Giang Phỉ có thai, bản thân thì không cảm thấy gì cả, Quý Độ và Cố Hoa thì rất vui, nay họ chơi đã chơi đủ, còn thiếu một đứa cháu để họ được làm ông bà nữa thôi. Mà rối rắm nhất là Quý Vân Khai, anh muốn ông già trở lại tiếp quản Hoa Độ, để Giang Phỉ có thể yên tĩnh dưỡng thai. Nhưng Giang Phỉ không có chỗ nào không khỏe cả, ngay cả tình trạng nôn nghén bình thường khi mang thai cũng không có.
“Bây giờ em rất tốt, không hề thấy khó chịu chút nào, công việc không ảnh hưởng đến việc mang thai. Được rồi được rồi, anh không cần lo lắng nữa! Nếu em thấy không thoải mái sẽ không cố gắng chống đỡ, em lại không phải trẻ con… Khi thấy khó chịu em sẽ dừng không làm việc nữa được chưa?” Quay sang nhìn ánh mắt lo lắng và cứ lảm nhảm tụng kinh như Đường Tăng của Quý Vân Khai, Giang Phỉ chỉ có thể khuyên bảo hết nước hết cái như thế.
Nhưng Quý Vân Khai vẫn không yên tâm, mặt mày sầu khổ nói: “Thế nhưng không phải ba tháng đầu thai kỳ rất nguy hiểm sao? Em nhìn Đào Nhiên lúc mang thai ba tháng xem, chỉ có thể nằm tĩnh dưỡng trên giường, còn phải đến bệnh viện một tuần một lần. Công việc của em tuy không phải việc lao động, nhưng nó lại tổn thương đến trí tuệ.”
Giang Phỉ bị anh lo lắng không đâu đến hết cách, đành phải dùng tư thái mạnh mẽ vang dội trước sau như một ra, quát lên: “Chẳng phải chỉ mang thai thôi hả, đâu có phải khóc ốm rên rỉ! Em nói không sao là sẽ không sao, càm ràm hoài, có tin em đánh anh không!”
Quý Vân Khai co rúm lại, cúi đầu khốn khổ nói: “Được rồi, anh không nói nữa.” Đi hai bước lại quay về, “Nếu có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói cho anh đấy!”
Giang Phỉ bực mình phất phất tay, Quý Vân Khai không yên lòng nói thêm: “Nhất ddainhj phải nói cho anh đấy!” Giang Phỉ hung dữ lườm anh, lúc này mới làm anh sợ hãi bỏ chạy.
Cố Hoa rất vui mừng khi Giang Phỉ không bị nôn nghén, tối nào cũng dặn người giúp việc làm một bàn phong phú – từ khi Giang Phỉ có thai, hai người đã trở về nhà họ Quý. Trên bàn cơm, Cố Hoa không ngừng gắp thức ăn cho Giang Phỉ, Giang Phỉ cười cười, ánh mắt ra hiệu cho Quý Vân Khai giúp đỡ chia sẻ một phần.
Quý Vân Khai đối diện với cả bàn đầy món ngon nhíu mày, mấy ngày nay anh đều không có khẩu vị, rõ ràng thức ăn trên bàn đều là món anh thích.
“Anh làm sao vậy?” Giang Phỉ chú ý tới sắc mặt anh không tốt, nhỏ giọng hỏi.
Quý Vân Khai vừa định lên tiếng thì cảm giác bụng quặn lại, anh vội vàng che miệng chạy vào phòng vệ sinh.
Ba người trên bàn cơm ngơ ngác nhìn nhau, Giang Phỉ vội đi xem.
Mấy ngày kế tiếp, hành động của Quý Vân Khai làm người ta không thể tưởng tượng nổi.
Sáng sớm, trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng nôn khan, buổi trưa ngửi thấy mùi thức ăn là buồn nôn, thích ăn chua, tay chân lúc nào cũng uể oải, hay váng đầu. Trong nhà không thể có mùi lạ, cho dù là hương hoa anh đều bịt mũi đuổi như đuổi ruồi: “Lấy đi, lấy đi!”
“Rốt cuộc là làm sao vậy?” Cố Hoa thì thào tự nói.
Quý Độ tìm tới ông hai là viện trưởng bệnh viện, tổng hợp lại kết quả điều tra trên mạng thì đều cho thấy: Đây là một phản ứng thần kinh, tình cảm vợ chồng quá tốt, người chồng sẽ xuất hiện tình huống này. Có điều, tình huống của người khác là chồng và vợ cùng giống nhau, còn Quý Vân Khai thì lại là “chịu trách nhiệm thay vợ”.
Việc này rơi vào tai hội bạn anh không lâu sau lại dẫn tới tiếng cười vang.
“Thằng nhóc A Khai, quả đúng là đóa hoa tuyệt thế!”
“Nếu để người khác biết bí mật của Quý quan là thế này, không biết người ta có cười đến nỗi chuột rút luôn không.”
Đóa hoa tuyệt thế Quý quan đến khi Giang Phỉ mang thai hơn bốn tháng đã không còn nôn nghén nữa, nhưng mà thần kinh trở nên cực kỳ nhạy cảm nhỏ bé yếu ớt, tình huống cụ thể xin xem tiếp:
“Em đang làm gì thế? Họp? Công ty phải họp nhiều thế sao? Đi họp là nam hay nữ?”
“Sao em vẫn chưa về? Đã mấy giờ rồi? Ăn cơm chưa? Với ai? Nam hay nữ?”
“Đổi thư ký Vương và trợ lý Lưu đi! Đừng hỏi anh tại sao, bởi vì họ đều là nam!”
Cuối cùng Giang Phỉ không nhịn được nữa, quát: “Đủ chưa hả! Có bệnh thì phải trị! Đi mua thuốc uống đi!” Rõ ràng người có thai là cô mà, vì sao anh lại biến thành nghi thần nghi quỷ như thế.
Quý Vân Khai chép miệng, mắt ứa lệ, ai oán nhìn cô, hờn dỗi đi ngủ.
Giang Phỉ thở dài bất đắc dĩ, ôm anh từ phía sau, hôn một cái sau lưng anh, an ủi: “Ông xã, em yêu anh, đừng suy nghĩ lung tung có được không? Ngoan nào!”
Quý Vân Khai làm sao có thể không nghĩ ngợi lung tung, anh cảm thấy, bà xã nhất định không thương anh, hu hu hu hu… Hôm sau phải đến tòa án xin nghỉ.
“Nghỉ đẻ? Vợ cậu còn chưa tới ngày dự sinh mà?” Viện trưởng cầm kính viễn vọng xem đơn nghỉ phép của anh, lúc ngẩng đầu lên, qua kính viễn vọng trông thấy một con mắt cực lớn như hạt châu.
Quý Vân Khai một tay chống lưng một tay xoa bụng, nói: “Đúng là em xin nghỉ đẻ, không phải cùng nghỉ đẻ, tuy bình thường là trước bốn sau sáu, nhưng bây giờ gặp phải tình huống bất ngờ, nên em xin nghỉ hơn hai tháng.”
Viện trưởng dường như muốn dùng kính viễn vọng để nhìn rõ nhân cách không bình thường của người trước mặt, một lát sau mới gật đầu: “Tôi duyệt rồi, cậu muốn nghỉ bao lâu thì nghỉ, có điều đừng đến khoa sản, đến khoa tâm thần đi!”
Mặc kệ là khoa gì, giả vờ là được rồi! Quý Vân Khai cầm đơn xin nghỉ phép, vui vẻ rời đi.
Ông viện trưởng nhìn theo bóng lưng anh xa dần lắc đầu: “Một chàng trai tốt như thế lại mắc bệnh thần kinh, thật là đáng tiếc!”
Đã có kỳ nghỉ vô hạn, Quý Vân Khai liền bắt đầu tiến hành quản chế Giang Phỉ.
Đi theo mấy ngày, trừ phát hiện cô hay nói chuyện với cô gái nào đó dưới cao ốc Hoa Độ, ngoài ra không phát hiện ra gì khác.
Chậm đã! Con gái?
Tuy Giang Phỉ đang mang thai, nhưng khí thế cũng cô rất dồi dào, nam nữ ăn sạch không thành vấn đề!
Hay cho cô đó! Lão tử phòng đàn ông đến độ sắp phải chạy đến nơi, cô còn dám giành người phụ nữ của tôi, tôi liều mạng với cô!
Ơ? Giang Phỉ đi ra.
Giang Phỉ vừa ra, cô gái kia quả nhiên chạy lại, may nhờ thư ký Vương ngăn cản, cô gái chưa từ bỏ ý định hô: “Giang Tổng, xin chị hãy xem bản kế hoạch của tôi! Tôi thực sự rất cần sự hỗ trợ của chị.”
Giang Phỉ thản nhiên nhìn cô ấy, nói: “Xin lỗi cô Tô, Hoa Độ chúng tôi có quy định của chúng tôi, bản kế hoạch của cô tôi đã xem, nhưng tôi không giúp được cô. Muốn thiết lập quầy chuyên doanh ở các cửa hàng tổng hợp của Hoa Độ, công ty các cô còn chưa đủ tư cách.”
Tô Kim còn muốn nói cái gì nữa, đột nhiên từ bên cạnh có một người lao ra, đẩy cô ấy, cô ấy lùi về sau, không ngờ sau lưng là bậc thang, bước chân cô ấy chênh vênh, té ngã xuống đất. Người đó lại không chút lưu tình, trách mắng: “Ai cho cô tới quấy rầy bà xã tôi! Cô còn dám đến làm phiền cô ấy, tôi mặc kệ cô là nam hay nữ cũng sẽ không tha cho cô!”
Tay Tô Kim chống trên mặt đất, vì cọ xát mà rách da, đau rát, nhưng cô ấy vẫn nắm chặt lấy bản kế hoạch, hình như không có gì có thể khiến cô ấy từ bỏ.
Giang Phỉ trợn mắt há hốc mồm cả kinh: “A Khai, anh đang làm cái gì vậy?”
Quý Vân Khai lúc này mới phản ứng, lại càng hoảng sợ, trốn tránh nói: “Không, không có gì!”
Giang Phỉ ý bảo Tiểu Vương đỡ Tô Kim dậy, hỏi: “Cô Tô không sao chứ?” lại nhìn sang Quý Vân Khai, nhíu mày, “Sao anh không đi làm?”
“Anh… anh không thoải mái, nghỉ phép để đi gặp bác sĩ.”
“Vậy thì đến bệnh viện, anh tới đây làm gì?”
“Anh tới lấy thuốc”, Quý Vân Khai vẻ mặt đưa đám, “Bà xã, em chính là thuốc của anh, không có em anh không sống được!”
Giang Phỉ dở khóc dở cười, lắc đầu, lôi kéo anh nói: “Được rồi, về đi!” Đi đến xe, bỗng quay lại, Tô Kim còn quật cường đứng đó, răng cắn môi dưới, hai mắt bất động nhìn cô. Giang Phỉ mềm lòng, nói mấy câu với trợ ý Lưu, trợ lý Lưu liếc nhìn Tô Kim, gật đầu.
Đợi khi Giang Phỉ đi rồi, trợ lý Lư cười nói với Tô Kim: “Giang Tổng chúng tôi nói, hai giờ chiều nay sẽ gặp cô ở phòng hội nghị.”
Tô Kim vui mừng khôn xiết, cám ơn liên tục với trợ lý Lưu, nhìn xuống tay mình, nở nụ cười: Thật đúng là nhân họa được phúc!
Quý Vân Khai trở về liền bị Quý Độ mắng to một trận, sau đó bị nhốt trong nhà như nhốt bệnh nhân tâm thần, không được đi đâu!
Giang Phỉ nhìn bộ dạng tội nghiệp của anh, thầm quyết định sau khi sinh đứa này tuyệt đối sẽ không sinh đứa nữa!
Vất vả chờ đợi đến khi đứa bé chào đời, Quý Vân Khai nghe bác sĩ nói “Mẹ con bình an”, tất cả lo nghĩ trong lòng đều biến mất. Thay vào đó chính là sự hưng phấn khi được làm bố cùng với sự hổ thẹn và tình yêu vô vàn với Giang Phỉ.
Nói đến Giang Phỉ lúc sinh con, thuận lợi đến nỗi khó thể tin.
Tám giờ sáng, Giang Phỉ đang mở cuộc họp buổi sáng, đột nhiên thấy bụng bắt đầu đau. Nhưng cô cũng không hoảng loạn, bởi vì cũng không phải rất đau, khi đau cô thường nhìn đồng hồ, mười phút lại đau một lần, cứ lặp đi lặp lại, cô khẳng định, đây chính là cơn đau chuẩn bị sinh.
Vì vậy, cuộc họp tạm dừng, Giang Phỉ vừa gọi điện về nhà báo lại vừa bảo lái xe đưa đến bệnh viện.
Đến bệnh viện kiểm tra, không ngờ đã mở ra cỡ hai ngón tay, Giang Phỉ bám vào tường để đi, cơn đau ngày càng tăng lên, kiểm tra đã mở ra cỡ bốn ngón. ác sĩ cảm thấy khó tin, vội vàng sắp xếp vào phòng sinh.
Hơn mười một giờ, bé trai nặng ba cân tư thuận lợi chào đời.
Đối với bác sĩ mà nói, thích nhất chính là chân trước vừa vào phòng sinh, chân sau đứa bé đã ra ngoài cơ thể sản phụ. Được biết thời gian mang thai Giang Phỉ đều làm việc, sáng sớm còn đang họp thì không cảm thấy lạ nữa.
“Có sản phụ đêm trước còn đang giặt cả chậu quần áo lớn, hôm sau đã sinh giống hệt cô!” Y tá nói đùa với Giang Phỉ.
Xem ra vận động trước khi sinh thật sự cần thiết!
Trong hai tháng ở cữ, đứa bé giao cho Cố Hoa và bảo mẫu, Giang Phỉ lại trở về tiếp tục công việc ở Hoa Độ, còn Quý Vân Khai cũng tiếp tục đi làm.
Chẳng mấy chốc, bé con đã đầy tuổi, Cố Hoa nói, hồi đầy tháng không được vui vẻ náo nhiệt, lần này nhất định phải tưng bừng một phen!
Giang Phỉ từ chối cho ý kiến, cứ mặc họ làm thôi!
Quý Vân Khai đang ở tòa án phát thiệp mời, cứ mỗi bước lại cười: “Đến lúc đó nhất định phải tới, nhất định phải tới đó! Ồ? Quan to đâu rồi?”
“Quan to còn đang ở tòa án Cửu Hòa, anh cứ để trên bàn làm việc của ông ấy!”
“Như vậy sao được, nhất định phải tự mình đưa!” Quý Vân Khai vui mừng rạo rực đi đến tòa án Cửu Hòa chờ đợi.
Không bao lâu, cửa mở ra, Quý Vân Khai quay người lại, thấy quan to đi cùng với một người đàn ông mặc đồng phục luật sư, nở nụ cười khiến người ta như tắm gió xuân…
Người nọ cũng nhận ra ánh mắt anh, hai người nhìn nhau, người đàn ông cười lễ độ, gật đầu nói: “Học trưởng Quý, đã lâu không gặp.”
Hôm nay Giang Phỉ về sớm, đang trêu chọc bé con, Quý Vân Khai hốt ha hốt hoảng chạy vào, cô thấy lạ hỏi: “Sao mà mặt anh như mới gặp quỷ vậy?”
“Đúng là gặp quỷ đó!” Quý Vân Khai vỗ đùi, “Em có biết anh đã gặp ai không? Ngôn Trọng Tốn!”
“Ngôn Trọng Tốn? Không biết.”
“Em đương nhiên không biết, anh thì biết, lão Đường biết!”
“Rốt cuộc là ai vậy?” Giang Phỉ đưa bé con cho bảo mẫu, vỗ lưng anh trấn an, “Có quan hệ gì với lão Đường?”
Quý Vân Khai thở dài, “Rất là có liên quan! Bạn gái trước của lão Đường chính là bị thằng nhóc đó giật đấy!”
Giang Phỉ sáng tỏ: “Ồ – tình địch!”
“Đâu chỉ là tình địch, quả thực chính là mối thù cướp vợ! Em nói xem mối thù cướp vợ cũng sắp theo kịp mối thù giết cha rồi, nếu hai người này gặp nhau, không biết sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện nữa!” Nói xong lại thì thầm, “Không biết Hàng Ngữ Mạt đã về chưa, có nên nói cho lão Đường biết không?”
Giang Phỉ phì cười: “Anh quan tâm quá rồi đấy, đây là chuyện của người ta, anh đừng quản làm gì. Anh nên quản con trai anh kìa, mới bao nhiêu tuổi chứ, em đi tắm thì cứ muốn ở ngoài nhìn, không cho nhìn thì nó còn khóc.”
“Lại còn chuyện này nữa!” Quý Vân Khai nhảy dựng lên, “Cái thằng thỏ con chết tiệt dám nhìn bà xã anh tắm, xem anh làm xem trừng trị nó!” Nói xong, anh xắn tay áo chạy đi.
Không bao lâu liền nghe thấy tiếng cười của bé con trong sân.
Giang Phỉ đứng ở cửa nhìn, Quý Vân Khai nâng bổng bé con lên, hai bố con rất vui. Cô nở nụ cười, trong bếp tỏa ra mùi thơm từ thức ăn, bên ngoài thì tràn đầy hương vị hạnh phúc.
Chuyện người ngoài không có liên quan đến cô, hôm nay điều cô quan tâm, chính là một lớn một nhỏ bên ngoài kia.
Hi vọng hạnh phúc này sẽ vĩnh viễn không dừng lại.
The end.