Được biết Giang Vũ Thần đang trên máy bay về nước, Giang Phỉ quyết định về Giang Trạch qua đêm, bố gần như đã coi viện dưỡng lão là nhà, đến giờ còn chưa về. Giang Phỉ gọi hỏi thăm, biết ông còn đang huyết chiến trên bàn mạt chược, cười khổ tắt máy, tắm rửa rồi đi ngủ.
Nửa đêm, cô xuống nhà uống nước, vừa đặt cốc xuống, ngoài cửa liền vang lên tiếng động. Cô bật đèn phòng khách, Giang Vũ Thần kéo hành lý đi vào.
“Dậy uống nước à? Rót một cốc giúp anh đi.” Giọng anh khàn khàn, mang theo vẻ mệt mỏi.
Giang Phỉ rót thêm một cốc đặt trên quầy. Giang Vũ Thần thay giày, cầm cả cốc uống cạn. Giang Phỉ nhìn gương mặt nhìn nghiêng như ăn gió nằm sương của anh trai, cùng với yết hầu lên xuống gợi cảm liền cười khẽ.
“Cười cái gì?” Khóe miệng Giang Vũ Thần nhếch lên.
Giang Phỉ lắc đầu: “Anh còn nhớ lúc trước, em xuống nhà uống nước, anh cũng nửa đêm về nhà, sau đó…”
Giang Vũ Thần cũng bật cười, khi đó anh về muộn, Giang Phỉ còn tưởng trong nhà có trộm, cầm lấy cây gậy đánh bóng đập vào đầu anh, may là anh đã từng luyện tập, kịp thời tránh né, bằng không – hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
Nhưng Giang Vũ Thần không biết, vì chuyện đó, ông bố nghi thần nghi quỷ còn cố ý tìm Giang Phỉ tâm sự.
“Phỉ Nhi à, bố chỉ có một đứa con gái là con, song, anh con lại có ân với con, mặc dù không phải ruột thịt, nhưng nhiều năm rồi bố cũng coi nó như con ruột, cho nên, con cũng phải coi nó là anh ruột nhé!”
Giang Phỉ chẳng hiểu sao nghĩ tới việc mình mà phản đối anh thật là rất bất kính!
Bố thở dài, cẩn thận hỏi: “Nói thế nào, bao nhiêu sản nghiệp của bố nhất định sẽ để lại cho con, con… con không thể, chia một ít cho anh con sao?”
Giang Phỉ trợn to hai mắt, dường như có hơi hiểu ý của bố rồi.
“Một ít cũng không được à? Chỉ chút xíu… anh con dù sao cũng đã làm nhiều chuyện vì cái nhà này, bây giờ bao nhiêu sản nghiệp đều do nó xử lý, con, con, con… không chịu chia dù chỉ một chút?” Ông cụ nhìn bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của Giang Phỉ, cho rằng cô đang không vui!
“Bố! Bố đang nói cái gì thế! Bố đang sống tốt thế này, sao đã bắt đầu quan tâm lo nghĩ đến chuyện di sản rồi?”
“Bố có thể không quan tâm được sao? Nửa đêm hôm trước, có phải con muốn mưu hại anh con không? Phỉ Nhi, tuy con là con gái ruột của bố, nhưng con mà làm những chuyện không đúng, bố cũng sẽ đại nghĩa diệt thân! Vì chút tài sản mà con nỡ hại anh con hả!”
“Bố nghĩ đi đâu thế!” Giang Phỉ dở khóc dở cười, đành phải nói hôm đó nửa đêm anh mới về, cô tưởng trong nhà có trộm, nên mới… hiểu lầm thật sự hại chết người!
“Là vậy thôi hả? Ôi chà, xem ra hệ thống an ninh của ngôi nhà này phải chỉnh đốn lại, tránh cho con đêm hôm cứ nơm nớp lo sợ.” Ông cụ mặt mơ màng, gọi điện cho công ty bảo vệ, hôm sau liền đổi toàn bộ hệ thống an ninh, đừng nói một người xa lạ muốn vào, cho dù là một con mèo lạ, hệ thống cảnh báo cũng réo không ngừng nghỉ!
Tất nhiên, những lời này cô tuyệt đối sẽ không nói cho Giang Vũ Thần, trong lòng cô, Giang Vũ Thần chính là người anh trai ruột thịt! Cho dù không chung huyết thống, cũng hơn hẳn người thân cùng huyết thống! Sản nghiệp của Giang thị cô chưa bao giờ có ý nghĩ nuốt trọn, cho nên mới đặt ra điều lệ chuyện sản nghiệp của ba bên không can dự vào nhau, tương lai đều tự thừa kế sản nghiệp của riêng mình.
Giang Vũ Thần thấy em gái trầm tư, xoa tóc cô nói: “Anh có mua cho em bánh Macaron, sáng mai lấy trong tủ lạnh ấy, bây giờ thì mau lên ngủ, nghỉ ngơi thật tốt, chuyện công ty không cần quá bận tâm.”
Giang Phỉ cười nói: “Anh đã về thì em còn lâu mới quan tâm, bên em vừa nhập một lô thiết bị mới, em còn phải về làm việc của mình. Đúng rồi, chuyện trang trại xử lý thuận lợi chứ?”
“Đương nhiên, nếu không anh đã không về sớm.” Chủ yếu vẫn là bức thư kia, không biết cái gã nào ăn gan hùm mật gấu dám ngấp nghé em gái anh. Anh vừa bảo trợ lý Phương thu xếp về nước, vừa nhờ người trong nước điều tra, tin rằng ngày mai đến công ty là có thể nhận được đáp án.
Giang Phỉ yên tâm, ngáp dài nói: “Vậy em đi ngủ, anh cũng nghỉ sớm đi.”
Giang Vũ Thần uống nước xong, về phòng sắp xếp hành lý, lại lọc lộ trình một lần, xếp xong tài liệu rồi ngủ hai tiếng. Tám giờ ba mươi, anh có mặt đúng giờ tại văn phòng Tổng giám đốc, cùng lúc đó, điều tra của anh đã có kết quả.
“Người tặng hoa là một vị thẩm phán, cũng là thiếu đông gia của Hoa Độ, Quý Vân Khai. Mấy ngày qua anh ta đi theo tiểu thư, còn nữa, hình như Hoa Độ cho người theo dõi Giang Thị.”
Hoa Độ… Sắc mặt Giang Vũ Thần xanh mét, như có một mũi nhọn đang chĩa vào lưng. Hoa Độ hợp tác với Ngôn Thị, thiên kim Quý Tĩnh của Hoa Độ gả cho người thừa kế Ngôn Thị, Ngôn Thị… suýt chút nữa đã hủy diệt tính mạng của đứa em gái duy nhất của anh.
“Tôi muốn toàn tư liệu về Quý Vân Khai!” Giang Vũ Thần cắn chặt hàm dưới, ánh mắt lạnh lẽo, bàn tay nắm lại, cả người toát ra sự cường thế và… sát ý.
Giang Phỉ đi đón Đào Nhiên lại sai múi giờ, đành lái xe đến cửa hàng, hôm nay đúng ngày thiết bị mới đưa đến. Bận rộn nửa ngày, cuối cùng việc chạy thử đã ổn định, sau khi xác định không có vấn đề thì đưa vào sử dụng, Giang Phỉ lúc này mới cảm thấy buổi trưa chỉ ăn hai miếng bánh bích quy là chuyện không sáng suốt cỡ nào.
Bàn giao với cửa hàng trưởng mấy câu, cô cầm chìa khóa chuẩn bị tìm chỗ ăn cơm, cô y tá tiểu Cầm chạy đến, kích động nói với Giang Phỉ: “Anh cảnh sát đẹp trai đó, lại tới nữa.” Hàng lông mày của Giang Phỉ nhíu chặt lại.
Vừa ra khỏi cửa, Giang Phỉ liền thấy Cứ Gia Mục mặc đồng phục cảnh sát tựa vào chiếc việt dã Toyota hút thuốc. Nghe tiếng bước chân, Cứ Gia Mục quay lại, vứt điếu thuốc tàn, cười với Giang Phỉ lộ ra hàm răng trắng ngần, cộng thêm màu da lúa mạch, thật sự rất giống ánh mặt trời.
“Thời gian trước anh ra ngoài làm nhiệm vụ, hôm nay mới về, đi nào, anh mời em ăn cơm.” Anh ta vẫn như thói quen trước giờ tiến tới nói với Giang Phỉ.
Giang Phỉ lắc đầu: “Tôi đã có hẹn.”
Cứ Gia Mục sửng sốt, cười nói: “Không trùng hợp vậy chứ?”
Giang Phỉ nói: “Đúng là trùng hợp.”
Cứ Gia Mục nhìn chằm chằm cô, nghiêm mặt nói: “Anh không tin.” Anh ta nói xong lại thêm một câu: “Em không lừa được anh.”
Đây là trực giác của cảnh sát à? Giang Phỉ nhíu mày, đúng lúc này, điện thoại vang lên. Là một số lạ, cô vừa bắt máy, đầu bên kia liền vang lên giọng nói của Quý Vân Khai: “Ở đâu vậy?” Giang Phỉ sững sờ, thoáng nhìn nét mặt căng thẳng của Cứ Gia Mục, cô nói địa chỉ.
Quý Vân Khai đánh vô lăng quay đầu xe: “Đứng im ở đó, chờ tôi qua.”
Cứ Gia Mục vô cùng giật mình, hỏi: “Em thật sự có hẹn?” Giang Phỉ gật đầu khẳng định, ai ngờ anh ta lại nói: “Vậy được, anh cũng chờ ở đây, xem người đó ra sao.” Giang Phỉ chịu thua.
Thật ra anh chàng này không có quan hệ gì với cô cả, sở dĩ quen biết hoàn toàn là vì Đào Nhiên. Kể từ khi Đào Nhiên bắt đầu xem mắt, số lần Giang Phỉ dùng vũ lực tăng lên. Thật sự Đào Nhiên như dính phải từ trường của thần đen đủi, lần nào cũng gặp được những gã cực phẩm, dung tục! Có một lần nghiêm trọng nhất là bị đánh thuốc mê, kết quả chính là gã bỉ ổi đó bị Giang Phỉ đánh một trận nên thân, bị đánh xong thì tố cáo cô.
Lúc lấy khẩu cung ở đồn, chú cảnh sát hỏi: “Cô đánh thế nào mà biến người ta thành như vậy?”
Giang Phỉ đang khó chịu, bật lại một câu: “Nếu không tôi làm mẫu cho chú xem?”
Chú cảnh sát vui vẻ, nói: “Được thôi!”
Giang Phỉ không nói hai lời liền biểu diễn, chú cảnh sát liền sợ hãi trốn ra sau ghế: “Cô, cô, cô đừng tới đây, tôi kiện cô tội đánh cảnh sát đấy!” Nhưng lại có người lên tiếng: “Thân thủ tốt lắm! Đây là thuật cận chiến của quân đội mà, sao cô lại học được?” Người này chính là Cứ Gia Mục.
Cứ Gia Mục cảm thấy, trên người cô gái Giang Phỉ bề ngoài rất gọn gàng này tràn ngập sự thần bí. Anh ta điều tra cô, phát hiện sau khi cô nhảy xuống biển tự sát bốn năm trước liền đến Pháp dưỡng bệnh, tiếp đó không còn chút tin tức. Mãi đến một năm trước, cô về nước mở thẩm mỹ viện. Trừ thân phận cô là con gái lão đại Giang Đại Đạo, không có bất kỳ điểm nào khả nghi.
Cô càng thần bí, anh ta càng tò mò, cứ tò mò như thế… anh ta liền thích cô.
Cứ Gia Mục ngẩng lên nhìn bảng tên thẩm mỹ viện, trên đó viết hai chữ “Dao Trì”, đã có vô số lần, anh ta muốn đổi nó thành – Cảnh Phỉ Một Nhà, thật có cảm giác!
Lúc anh ta đang mơ mộng, một chiếc Wrangler đỗ lại cạnh hai người, Quý Vân Khai nhô đầu ra ngoài cửa sổ xe, cười tít mắt nói với Giang Phỉ: “Lên xe.”
Giang Phỉ không có nhìn Cứ Gia Mục, ngồi lên ghế lái phụ của chiếc Wrangler, Quý Vân Khai lại liếc sang Cứ Gia Mục mấy lần, sắc mặt Cứ Gia Mục liền thay đổi. Công – kiểm – pháp không phân biệt, anh ta biết người đó. Lái Wrangler, Cứ Gia Mục nhìn biển số, là biển quân đội, quả nhiên là người đó.