Kể từ sau ngày nuôi Karry, Di Di phải chăm lo mọi việc trong nhà. Xem ra tình hình đã thay đổi rồi, trùm trường ngày xưa giờ đã không còn nữa. Tiểu Khải thì càng thích thú với điều đó, cậu sai Di Di làm hết việc này đến việc khiến cô cảm thấy chóng mặt, đau đầu. Thứ hai đầu tuần lại đến, sau khi đi học về cô lại phải lao đầu vào công việc tất cả chỉ vì một con chó” Không sao, một tháng thôi, cố nhẫn nhịn” – Lúc naò cô cũng tự nhủ với mình câu nói đó mỗi khi thấy mệt mỏi
Đến bữa trưa, cô nhanh chóng nấu đồ ăn. Hôm nay cô làm súp cua, hương vị khá đặc biệt. Có thể mọi người nhìn về gia cảnh sẽ đánh giá cô khá được nuông chiều lại hay phá phách nên chẳng được việc gì, nhưng thật ra cũng không hẳn. Cô có tài nấu ăn bẩm sinh từ khiến trong nhà ai ai cũng phải tâm phục khẩu phục
– WA!!! Mẹ em có biết chuyện này không vậy? – Tiểu Khải nhìn nồi súp cua rồi khen
– Việc gì?
– Chuyện đầu bếp ấy
– Chứ sao không – cô hất mặt tự hào – Tất cả món ăn hằng ngày của người hầu phải qua miệng tôi thì mới được đem lên đấy
– Ừm
Rồi hai người bưng đồ ăn ra, ngồi ăn ngoan lành, đương nhiên là Karry cũng có phần rồi
Reng!!! – Điện thoại Tiểu Khải kêu làm hai người giật mình
– Anh ra ngoài chút – cậu nhìn điện thoại rồi vội chạy ra ngoài
– A lô mẹ, thật là tốt khi mẹ gọi đấy, nói rõ chuyện của Di Di xem nào – Tiểu Khải mừng rỡ
– Mẹ sẽ nói cho con biết nhưng không được nói với con bé đâu đấy – Vương mama dặn dò – Thật ra giữa con và Di Di có một hôn ước
– SAO CƠ??? – Tiểu Khải bất ngờ gắt lên, ngắt lời của Vương mama
– Bình tĩnh nào, đó là chỉ thị của cha con đấy – Vương Mama liền đổ tội cho Vương baba ( thật ra là hai người cùng thông đồng đấy) – Con cứ sống với con bé đi, thời hạn là một năm, ba con nói nếu hai đứa không có tình cảm với nhau trong một năm thì hôn ước sẽ hủy bỏ
– Thật ạ? Vậy tốt rồi – Tiểu Khải cười – mà khi nào mẹ về?
– Hết thời hạn mẹ sẽ về – vừa dứt câu, Vương mama liền tắt máy né tránh
– Hả? – Tiểu Khải ngớ người, gọi không biết bao nhiêu chữ mẹ nhưng cũng vô dụng, Ba mẹ cậu hiện đang ngoài vùng phủ sóng nên mất tín hiệu
.
.
.
– Chuyện gì vậy? – Cô nhìn – lúc nãy anh say nắng hay sao mà hét gì to thế?
– À không có gì, nhóc lên phòng ngủ trưa đi, để anh dọn cho
– Oa, phải chăng thời tiết thay đổi? Chắc vậy rồi, cảm ơn anh nha – Cô mừng rỡ, theo thói quen ở nhà nên chạy đến hôn Tiểu Khải một cái lên má
Tiểu Khải đứng người, cô cũng đứng theo luôn, rốt cuộc cô vừa làm cái quái gì thế này?
– Nh…nhóc … nhóc – Tiểu Khải lắp bắp, mặt cậu đỏ ửng lên
– Ayia, đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm ơn anh thôi, vậy nha – cô có ý né tránh, vội ẩm Karry rồi chạy toát lên lầu, bỏ cậu ở dưới nhà
.
.
.
* Ayia, mình viết đến đây thôi vì có việc rồi, tiện thể mình muốn báo cho các bạn một số việc, một tin buồn và một tin vui, tin vui là chuyện sẽ trở nên gây cấn hơn, hay hơn nữa về hai nhân vật chính của chúng ta, mọi người nhớ đồng hành cùng mình nha. Còn tin buồn là hiện tại mình đang lớp 7, đang trong quá trình học tập, bận thi toán, tiếng anh trên mạng và thi học sinh giỏi nên có thể việc tiến hành viết chuyện sẽ chậm hơn, mong các bạn thông cảm nha, sau kỳ thi mình sẽ cố bù đắp, cảm ơn