Không Thể Rời Bỏ Nàng

Chương 26: Ủng hộ



“Đó là những gì Đỗ nương nương đã nói ạ.” Tuyết nhi đứng trước mặt Quý Liên Tích báo cáo.

Quý Liên Tích nhìn chằm chằm vào cuộn giấy, nhưng tâm trí nàng không đặt trên đó. Nàng khẽ thở dài.

Tuyết nhi nhìn nàng, do dự không biết có nên lặp lại toàn bộ những gì Đỗ nương nương đã nói hay không. Dù sao với tư cách là người chuyển lời có trách nhiệm, nàng ấy cũng nên truyền đạt cảm xúc của đối phương một cách chính xác. Huống hồ, có lẽ nương nương nhà mình sẽ không tức giận. Vì vậy, nàng ấy thận trọng nói thêm: “Đỗ nương nương còn nói người là đồ nhát gan…”

Quý Liên Tích nghe xong lặng lẽ ngước mắt lên, bề ngoài có vẻ như không hề dao động, nhưng thực ra trong lòng nàng đang rối bời.

Tuyết nhi hoàn toàn không biết sự thật nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ, không nhịn được mà hỏi: “Nương nương, người có thể nói cho ta biết rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì không?” Nào là xin lỗi, đồ nhát gan, sao mình nghe không hiểu gì hết vậy?

Quý Liên Tích im lặng, Nguyệt nhi ném cho nàng ấy một ánh mắt trách móc.

Tuyết nhi cau mày, ngay cả Nguyệt nhi cũng hiểu tình hình. Mọi người đều biết sự thật nhưng chỉ có một mình nàng ấy là bị giấu giếm, điều này khiến nàng ấy cảm thấy rất khó chịu: “Nương nương, ta cũng là thị nữ của người, sao người không cho ta chia sẻ khó khăn với người chứ? Lẽ nào người coi ta là người ngoài sao?”

Tuy rằng ngữ khí của Tuyết nhi có chút không thích hợp, nhưng chung quy vẫn là lo lắng cho nàng, điểm này Quý Liên Tích biết rất rõ, nàng sẽ không bởi vậy mà tức giận. Chỉ là muốn tốt cho Tuyết nhi, nên nàng không thể đáp ứng yêu cầu của nàng ấy: “Tuyết Nhi, thực xin lỗi, ta không hề coi ngươi là người ngoài, chỉ là chuyện này… càng ít người biết càng tốt.”

Tuyết nhi muốn phản bác, nhưng Nguyệt nhi đã giữ nàng ấy lại và lắc đầu. Tuyết nhi thở dài một hơi, bất đắc dĩ hỏi: “Nương nương, người muốn đi tìm Đỗ nương nương sao?”

Quý Liên Tích phiền não nhắm mắt lại: “Để ta suy nghĩ đã.”

Thời tiết đang dần trở nên nóng hơn, ban đêm tiếng ve sầu kêu không ngừng, cùng với tiếng nước róc rách, tạo nên một đêm hè phong nhã độc đáo.

Quý Liên Tích tâm phiền ý loạn gọi Nguyệt nhi đến ngồi cùng mình trong đình nghỉ mát ngắm trăng với làn gió nhẹ thổi qua.

“Trăng đẹp quá.” Quý Liên Tích nhìn trời cảm thán: “Tưởng như trong tầm với, thực tế lại xa vời.” Nàng đưa tay lên trước mắt bắt lấy mặt trăng, nhưng lại buông tay ra, trăng vẫn treo cao trên trời.

Nguyệt nhi đầy vẻ đăm chiêu: “Ta chưa từng nghe nói có người chạm vào nó, nhưng… người đầu tiên nhất định rất dũng cảm.” Nàng ấy quay đầu nhìn nương nương nhà mình, chần chờ nói: “Nương nương, có phải người… sợ không?”

Quý Liên Tích không lập tức trả lời, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Sợ.”

Nguyệt nhi gật đầu, nàng ấy nhớ lại khi mình và Tuyết nhi mới bắt đầu hầu hạ nương nương, trung tâm thế giới của nương nương chính là Thái tử điện hạ. Nhưng sau mấy năm, trải qua nhiều năm lễ rửa tội, tính tình của nương nương càng ngày càng trầm ổn, có thể bình tĩnh đối phó với mọi thứ, mối quan hệ giữa nàng và Thái tử cũng trở nên khách sáo và hờ hững như những người xa lạ.

Thành thật mà nói, cả nàng ấy và Tuyết nhi đều nghĩ đây là tính cách thực sự của nương nương, một nữ nhân trí thức, khôn ngoan và ít nói.

Nhưng vào lúc này, nàng ấy mới ý thức được bọn họ đã sai rồi, người trước mặt này cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng mới thật sự khiến nàng ấy cảm nhận được sâu sắc. Quý Liên Tích đã từng hoàn hảo đến mức phi thực tế, nhưng bây giờ nàng ấy mới hiểu rằng đó chỉ là một chiếc mặt nạ được đúc từng chút một để thích nghi với cuộc sống ở đây, người có khả năng khiến nàng cởi bỏ chiếc mặt nạ đó chính là Đỗ Hàn Yên.

“Thực ra ta và Tuyết nhi cũng rất sợ…” Nguyệt nhi hỏi: “Nương nương, người sợ cái gì?”

Quý Liên Tích thở dài, sau đó rũ mắt xuống: “Ta sợ loại tình cảm kỳ lạ này, sợ bị người khác phát hiện, sợ mãi mãi bị dày vò trong nỗi nhớ, ta sợ tương lai chưa biết đến đó. Sợ… nàng ấy sợ ta.” Nói xong cả hai chìm vào im lặng.

Một lúc sau, Quý Liên Tích hỏi Nguyệt nhi: “Vậy các ngươi sợ điều gì?”

Nguyệt nhi nhìn Quý Liên Tích bằng ánh mắt chân thành: “Bọn ta sợ nương nương sẽ không hạnh phúc.”

Đáp án này khiến Quý Liên Tích hơi kinh ngạc, Nguyệt nhi tiếp tục nói: “Nương nương, ta không thể tìm Tuyết nhi để thương lượng chuyện này, mấy ngày nay ta chỉ có thể tự mình suy nghĩ. Nếu không phải nghĩ đến những chuyện khác, ta hi vọng nương nương sẽ theo đuổi hạnh phúc.”

Nguyệt nhi đứng dậy: “Đúng, ta rất sợ, sợ nếu như Thái tử phát hiện ra đoạn tình cảm này, bị người đời phát hiện thì sẽ có kết cục như thế nào. Nhưng đây chẳng là gì so với ta khát khao lại được nhìn thấy nụ cười trên mặt của nương nương khi ở bên Đỗ nương nương, chỉ cần nương nương hạnh phúc, ta sẽ không sợ gì hết.”

Nàng ấy quỳ xuống dưới chân Quý Liên Tích, nắm tay nàng: “Thế nên nương nương à, ta cầu xin người hãy đi gặp Đỗ nương nương đi. Chỉ có nàng ấy mới có thể khiến người nở một nụ cười thật sự.”

Nghe Nguyệt nhi nói xong, hốc mắt Quý Liên Tích dần dần ẩm ướt, nàng nắm lấy tay Nguyệt nhi: “Cám ơn ngươi Nguyệt nhi…”

Nguyệt nhi cảm nhận được bàn tay đang nắm chặt lấy mình đang run rẩy một cách không tự chủ được, nàng ấy đau lòng nói: “Ta và Tuyết nhi sẽ tận lực giúp đỡ người thưa nương nương…”

“Tuyết nhi… nàng ấy còn chưa biết chuyện này, nếu như nàng ấy không tiếp nhận được thì sao?”

Vừa dứt lời, một đôi bàn tay trắng nõn đột nhiên xuất hiện trên bàn tay run rẩy của Quý Liên Tích, hai người kinh ngạc ngẩng đầu lên, Tuyết nhi đang cười khổ hiện ra trong tầm mắt họ.

“Nương nương, người coi thường ta quá rồi đấy?”

Hai người sửng sốt, còn chưa kịp nói lời nào thì Tuyết nhi đã nói: “Một mực không chịu nói cho ta biết, hoá ra là như vậy.”.

Nàng ấy liếc nhìn hai người họ: “Thật sự cho rằng ta không hề nhận ra sao?”

“Tuyết nhi…”

“Nương nương, nếu người cứ như vậy là ta sẽ ghen tị đấy. Ta cũng giống như Nguyệt nhi, luôn quan tâm đến người!”

Tuyết nhi còn muốn tiếp tục càu nhàu, nhưng Quý Liên Tích lại không kìm được nước mắt xúc động, vươn tay ôm lấy nàng ấy: “Cảm ơn các ngươi…”

Tuyết nhi sửng sốt, sau đó giơ tay vỗ nhẹ vào lưng nương nương, liếc Nguyệt nhi, một tay kéo nàng ấy vào trong cái ôm lớn này.

Sau khi hầu hạ nương nương đi ngủ, trên đường trở về phòng, hai thị nữ tán gẫu, Tuyết nhi cho Nguyệt nhi một đòn trước: “Ngươi mà là bằng hữu gì chứ! Sao có thể không nói cho ta biết chuyện của nương nương?”

Nguyệt nhi cười làm lành: “Chẳng phải là ta sợ sẽ có lỡ như, sợ liên lụy đến ngươi sao.”

“Liên lụy thì liên lụy, ngươi thấy ta sợ bao giờ chưa? Ngay từ khi chúng ta ở cùng nương nương, chúng ta đã định trước là sống chết cùng nương nương rồi!”

“Được rồi được rồi, là ta xem thường ngươi, ta xin lỗi được chưa?”

Tuyết nhi hừ một tiếng: “Nể tình chúng ta sống chết có nhau nên ta tạm thời tha thứ cho ngươi, không được có lần sau nữa!”

“Vâng vâng vâng. Bây giờ có thêm một người thảo luận với ta khiến ta rất vui, ngươi cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?” Nguyệt nhi hỏi.

“Xử lý ư? Chuyện này mà còn cần nói à? Đương nhiên là khiến những người yêu nhau về với nhau!” Tuyết nhi ra vẻ đăm chiêu: “Tuy rằng chuyện này nghe có vẻ kinh thế hãi tục, nhưng ta không cho rằng hoàn toàn không có cơ hội nào.”

Nói cách khác, nàng ấy cảm thấy Đỗ nương nương thích Quý nương nương hơn, bất cứ khi nào nhắc đến Quý nương nương thì trên mặt Đỗ nương nương luôn có nụ cười ngoại trừ sáng nay.

“Nhưng hôm nay khi ta đi chuyển lời, ta cảm thấy Đỗ nương nương đang tức giận. Đêm qua nương nương đã làm gì khiến nàng ấy tức giận như vậy?” Nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng của Đỗ Hàn Yên, đến bây giờ nàng ấy vẫn sẽ nổi da gà.

“Chuyện này… có vẻ như… nương nương kìm lòng không đậu đã hôn người ta…” Nguyệt nhi thì thầm.

Tuyết nhi nghe vậy không nhịn được mở to mắt: “Hôn…?!”

Nguyệt nhi gật đầu: “Ngươi nói bé thôi.”

“Chẳng trách Đỗ nương nương lại tức giận…” Sau đó trên mặt Tuyết nhi lộ ra vẻ tự hào, nói líu lưỡi: “Nương nương nhà ta có bản lĩnh thật đấy, còn chưa xác định được tâm ý mà đã hôn rồi.”

Nguyệt nhi bĩu môi rồi thở dài: “Nhưng mà thấy Đỗ nương nương phản ứng như vậy, có phải hi vọng của nương nương nhà ta không lớn lắm?”

“Sao có thể! Ngươi nghĩ xem người trước đây suốt ngày gọi “Liên Tích tỷ tỷ” là ai chứ.”

“Nhưng từ khi Đỗ nương nương mang thai, bọn họ đã không còn như xưa nữa.”

Tuyết nhi bất lực: “Đấy là điều đương nhiên, dù sao nàng ấy cũng không phải là mang thai con của nương nương nhà chúng ta, chắc chắn nương nương sẽ để ý.”

Nguyệt nhi gật đầu, ngáp một cái: “Ta nghĩ ngày mai chúng ta sẽ thảo luận chuyện này tiếp, ta muốn đi ngủ.” Nguyệt nhi tạm biệt Tuyết nhi rồi rời đi.

Tuyết nhi nhìn mặt trăng xa xăm và thở dài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.