nhất thời không nói gì, lắp bắp nói: “Không phải… nếu như ngươi thật sự chết… vậy ta… không phải. Ngươi xem, ngươi chết ở chỗ này… phải cần người tới thu dọn thi thể của ngươi, làm cho người ta kinh hãi, có lẽ không ai dám đi ngang qua cái hồ này nữa, không đáng…”

Hạ nhi trừng mắt nhìn nàng, đúng lúc Tuyết nhi đang vui vẻ muốn cãi nhau với nàng ấy như bình thường mà nàng ấy lại chẳng nói gì, chỉ quay đầu tiếp tục nhìn mặt hồ.

Một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng, Tuyết nhi tự giễu cợt chính mình, nàng nhớ tới gần đây nhìn thấy Hạ nhi không có tinh thần, cho nên nghiêm túc hỏi: “Ngươi… ngươi gặp phiền toái gì sao?”

Hạ nhi nghe xong cũng chẳng quay đầu lại, nhưng trái tim lại dao động, nàng ấy chưa bao giờ nghĩ rằng người đầu tiên hỏi mình câu hỏi này lại là Tuyết nhi.

“…”

“Không phải ta quan tâm ngươi đâu, chỉ là ngươi không vui làm cho ta cũng phiền lòng.” Nàng đứng ở bên cạnh Hạ nhi, vỗ bả vai của nàng ấy.

“Thay vì để chính mình nhảy vào hồ thì chi bằng vứt tất cả rắc rối của ngươi vào đó, như vậy không tốt à?”

Lúc này Hạ nhi mới quay đầu lại, hiếm thấy Tuyết nhi cười với mình, trong chốc lát nàng ấy cảm thấy gánh nặng trong lòng tựa hồ nhẹ đi đôi chút, mặc dù nó vẫn làm cho nàng ấy không thở được.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Hạ nhi tỏ ra chán ghét: “Đừng tốt với ta như vậy, chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi.”

Thấy lòng tốt của mình lại bị Hạ nhi giẫm xuống đất, Tuyết nhi hận không thể lập tức đẩy Hạ nhi xuống hồ: “Ta thấy ngươi không cần phải tự mình nhảy xuống hồ đâu, với cái miệng chó không thể khạc ra ngà voi của ngươi thì ma nước cũng sẽ tự động kéo ngươi đi!” Nói xong nàng tức giận bỏ đi.

Thấy nàng tức giận bỏ đi, Hạ nhi khẽ cười vài tiếng, để “Tuyết nhi” ở trên mặt đất rồi nàng ngồi xổm xuống, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve nó.

Không lâu sau, một chiếc túi nặng trịch đột nhiên rơi xuống khoảng đất trống bên cạnh khiến cả Hạ nhi và “Tuyết nhi” đều giật mình, nàng ấy ngẩng đầu lên, người vừa rời đi lại quay lại, tức giận chỉ vào chiếc túi trên mặt đất: “Gà ăn thừa của viện bọn ta! Để cho con có lông xù xì đó ăn, ngươi đừng có mà lén ăn vụng!” Nói xong còn hừ một tiếng mới xoay người rời đi, lúc đi còn đang lẩm bẩm điều gì đó.

Hạ nhi mở gói giấy thấm mỡ ra, bên trong có thịt gà, nhìn bộ phận trông giống như ức gà, thịt còn rất nhiều, không giống như đồ ăn thừa.

“Tuyết nhi” ngửi thấy mùi thơm lập tức nghiêng người về phía trước, khi nhìn thấy miếng thịt nó muốn thăm dò xem có nên chạm vào hay không, cuối cùng ăn một cách thích thú. Hạ nhi cười nhìn nó, lẩm bẩm nói mấy câu có hàm ý: “Tuyết nhi à Tuyết nhi, sao ngươi lại khó tính thế hả?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.