Không Thể Kiềm Chế

Chương 13



Hứa Tinh Không nhớ lại rồi đáp: “Không có.”

“Vậy là tốt rồi.” Hoài Kinh nói xong thì có người đến mời rượu, sau khi chạm cốc với người nọ, anh nói với Hứa Tinh Không: “Anh cúp máy nhé.”

Hứa Tinh Không nghỉ nhiều hơn những đồng nghiệp hai ngày, cô mang theo một ít đặc sản chia cho mấy đồng nghiệp ngồi gần mình. Trần Uyển Uyển đi tới, kéo cô hỏi: “Hai ngày qua cậu đã làm gì? Không phải là bị ép ở nhà xem mắt chứ?”

Hứa Tinh Không đưa Trần Uyển Uyển một viện kẹo rồi cười nói: “Không phải, là sang tên nhà thôi, ban quản lý không làm việc vào ngày nghỉ lễ.”

Bỏ viên kẹo vào miệng, Trần Uyển Uyển hỏi: “Nhà nào?”

“Là hai căn hộ được chia khi ly hôn đó, tớ sang tên căn lớn cho Tinh Viễn.” Nói đến đây, nét mặt Hứa Tinh Không hiện lên chút vui mừng, “Tinh Viễn đã có người yêu, bên nhà gái yêu cầu nó phải có nhà.”

Trần Uyển Uyển và Hứa Tinh Không là bạn thân thời đại học nên cũng biết chút ít về tình hình gia đình của Hứa Tinh Không. Chuyện Hứa Tinh Không sang tên căn hộ lớn cho Hứa Tinh Viễn, cô cũng không tiện khuyên nhủ nên hay không. Dù sao, em trai của cậu ấy cũng rất tốt.

“Bạn gái cậu ấy đáng tin không? Không thì căn hộ…” Từ trước đến nay Trần Uyển Uyển luôn đa tâm hơn Hứa Tinh Không, cô cũng vì suy nghĩ cho Hứa Tinh Không nên mới hỏi như vậy.

“Cha mẹ hai bên đã gặp nhau rồi, rất tốt.” Hứa Tinh Không nói.

Nghe vậy, Trần Uyển Uyển cũng vui vẻ, cười hì hì nói: “Ôi chao, Tiểu Tinh Viễn cũng đã thành gia lập nghiệp rồi. Định bao giờ kết hôn?”

Hứa Tinh Không vừa định trả lời thì có đồng nghiệp gọi cô.

“Hứa Tinh Không, Chung đại nhân tìm cô kìa.”

“Tính sẽ tổ chức trước tết âm lịch nhưng còn chưa định ngày chính xác.” Hứa Tinh Không trả lời ngắn gọn rồi nói: “Tớ đi trước đây.”

Trần Uyển Uyển vỗ vỗ vai cô rồi cũng trở về vị trí của mình.

Chung Du Quân tìm Hứa Tinh Không là để cùng đi phiên dịch trực tiếp. Nhiệm vụ của bộ phần phiên dịch chính là đi theo lãnh đạo công ty, bàn bạc về các hạng mục hợp đồng với công ty Đức. Chuyện này là quyết định bất chợt của Chung Du Quân, anh cho gọi Hứa Tinh Không tới, chứng tỏ rất coi trọng cô.

Hứa Tinh Không trang điểm sơ lại rồi đi theo Chung Du Quân, hai người phải đến khách sạn để bàn bạc về hạng mục hợp đồng, Chung Du Quân lái xe đi.

Chung Du Quân đã từng hướng dẫn rất nhiều người mới, nên thấy sắc mặt Hứa Tinh Không là biết ngay trong lòng cô đang lo lắng điều gì. Anh bước ra thang máy, vừa đi về phía xe của mình vừa thoải mái cười nói với Hứa Tinh Không.

“Mặc dù cô không có kinh nghiệm phiên dịch trực tiếp, nhưng làm việc rất thận trọng, không giống mấy cô gái trẻ vừa ra trường. Cái gọi là phiên dịch trực tiếp, lần đầu cô tới, cũng chỉ ghi chép lại vài thứ thôi, đừng quá lo lắng.”

Chung Du Quân đánh giá cô rất cao, điều này làm cho Hứa Tinh Không có chút “thụ sủng nhược kinh”. Nhưng cấp trên đã nói như vậy thì cô cũng không thể quá luống cuống được. Hứa Tinh Không cảm kích cười nói.

“Cảm ơn Chung đại nhân.”

“Đúng rồi.” Chung Du Quân nhìn thấy xe của mình, dùng chìa khóa mở khóa xe rồi đặt tay trên chốt cửa, nói với cô: “Hộp trà lần trước không tệ, cảm ơn cô.”

Bàn tay đang cầm tay nắm cửa của Hứa Tinh Không cứng đờ.

Chung Du Quân đã biết hộp trà lần trước là cô mua. Bởi vì hộp trà đó mà cô và Chung Du Quân “vô tình gặp được” ở tiền sảnh, đồng thời còn hỏi anh một số vấn đề trong công việc, nhờ vậy, sau đó Lý Diệu Tuyết mới ngừng sắp xếp công việc cho cô.

Hứa Tinh Không hơi há mồm, ánh mắt chuyển động mấy cái. Với kinh nghiệm thân kinh bách chiến* của Chung Du Quân thì không khó nhận ra chút tâm tư nhỏ của cô.

(*)thân kinh bách chiến 身經百戰: thân trải qua trăm trận đánh.

Hứa Tinh Không hơi rũ đầu, thành khẩn nói xin lỗi.

“Xin lỗi, đại nhân, tôi…”

Trong lòng Hứa Tinh Không có hơi sợ anh, ngược lại Chung Du Quân không để tâm, tuy cô lợi dụng anh, nhưng anh lại rất thưởng thức sự lanh lợi ấy của cô.

“Cô xin lỗi cái gì?” Chung Du Quân cười một tiếng, nói: “Tôi đang cảm ơn cô mà.”

Trán Hứa Tinh Không lấm tấm mồ hôi, cô hơi giật giật cổ họng, khi vừa định nói chuyện thì đối diện “ầm” một tiếng, Hứa Tinh Không ngẩng đầu lên, trước mặt đã không còn ai.

Tim Hứa Tinh Không chợt thắt chặt, gọi một tiếng “Chung đại nhân” rồi chạy nhanh tới. Nhìn thấy cảnh tượng trên mặt đất, hàm răng Hứa Tinh Không liền run lên.

Chung Du Quân nằm thẳng đờ dưới đất, mặt trắng bệch, anh nhắm chặt hai mắt, hình như đã mất tri giác.

Hứa Tinh Không lập tức ngồi xổm xuống, ngón tay cô run run lay Chung Du Quân một cái, gọi: “Chung đại nhân?”

Cơ thể mập mạp của Chung Du Quân cũng không động đậy, cổ họng Hứa Tinh Không căng ra, cô cố hít thở để ổn định tâm trạng lại trước, sau đó bấm gọi 120.

Trước khi xe cứu thương tới, Hứa Tinh Không mở nút áo sơ mi của Chung Du Quân ra để tránh việc anh thở không thông. Xe cứu thương tới rất nhanh, Hứa Tinh Không gọi điện thoại cho Hoàng Thiên Tùng rồi lên xe cứu thương theo vào bệnh viện.

Trên xe có hai bác sĩ, họ vừa lên xe đã nhanh chóng bắt tay sơ cứu cho Chung Du Quân. Hứa Tinh Không đổ mồ hôi lạnh đầy người, lúc này cô mới biết được, tình hình của Chung Du Quân không được lạc quan lắm.

Sau khi xe cứu thương đến bệnh viện thì Chung Du Quân lập tức bị đẩy vào phòng cấp cứu, khi đèn trên cửa phòng cấp cứu được bật sáng thì tim Hứa Tinh Không cũng đập thình thích, mơ hồ đứng cạnh cửa nhìn như đang nằm mơ.

Sau khi báo tin cho Hoàng Thiên Tùng, Hoàng Thiên Tùng liền thông cáo với phòng nhân sự của công ty. Một lát sau có một nhân viên trong tổ quan hệ của phòng nhân sự tới, cùng Hứa Tinh Không đi làm thủ tục.

Nhân viên trong tổ quan hệ vừa đến là một người đàn ông trung niên, mắt mang kính, trông rất lịch sự, ông vừa ký tên vừa nói: “Đột nhiên bị xuất huyến não, chuyện này thật đúng là…”

Chung Du Quân rất mập nhưng bình thường anh rất ít ngã bệnh. Mà bình thường không bệnh thì lần này lại càng có nguy cơ không dậy nổi nữa.

Nhân viên phòng nhân sự báo tin cho người nhà của Chung Du Quân, Hứa Tinh Không cũng bị Hoàng Thiên Tùng sắp xếp ở lại bệnh viện để trợ giúp. Hiện tại, phòng phiên dịch cũng vội đến người ngã ngựa đổ, Chung Du Quân bị bệnh, nhưng hạng mục của công ty vẫn phải tiếp tục nên chỉ có thể đích thân Hoàng Thiên Tùng và phó phòng Nhan Gia Lâm đi thay.

Người nhà Chung Du Quân tới rất mau, mẹ anh đi nhanh phía trước, còn vợ anh bồng con gái đi theo sau. Trên mặt hai người phụ nữ đều vô cùng lo lắng, chạy tới cả một đường, đầu và cổ đầy mồ hôi.

“Bây giờ anh ấy đang được cấp cứu.” Hứa Tinh Không đến đón ba người họ, rồi kể sơ lược tình huống, “Bất thình lình bị xuất huyết não, dì, chị dâu, hai người ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi.”

Mẹ Chung Du Quân là một người phụ nữ gầy lùn, khuôn mặt khắc khổ, tóc đã điểm bạc, viền mắt hơi trũng.

Trong nháy mắt, Hứa Tinh Không bỗng nghĩ tới mẹ mình.

Bà nắm tay Hứa Tinh Không, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, ngón tay lạnh băng.

“Cám ơn cháu, cám ơn cháu nhiều lắm.” Mẹ Chung không ngừng cảm ơn Hứa Tinh Không.

Hứa Tinh Không bị bà nắm tay mà trái tim cũng như bị nắm lấy, cô có chút khó thở, thế nhưng vẫn an ủi mẹ Chung mẫu đừng quá lo lắng.

Nhưng con trai đang ở trong phòng cấp cứu, sống chết còn chưa biết, người làm mẹ sao lại không lo lắng cho được. Cuối cùng mẹ Chung cũng buông tay Hứa Tinh Không ra, len lén lau khóe mắt rồi nhận lấy cháu gái từ tay con dâu.

Chung Du Quân không phải người Hạ Thành, chỉ ở lại đây sau khi tốt nghiệp đại học. Nghe nói tình cảnh gia đình của anh cũng không tốt lắm, nhà ở nông thôn, hiện tại vợ anh làm nội trợ, mẹ anh cũng là từ quê lên đây ở cùng anh. Già trẻ một nhà hoàn toàn sống bằng tiền lương của anh.

So với mẹ Chung thì vợ anh ấy bình tĩnh hơn một chút. Cô ấy ngẩn người nhìn đèn đỏ trước phòng cấp cứu, tóc tai hơi lộn xộn, ánh mắt vô hồn.

Con gái anh được mẹ Chung bế, nhưng nó vẫn nhìn mẹ mình, nó nhận thấy bầu không khí có chút bất thường, nên nhỏ giọng hỏi: “Ba sao vậy ạ?”

Nghe đứa bé cứ hỏi ba bị làm sao vậy, Hứa Tinh Không đứng thẳng người rồi dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ.

Thời gian cấp cứu cứ kéo dài, bóng đêm dần dần bao phủ xuống như một lớp màn u tối, nhẵn nhụi. Sự ôn hòa trước đó đã hoàn toàn biến mất mà trở nên lạnh lẽo bức bối dưới ánh đèn bệnh viện.

Hứa Tinh Không đứng ở một bên, nhìn mẹ và vợ Chung Du Quân, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xức rất khác lạ với sự sinh ly tử biệt.

Mẹ cô cũng không còn trẻ nữa, Tinh Viễn cũng sắp thành gia lập nghiệp. Mà cô lại vô sinh, ngay cả chuyện mượn tinh trùng thụ tinh cũng không thể. Tương lai của cô đã định trước sẽ cô độc một mình.

Trong gió đêm, cảm giác cô độc dần dần nhiễm vào người cô, Hứa Tinh Không nhìn ánh trăng còn chưa tròn ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng trong như chiếu vào lòng cô, khiến người ta càng thấy cô đơn hơn.

Ánh đèn trước phòng cấp cứu chợt tắt, Hứa Tinh Không nhìn sang rồi cùng người của phòng nhân sự đi đến đó xem. Bác sĩ đi ra trước, sau đó tìm người nhà bệnh nhân, nói với họ một câu.

“Bệnh nhân đã được cứu sống.”

Trái tim Hứa Tinh Không rơi xuống, vợ anh Chung đứng bên cạnh cô cũng thoáng chốc khuỵu xuống đất, cô nhanh chóng đỡ cô ấy lên, rồi không ngừng nói: “Không sao rồi chị dâu.”

Vợ anh Chung ôm cánh tay cô, nhỏ giọng khóc lên.

Nghe tiếng khóc khe khẽ của cô ấy, ngực Hứa Tinh Không như là bị nước chanh vắt lên, chua xót khiến cô phải nhíu chặt mày.

Tuy rằng đã giải phẫu xong, giữ được tính mạng nhưng Chung Du Quân vẫn phải nằm trong phòng quan sát để theo dõi. Nhưng với Hứa Tinh Không mà nói, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành. Người phòng nhân sự ở đây bàn bạc, còn lại sẽ không có chuyện của cô.

Sau khi Hứa Tinh Không tạm biệt mẹ và vợ của anh Chung thì rời khỏi hành lang trước phòng quan sát. Khu bệnh này rất ít người, Hứa Tinh Không đi bộ tới, giày cao gót dẫm trên hành lang trên sàn nhà của dành hành lang trống vắng, phát ra những âm thanh vang vọng.

Cô còn chưa đi hết hàng lang thì điện thoại di động đột nhiên rung lên. Hứa Tinh Không dừng bước, lấy điện thoại ra xem, nhìn thấy tên người gọi đến hiển thị trên màn hình, cô khẽ chớp mắt, đi về phía sửa sổ trên hàng lang.

Trên hành lang có mở đèn, sáng như ban ngày, xung quanh vắng vẻ trống trải, trông rất lạnh lẽo.

Hứa Tinh Không bắt máy, nhẹ nhàng nói một câu.

“Em đang ở bệnh viện.”

Đầu kia điện thoại, Hoài Kinh trầm mặc một lúc rồi mới hỏi.

“Không sao chứ?”

Giọng nói của anh rất thấp, trầm giọng mang theo chút từ tính, như điệp khúc của một bản tình ca, êm ái thấm vào lòng người.

Hứa Tinh Không hơi sửng sốt, cô đã đứng cả một ngày, cứng đờ từ trong ra ngoài cơ thể như dần biến mất, máu trong người cũng lưu thông lại một lần nữa.

Hứa Tinh Không trả lời: “Không sao.”

Anh nghe cô nói vậy, bỗng cười nói: “Anh đứng sau lưng em này.”

Hứa Tinh Không chớp chớp mắt, dừng lại một lát, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Cô xoay người lại, nhìn ra phía sau. Cứ tưởng anh nói đùa, nhưng khi nhìn thấy Hoài Kinh đứng phía sau, cô liền há hốc mồm.

Anh mặc một một bộ đồ thoải mái, áo len quần bình thường, bên ngoài là một cái áo khoác be. Dáng người cao to tạo một cái bóng dài trên mặt đất. Da anh rất trắng như bị ẩn dưới ánh đèn, chỉ còn một đôi mắt nâu nhạt và đôi môi đỏ, lại càng thêm nổi bật.

Hoài Kinh đến đây tìm bạn, bước ra phòng làm việc của bác sĩ liền thấy Hứa Tinh Không trông hơi cô đơn đi về phía trước. Anh cứ nghĩ mình nhìn lầm nên mới gọi điện cho cô, không ngờ lại là cô thật.

Khóe môi Hoài Kinh giương lên đường cong nhỏ, cúp điện thoại rồi bỏ vào túi quần.

“Về nhà?” Hoài Kinh đưa tay chỉ chỉ thang máy phía sau.

Hai chữ này như là một đóa bọt sóng, thoáng chốc đã phá tan sự cô độc vừa nhen nhóm trong tim Hứa Tinh Không.

Ánh mắt cô hơi chuyển, liếm liếm đôi môi nhợt nhạt của mình. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nét mặt sống động hơn vừa rồi đôi chút.

“Được.” Hứa Tinh Không đứng dậy cất bước đi về phía anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.