Edit: Khoai Lang
Tống Minh ngồi trên siêu xe của Lăng Tiêu đến bệnh viện.
Đúng vậy, siêu xe. Trách không được Lăng Tiêu cho rằng hắn đến đòi tiền!!!
Bất quá khi ở trên xe, Tống Minh quan sát trang bị siêu xe, cũng không quên hỏi Lăng Tiêu.
“Ai? Lăng Tiêu? Nói thật… Vừa rồi là thật Alpha sao?”
Tay nắm tay lái của Lăng Tiêu đều bạo khởi gân xanh, đáng tiếc Tống Minh không có nhìn đến.
Lăng Tiêu có chút nghiến răng nghiến lợi hồi đáp.
“Phải!! Tiêu Khả là Alpha! Ta khuyên ngươi không cần vọng tưởng! Hơn nữa! Omega, ngươi hiện tại đã bị ta dấu hiệu! Còn có hương vị của ta! Không cần mỗi ngày đều nghĩ thông đồng người khác!”
Kỳ thật, Tiêu gia – gia tộc của y rất ít Omega, dung mạo bọn y như vậy là bị người nhà sủng ái mà thành. Chính là Lăng Tiêu không quen nhìn bộ dáng Tống Minh nhìn người khác đáng yêu coi được sẽ đi thân cận, mới cố ý lừa hắn.
Tống Minh thấy phản ứng Lăng Tiêu có chút lớn, lúc này mới quay đầu lại nhìn y một cái, trong mắt mang theo kinh ngạc cùng ý tứ hàm xúc.
“Lăng Tiêu… Ngươi sẽ không thực cho là ta tới tìm ngươi phụ trách đi…”
Lăng Tiêu vứt Tống Minh một cái mắt phi đao.
“Ha ha…” Tống Minh cười gượng một tiếng, “Ngươi thật sự là suy nghĩ nhiều… Ta tuyệt không muốn mang thai, như vậy rất khủng bố! Ta chỉ là sợ mang thai!”
Hơn nữa nếu mang thai liền không thể hảo hảo kiếm tiểu khả ái nữa… Ta chính là hào công! Tống Minh yên lặng khắc sâu trong lòng một câu.
(_ Bị đè đến “nát cúc” rồi mà vẫn muốn đi kiếm người khác_)
“Bất quá ngươi cũng không cần cường điệu việc ta bị ngươi dấu hiệu, cám ơn! Cũng không cần nói ta là Omega, nghe thực tm khó chịu… Gọi ta là Tống Minh!”
Tống Minh vừa nói, một bên vươn tay vuốt ghế da xa hoa “Hơn nữa ngươi nếu thật sự dấu hiệu ta, ta cảm tạ ngươi cũng không kịp, như thế nào sẽ bắt ngươi phụ trách…”
“Ngươi từ đầu tới đuôi hoàn toàn đã bị ta dấu hiệu, Omega… Tống Minh.” Lăng Tiêu lần thứ hai khinh thường đáp. Bất quá y nghe được Tống Minh nói “thật sự dấu hiệu”? Y xác định bản thân đã hoàn toàn dấu hiệu Tống Minh, tuyến thể sau gáy Tống Minh hiện tại đều sẽ mơ mơ hồ hồ tản ra hương vị của y… Nhưng y lại có chút cảnh giác hỏi Tống Minh.
“Câu cuối cùng ngươi nói là có ý tứ gì?”
“Ha ha…” Ngọa tào! Thiếu chút nữa nói ra, “Không cái gì, ngươi yên tâm đi, chỉ cần ngươi giúp ta mua đủ thuốc tránh thai! Ta cam đoan về sau thấy ngươi coi như không biết! Đi đường vòng tránh ngươi!?” Tống Minh chạy nhanh pha trò, đem chuyện này đánh trống lảng đi.
Lăng Tiêu lười trở mình, liền không để ý Tống Minh tiếp tục chuyên tâm lái xe, y nghe Tống Minh nói như vậy, trong lòng có chút khó chịu, bất quá y xem nhẹ điểm khó chịu ấy.
“Vậy ngươi chuẩn bị muốn bao nhiêu thuốc tránh thai?”
“Không nhiều lắm, ngươi giúp ta mua 5 liều là tốt rồi.” Tống Minh muốn mua nhiều một chút chính là để ngừa vạn nhất, bởi vì không biết được về sau có lẽ sẽ dùng đến…
Lăng Tiêu ngay cả đầu cũng không quay lại, cười lạnh một tiếng, ” 5 liều? Hảo, hy vọng ngươi nhớ kỹ những lời ngươi nói.”
“Ok! Không thành vấn đề! Về sau thấy ngươi ta liền đi trốn!” Tống Minh nghĩ, xem ra Lăng Tiêu cũng tương đối có địa vị a… Lập tức có thể mua 5 liều, phải biết người bình thường một lần chỉ có thể 1 liều.
“Hừ!” Lăng Tiêu nghe Tống Minh nói như vậy, rất không thích hừ một tiếng.
Bởi vì nhân loại tồn tại đến bây giờ cũng khá khó khăn, sinh dục vẫn luôn giảm. Beta sinh dục không cao, cả đời nhiều lắm chỉ có 1, 2 đứa nhỏ. Cũng chỉ có số ít Omega sinh dục cao hơn chút, quốc gia vì cam đoan Omega sinh dục an toàn nhất, cũng không ủng hộ Omega uống thuốc tránh thai cùng nạo thai, bởi vì việc này đối thân thể Omega tạo nguy hại cực lớn, thậm chí có khả năng là vô sinh, cho nên liền đem việc này khống chế cực kỳ nghiêm khắc.
Lần đầu tiên mua thuốc tránh thai đều là Alpha cùng đi mua, còn cần nói ra lý do cụ thể, mà kế tiếp, bác sĩ sẽ căn cứ tình trạng thân thể Omega, hơn nữa vì có tác dụng cưỡng chế tính sinh dục, có rất ít Omega lần thứ hai mua thuốc tránh thai. Cho nên Omega nếu tạm thời không nghĩ mang thai, kia chỉ có mang bảo hộ.
Một đường không nói gì.
Tống Minh tới bệnh viện mà hắn thường xuyên đến, xuống xe hắn đi đến phòng khám bệnh, Lăng Tiêu đóng cửa xe đang chuẩn bị gọi hắn, nhưng ánh mắt lại bị hấp dẫn bởi hai cánh mông căng tròn vô cùng gợi cảm của Tống Minh… Điều này làm cho y lập tức nhớ tới đêm hôm đó, xúc cảm hai mông cùng với tư thế đứng làm tình mang lại bao khoái cảm…
Tống Minh đi ở phía trước, phát hiện phía sau không có âm thanh, thấy cũng không có ai phía sau, vì thế dừng lại xem xét trái phải nửa ngày, phát hiện Lăng Tiêu mặc áo sơmi trắng quần âu, hai tay đút túi quần, đưa lưng về phía hắn cũng không quay đầu lại hướng đối diện đi tới.
“Ai ai ai? Lăng Tiêu ngươi đi đâu? Chờ ta một chút a… Quầy thuốc ở nơi đó a! Nhưng lại không đăng ký trước!”
“Câm miệng, đi theo ta!__!”
“…” Tống Minh đem kính râm tháo xuống, nhìn năm chữ to: ký túc xá y tế. Xem ra Lăng Tiêu ở trong này có nhận thức người a… Chậc chậc… Đây chính là bệnh viện đệ nhất a… Kẻ có tiền, Tống Minh có chút hối hận không cùng Lăng Tiêu lừa ít tiền…
Lăng Tiêu sải chân dài, ngựa quen đường cũ trái quẹo phải rẽ, không đầy một lúc liền đi tới thang máy chuyên dụng cho nhân viên y tế.
Dọc đường đi, lui tới rất nhiều bác sĩ, gặp mấy người ngăn đón Lăng Tiêu, còn có mấy người cùng Lăng Tiêu gật đầu chào hỏi. Tống Minh nhìn sắc mặt Lăng Tiêu điêu điêu, như thế nào cũng không tốt, hắn cũng không nói chuyện, không lại chọc tên đáng chết này nổi giận.
Vào thang máy, Lăng Tiêu bấm tầng cao nhất, hai người phi thường yên tĩnh.
Cửa thang máy mở, Lăng Tiêu tiếp tục đi về phía trước, chung quanh có nhân viên chữa bệnh và chăm sóc không ngừng đi qua, người đón tiếp Lăng Tiêu càng nhiều, chào hỏi xong đều sẽ liếc mắt một cái nhìn Tống Minh, nhưng thấy Lăng Tiêu cũng không có ý tứ giới thiệu, liền thức thời tiêu sái rời đi.
Tống Minh trong lòng cảm khái may mắn khi mang theo kính râm, lúc này cũng chỉ có thể giả làm cao lãnh không nói lời nào đi theo Lăng Tiêu. Bằng không Lăng Tiêu nên giới thiệu như thế nào…
Đây là bạn tình của ta?? Phốc! Hảo xấu hổ! Hơn nữa Lăng Tiêu kia nâng khuôn mặt xinh đẹp trong sạch nói ra lời như thế quả thực hoàn toàn không đáp tốt cho lắm… Tống Minh theo sau Lăng Tiêu lung tung nghĩ, Lăng Tiêu ở phía trước không suy nghĩ gì, rốt cục dừng tại cửa một căn phòng, chưa gõ cửa liền trực tiếp đi vào.
Tống Minh vội vàng cùng đi qua, trước khi đi vào còn nhìn thoáng qua tên trên cửa.
A, viện trưởng… Vạn kẻ ác có tiền… Tống Minh ở trong lòng yên lặng so ngón giữa.
Đèn trong bệnh viện chiếu rất sáng, phòng viện trưởng có vẻ cũng rất lớn, Tống Minh ánh mắt quét qua quét lại một vòng, phát hiện ở bàn làm việc, có một bác sĩ mặc áo blouse trắng đưa lưng về phía thân hắn, trong ngực có một vị mỹ nam trung niên tóc quăn đang tránh thoát ra.
“Thúc phụ, thím.” Lăng Tiêu giống như đối tình cảnh thấy nhưng không thể trách, đi vào lên tiếng chào hỏi hai vị liền ngồi một bên trên ghế sa lông.
Ngược lại, Tống Minh thực xấu hổ đứng ở nơi đó.
Hai người sau bàn công tác tách ra, vị bác sĩ kia làm bộ như trước đưa lưng về phía hắn chỉnh lý lại quần áo hỗn độn, mà mỹ nam tử trung niên tóc quăn lại nhìn người bên cạnh cười thực ôn nhu, đảo mắt biểu tình nghiêm túc nhìn về phía Lăng Tiêu.
“Lăng Tiêu, vào phòng sao không gõ cửa a?! Đây không phải là phòng mà ngươi có thể tùy tiện tiến vào.”
Lăng Tiêu cầm chén trà lên tự rót cho mình, khuôn mặt hoàn mỹ không rảnh biểu lộ một chút biểu tình nào, lông mi thật dài buông xuống che lấp con ngươi, môi đỏ mọng thổi thổi chén trà, nhẹ nhàng nhấp một hơi.
Mỹ nam trung niên giống như đã nhìn quen bộ dáng Lăng Tiêu, nâng ánh mắt lên liền chuyển đến trên người Tống Minh.
“Vị này là?”
Tống Minh đứng ở nơi đó cười gượng, thực tm xấu hổ… Hắn hẳn là nên đứng ở bên ngoài chờ… Mắt sắc Tống Minh còn phát hiện trên mặt bàn làm việc có một nơi để tên: “Viện trưởng Lăng Dật Lãng”.
Lăng Tiêu mí mắt cũng chưa nâng, lãnh đạm nói: “Thúc phụ, ngươi đừng quản hắn là ai vậy, để thím đưa ta 5 liều thuốc tránh thai cho Omega.”
Người gọi là thím lúc này mới chỉnh lý tốt quần áo, nghiêm túc cự tuyệt nói: “Không được!”
Ánh mắt Tống Minh trừng lớn, này, đây không phải là vị bác sĩ xem bệnh cho hắn, giáo sư phân tích ABO phân tích sao?!!! Thím?!! Nếu không lầm, hắn nhớ rõ viện trưởng là một Alpha. Cho nên thúc phụ Lăng Tiêu, Lăng Dật Lãng phải là Alpha, nhưng hắn nhớ rõ lần trước xếp hàng nhìn kỹ phần giới thiệu vắn tắt của bác sĩ, viết chính là Beta… Bác sĩ đó kêu gì nhỉ… A! Đúng rồi, họ Phương
Bác sĩ Phương trên mặt còn mang theo chút hồng hồng, bản mặt luôn luôn cấm dục lạnh lùng đem mắt kính đeo lên, ánh mắt sắc bén nhìn Lăng Tiêu.
“Tiểu Tiêu! Ngươi muốn thuốc tránh thai Omega là đùa sao? Ngươi có biết hiện tại tỉ lệ Omega sinh đẻ càng ngày càng thấp không? Hơn nữa thuốc tránh thai sẽ làm Omega không dựng dục được nữa!”
Sau khi nói xong, bác sĩ Phương liền nhìn về phía Tống Minh, ánh mắt giống như laser bắn phá Tống Minh từ đầu đến chân, cuối cùng lại nhớ tới khuôn mặt Tống Minh.
“Người trẻ tuổi, lại là ngươi! Không hảo hảo uống thuốc ta kê cho ngươi, thế mà muốn uống thuốc tránh thai, xem ra ngươi không có đem lời của ta để ở trong lòng a!”
“Đúng vậy! Thuốc tránh thai đối thân thể Omega có thương tổn cực lớn, nếu mang thai liền sinh ra đi.” Lăng Dật Lãng đứng ở một bên quan sát cũng mở miệng nói, xem ra tiểu Tiêu là dấu hiệu đứa bé này, nếu mang thai bọn họ đều là thật cao hứng, bởi vì Lăng Tiêu mỗi ngày ăn chơi đàng điếm căn bản không chuẩn bị yên ổn xuống dưới, làm cho lão nhân bọn họ thực đau đầu.
Tống Minh nghe xong, cái trán có chút đổ mồ hôi lạnh, “Ngạch, không phải bác sĩ… Ta, ta còn không chuẩn bị sinh đứa nhỏ…” Nói xong Tống Minh đều muốn tự cắn rụng đầu lưỡi của mình.
Lăng Tiêu miễn cưỡng nhìn thoáng qua Tống Minh, lại rũ ánh mắt xuống nhấp một ngụm trà, lạnh lùng sáp một câu, “Ta mặc kệ, thúc phụ, nếu ngươi muốn ta đẩy nhanh cùng Tạ gia đính hôn, kia liền kê thuốc tránh thai cho ta.”
“Ngươi!” Lăng Dật Lãng vỗ một cái lên bàn, có thể tưởng tượng Lăng gia cùng Tạ gia đều quan hệ tốt muốn đám hỏi, người Tạ gia cũng không phải dễ lừa gạt… Lại một câu cũng cũng không nói ra được.
“Ngươi gọi là Tống Minh đi?” Bác sĩ Phương trí nhớ tốt lắm, cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát liền nhớ tên Tống Minh, biểu tình thực nghiêm túc.” Khoang sinh sản của ngươi vừa mới phát dục hoàn toàn, uống thuốc tránh thai đối thân thể của ngươi một chút chỗ tốt đều không có!”
“Không được a… Bác sĩ, ta còn muốn làm việc… Thuốc này ta nhất định phải uống ”
Không sinh được cũng tốt, hắn rõ ràng không nghĩ tới việc sinh đứa nhỏ, vừa nghĩ tới bụng hắn lớn liền phát lạnh. Tống Minh sợ bác sĩ Phương ở đây lại nói thêm lời khuyên gì đó, vội vàng cấp Lăng Tiêu một ánh mắt. Lăng Tiêu lạnh lùng giương mắt nhìn thoáng qua hắn, lại không nói lời nào, vân đạm kinh phong uống trà.
“Ngươi!” Bác sĩ Phương đều có chút tức giận, lại bị Lăng Dật Lãng vỗ vỗ bả vai.
“Như vậy đi, tiểu Tống, ngươi trước đi ra ngoài chờ một lát, chúng ta thương lượng một chút, lại cho ngươi câu trả lời thuyết phục, như thế nào??”
Cũng chỉ có thể như vậy, Tống Minh gật gật đầu nói không, ý tứ liền đi ra ngoài.
Bên trong phòng viện trưởng.
“Lăng Tiêu! Ngươi cái đứa nhỏ này! Mới vừa cùng Tạ gia nói muốn đính hôn liền đi dấu hiệu Omega khác?! Tiểu tử ngươi có phải hay không muốn tìm chết?!”
Lăng Tiêu chân bắt chéo, tựa vào đệm mềm mềm trên ghế, hoàn toàn không để ý tới Lăng Dật Lãng đang nổ bão.
Bác sĩ Phương cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Lăng Tiêu, thở dài thật sâu.
Lăng Dật Lãng nhìn tình huống không thay đổi, bước lên phía trước trấn an lão bà nhà mình.
“Bảo bối, đừng nóng giận, liền đem thuốc cho bọn hắn đi.” Tuy Lăng Dật Lãng cũng chờ mong Lăng Tiêu có thể định gia an ổn, tốt nhất có vài bảo bảo, nhưng Tạ gia cũng không thể trêu vào… Hơn nữa hai người nhìn cũng không phải bộ dáng yêu thương nhau, Omega kia lại rất kiên định.
“Không được! Một liều còn được! Năm liều liền không cấp!” Bác sĩ Phương cũng không muốn làm, người một nhà thật sự chỉ nghĩ vì gia tộc của chính mình, chưa bao giờ lo lắng thân thể người khác! Nghĩ nghĩ liền trừng mắt nhìn Lăng Dật Lãng một cái.
Nhìn bảo bối nhà mình đỏ mắt trừng chính mình một cái, Lăng Dật Lãng cảm giác một trận nhiệt lưu dũng hướng xuống bụng.
“Lăng Tiêu! Hảo hảo ở trong này tỉnh lại! Ta cùng ngươi thím đi vào trong nói chuyện lại, sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục.”
(_Câu này quen quen _)
Lăng Dật Lãng ôm bác sĩ Phương còn giãy dụa đi vào một phòng nghỉ, ngay khi cửa sắp đóng, Lăng Tiêu không mặn không nhạt nói một câu.
“Hai ngươi nhanh lên a, ta một hồi còn muốn đi nhìn tiểu thiếu gia Tạ gia.”
Lăng Dật Lãng trên đầu gân xanh bính bính, “Đã biết!” Tiểu tử này thật là muốn lên trời! Dám cùng hắn nói chuyện như vậy.
Bất quá, Lăng Dật Lãng nhanh chóng quay lại nhìn lão bà của mình……
>> Hết chương 17<<
((_ Cặp CP phụ của chương này cũng mặn nồng quá_))