Theo dõi
Đào Nhiên ngơ ngác đi theo Giang Phỉ xuống bãi để xe mới phản ứng, kêu lên: “Trời ơi, tớ quên chụp lại mất rồi!” Giọng nói hưng phấn, ánh mắt rục rịch.
Giang Phỉ dừng bước, quay lại nhìn cô ấy, cười: “Muốn biết chuyện phát triển tiếp thế nào không?” Đào Nhiên ngây ngốc gật đầu, Giang Phỉ liền nói: “Váy chưa cởi ra, người phụ nữ đó nhất định sẽ nói “Tôi không lấy tiền nữa, các anh tha cho tôi đi!”, giám đốc phòng bảo vệ lại tiếp tục đe dọa, cô ta chẳng những ngoan ngoãn trả lại tiền, còn phải quay lại một đoạn video xin lỗi.”
Miệng Đào Nhiên mở ra thành hình chữ O, song nhanh chóng lấy lại trạng thái bình thường, giả vờ không thèm để ý vuốt tóc, nói: “Ừm hừm, thủ đoạn đấy của cậu tớ cũng không lạ.” Ngay sau đó hai tay nâng cằm lộ ra dáng vẻ mê đắm, mắt ánh lên những ngôi sao chớp chớp nhìn Giang Phỉ: “Lần trước cậu nói có Sindy Trương vào ở Nobfree có phải thật không? Cho tớ xem đi cho tớ xem đi…”
Giang Phỉ nhấc chằm cô ấy lên, chậm rãi nói: “Biều càng nhiều, sống càng mệt mỏi; hỏi càng nhiều, chết càng nhanh.”
Đào Nhiên nghẹn họng, căm phẫn bất bình nói: “Tớ thấy cậu sống quá bừa bãi.” Lại như nhớ tới cái gì, truy hỏi: “Anh chàng kia là thế nào? Từ khi nào mà cậu lại quen biết anh đẹp trai cực phẩm như thế hả?”
Giang Phỉ nhíu mày: “Tớ không quen.”
Đào Nhiên không tin: “Có quỷ mới tin!” dừng một lúc, nói tiếp: “Chắc chắn anh ta muốn tán tỉnh cậu!” Giang Phỉ từ chối cho ý kiến, Đào Nhiên cứ thế nói: “Lại đi xem mắt với loại phụ nữ đó, khẳng định cũng không phải dạng người tốt lành! Nếu là tớ, đầu tiên sẽ câu anh ta vào tay, chơi chán rồi thì vứt, hì hì!”
Giang Phỉ liếc xéo, dành cho cô ấy một ánh mắt khinh bỉ.
Đào Nhiên không phục dùng ngón trỏ chọc vào ngực cô, miệng lảm nhảm: “Tiểu Phi Phi, cậu thật xấu, cậu xấu xa, xấu quá đi!”
Giang Phỉ túm hông cô ấy nhét vào chiếc Audi Q5, ngồi vào ghế lái, nhấn ga ra khỏi bãi để xe, cũng không để ý Quý Vân Khai đi ra từ cây cột bên cạnh, trên mặt vẫn là nụ cười thần bí sâu xa ấy.
Sáng hôm sau, Giang Phỉ vừa tỉnh ngủ liền nhận được điện thoại của ông anh Giang Vũ Thần từ bên kia đại dương gọi đến: “Nghe nói có người dùng thủ đoạn chẳng ra gì, bắt nạt em gái bảo bối của anh hả?”
Giang Phỉ nghe được giọng anh trai, khóe miệng cong cong, sẵng giọng: “Bây giờ nào có ai dám bắt nạt em gái anh, bị em gái anh bắt nạt chết còn không sai biệt lắm.”
Giang Vũ Thần cười khẽ, giọng khàn khàn gợi cảm, dịu giọng: “Được, em muốn bắt nạt ai thì bắt nạt, anh và bố cũng đã nói, bảo bối của chúng ta muốn sống thế nào thì cứ sống như thế.”
Giang Phỉ không khỏi thở dài, sờ lên vết sẹo ở trán được mái tóc che đậy. Đó là vết tích vào bốn năm trước khi cô nhảy xuống biển tự sát đụng vào đá ngầm lưu lại, lúc trước máu nhuộm đỏ cả khuôn mặt, bây giờ chỉ là một vết sẹo. Có thể thấy, thời gian thật là một thứ tốt! Cô nâng tinh thần, hỏi: “Đã xử lý xong chuyện biệt thự chưa? Khi nào thì về?”
Giang Vũ Thần đáp: “Còn chút chuyện vặt vãnh nữa thôi, việc công ty em xử lý giúp anh, chờ anh về sẽ khao em.”
“Em chẳng cần anh khao gì cả, anh trở về bình an là tốt rồi.” Giang Phỉ lại dặn dò mấy câu mới tắt máy. Công việc của cô đã ổn địn nên mới nhàn rỗi giúp anh trai sắp xếp chuyện công ty, còn bố luôn dốc sức cho bên viện dưỡng lão và quỹ từ thiện, thế là chuyện tranh giành làng du lịch dưỡng sinh suối nước nóng của Giang Thị liền rơi xuống đầu Giang Phỉ.
Giang Phỉ ăn xong bữa sáng liền đến trụ sở Giang Thị, hôm nay Đào Nhiên có chuyến bay tới Ý, ba ngày sau mới về. Bởi vyaj, Giang Phỉ bận rộn liên tiếp mấy ngày ở Giang Thị liền quyết định sau khi tan ca sẽ đến quán bar thư giãn một tí.
Khi mệt mỏi hay căng thẳng, chỉ cần uống một ly Dry Gin do A Bồng pha chế, nhất định có thể ngủ thật ngon giấc đến sáng.
Chẳng qua hôm nay khi vào “Lam Vũ” có chút lạ, vừa ngồi xuống quầy bar, A Bồng đã hất cằm về phía sau cô: “Chị Phỉ, có người tìm.” Giang Phỉ kinh ngạc quay lại, lập tức rơi vào trong đôi mắt hoa đào đầy hơi nước.
Chủ nhân của cặp mắt hoa đào ấy chính là Quý Vân Khai, mặc dù anh đang trò chuyện vui vẻ với mỹ nữ, nhưng khi Giang Phỉ tới quầy bar, ánh mắt lập tức khóa chặt cô, nói gì đó bên tai mỹ nữ, mỹ nữ bất mãn chu miệng lên. Quý Vân Khai lắc đầu, đứng dậy đi về phía Giang Phỉ.
A Bồng ở sau nói: “Anh ta như biết chị sẽ đến, đã sớm gọi cho chị một ly rồi, có điều không phải Dry Gin, để em pha lại cho chị.”
Ly Gin dù A Bồng pha chế ngon thế nào, Giang Phỉ cũng vô duyên với nó. Cô vừa chìa tay về phía ly rượu, Quý Vân Khai đã cầm đi, cười nói với cô: “Con gái uống rượu mạnh không tốt, đổi ly khác được chứ?”
Giang Phỉ lạnh lùng nhìn người đàn ông không rõ lai lịch ấy, một tuần trước lần đầu tiên họ gặp nhau là ở “Tiểu Giang Nam”, hai ngày trước thì ở tiệm cà phê Nobfree. Đây đã là lần thứ ba, Giang Phỉ cũng không tin duyên phận trời ban gì cả, cô chỉ thấy gã đàn ông này như âm hồn không tan.
“Đầu tiên, tôi đã sớm không phải con gái; thứ hai, tôi không biết trên người tôi có gì có thể cho anh cả, cần gì phí công tốn sức theo dõi tôi như thế?”
Quý Vân Khai hơi kinh ngạc với sự thẳng thắn của cô, rồi lại bật cười, nói: “Sao cô biết trên người cô không có thứ tôi muốn?”
Giang Phỉ nhìn anh: “Anh muốn cái gì?”
Quý Vân Khai tới gần tai cô, khẽ thốt ra một câu: “Tôi muốn trái tim em.”
Giang Phỉ giễu cợt: “Tôi không có trái tim.”
Quý Vân Khai chỉ về phía tim cô hỏi: “Vậy thứ đập trong này là gì?”
Giang Phỉ im lặng hai ba giây, đáp lại anh: “Chỗ này là một bộ phận cơ thể tên là “Tim”, còn tôi, không có trái tim.”
Quý Vân Khai chống đầu, lông mày nhíu lại, ánh mắt mơ màng nhìn cô, biểu cảm như hết sức khó hiểu mà lại hiếu kỳ.
Không có trái tim, vậy sẽ sống như một cái xác không hồn. Còn người trước mặt, anh đã quan sát một tuần, rõ ràng sống rất buông thả, thoải mái, tùy tâm sở dục.
Nếu nói rằng không có trái tim, vậy thì thật ra thứ cô mất không phải trái tim, mà là tình cảm.
Giang Phỉ lại gọi A Bồng pha một ly Dry Gin, ngửa đầu uống cạn sạch, xoay người bỏ đi.
Quý Vân Khai phục hồi tinh thần, vội vàng đuổi theo.
Phụ nữ chân dài quả nhiên đi thật nhanh, anh đuổi theo ra tận ven đường mới thấy bóng cô, đang chuẩn bị gọi thì lại đâm sầm vào một người.
“Tôi xin lỗi!” Người đó xin lỗi rồi vội vàng định đi.
Giang Phỉ đột nhiên xoay lại, quát một tiếng: “Đứng lại!”
Quý Vân Khai dừng lại, Giang Phỉ lại chạy tới, lướt qua anh, vung chìa khóa xe trong tay lên ném. Cái tên định bỏ chạy kêu lên một tiếng, ánh mắt độc ác nhìn Giang Phỉ.
Giang Phỉ chìa tay ra: “Lấy ra đây!” Ánh mắt tên đó liếc về chiếc chìa khóa trên mặt đất, hừ một tiếng. Quý Vân Khai đi tới, giúp cô nhặt chìa khóa lên, khó hiểu nói: “Đây không phải chính cô ném sao?” Giang Phỉ cũng không nhìn anh, chỉ hỏi: “Ví tiền của anh đâu?”
Quý Vân Khai sửng sốt cuống quít sờ vào túi áo, nhưng không thấy ví đâu cả. Anh quăng ánh mắt về phía người kia, người kia cắn răng, lại muốn chạy. Giang Phỉ xoay chân đá anh ta ngã lăn ra đất, đè đầu gối lên ngực anh ta, lại nói: “Lấy ra.”
Tên đó chịu đau, không phục gào lên: “Đây là địa bàn của Giang gia, tao là người của anh Giang!”
“Ồ, thật không?” Giang Phỉ cười giận dữ, “Tôi không biết từ khi nào mà anh tôi lại có thêm một thằng đệ là kẻ cắp đấy.”
“Cô….” Ánh mắt tên đó lộ ra sự sợ hãi, “Cô là…”
“Giang Phỉ.” Giữa hai hàm răng bật ra hai từ, dường như mang theo hơi lạnh.
Tên đó trợn mắt, cầu xin: “Chị Phỉ? Chị Phỉ à em sai rồi, chị tha cho em lần này đi!”
Giang Phỉ lắc đầu, nắm lấy cánh tay anh ta: “Quy củ trên đường, cậu biết rồi đấy.”
Tên đó sợ đến mức hét lên: “Chị Phỉ, chị Phỉ… A!” Giang Phỉ bẻ ngoặt cánh tay anh ta, tên đó sau khi kêu thảm, đau đến mức khóc nhưng không phát ra được tiếng nào.
Giang Phỉ lấy từ ví từ trong túi quần anh ta ném cho Quý Vân Khai, lại lấy tiền của mình đặt vào tay tên kia: “Đến bệnh viện đi!” Mồ hôi tên đó chảy ròng, nhịn đau đứng lên: “Cám ơn chị Phỉ.”
Quý Vân Khai trợn mắt há hốc mồm, chỉ chỉ tên đó, hỏi Giang Phỉ: “Cô làm gãy tay anh ta, anh ta còn phải nói cảm ơn cô!”
Giang Phỉ đi về phía xe mình, Quý Vân Khai đi theo, Giang Phỉ chợt đứng lại, gầm nhẹ lên với anh: “Đừng có đi theo tôi nữa!”
Quý Vân Khai giật mình, thật lâu mới nói: “Tôi chỉ muốn nói cảm ơn với cô thôi…” Nhưng Giang Phỉ đã lái xe đi không còn bóng dáng đâu nữa.