Thẩm Diệc Chu ở bệnh viện vừa làm bài tập vừa nói chuyện phiếm với ông nội, tới hơn chín giờ Thẩm Vệ mới về. Hắn chân trước mới vừa bước vào trong nhà đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo.
Hắn liếc nhìn đồng hồ, mười giờ không một phút.
“Thẩm Diệc Chu cậu có biết hôm nay tôi ngầu như thế nào không hahaha!!” điện thoại vừa mới được kết nối đã nghe thấy tiếng người kia truyền tới, tiếng huyên náo tựa như pháo trúc nổ rộn ràng trong đầu Thẩm Diệc Chu.
Thẩm Diệc Chu treo máy rồi nhét điện thoại vào trong túi quần, đi tới phòng bếp lấy nước vừa nói: “Không biết.”
Ngu Cẩm Văn hưng phấn nói:”Đây để tôi kể cho…”
Sau đó, trong lúc cậu lộn xộn kể chuyện, Thẩm Diệc Chu đã kịp ăn xong bữa tối, thay đồ ngủ rửa mặt rửa mũi, dựa vào giường đeo tai nghe, thỉnh thoảng sẽ phụ họa vài câu “ừ”, “giỏi quá”, “ngầu thật”, “hahaha”,…
“Sao mà đã gần mười một giờ rồi? Cậu phải đi ngủ rồi đúng không? Vậy cậu mau đi ngủ đi, tôi không quấy rầy nữa” Ngu Cẩm Văn vô cùng hiểu chuyện dừng lại đúng lúc, lại thấy chưa thỏa mãn nên nói: “Chiều mai tan học tôi dẫn cậu đi chơi nhé? Tôi dẫn cậu đi hưởng phục vụ vip!”
Thẩm Diệc Chu đột nhiên hỏi: “Bọn họ kêu cậu nộp tiền à?”
“Không phải họ kêu tôi nộp tiền”, Ngu Cẩm Văn nghiêm túc cường điệu, “Là tôi bỏ tiền che mắt bọn họ”.
Ầy, cái đồ ngu si này, hèn gì được hưởng vip… Thẩm Diệc Chu thở dài, nói: “Ngày mai tôi rảnh, chiều cậu đưa tôi đi nhé”.
“Tốt! Đến lúc đó cậu muốn chơi gì thì mình chơi đó, muốn ăn cái gì thì cứ mua!” Ngu Cẩm Văn vô cùng hào phóng, nói năng rất hùng hồn, nói xong lại hỏi: “Trưa mai tôi có thể ăn trưa với cậu không? Tôi cảm giác như đã lâu không có gặp cậu”.
“Sáng sớm hôm nay mới gặp rồi”, Thẩm Diệc Chu không chút khách khí sửa lại.
“Một ngày không gặp cứ ngỡ ba thu… Trưa mai tôi tới căn tin chờ cậu đấy! Thế nhé! Tạm biệt!” Ngu Cẩm Văn như là sợ hắn sẽ từ chối, nói xong liền cúp điện thoại thật nhanh.
Thẩm Diệc Chu tháo tai nghe ra, cởi quần áo vào phòng tắm, lúc đi ngang qua cái gương mới phát hiện hình như mình vẫn đang cười.
Bị một kẻ ngu si lây bệnh cho rồi, hắn thu lại nụ cười mặt không đổi sắc nhìn người trong gương, lúc nhìn tới môi đột nhiên lại nghĩ tới một người khác.
Thực sự rất mềm.
Sau khi tiếp xúc với Ngu Cẩm Văn Thẩm Diệc Chu mới phát hiện, chỉ cần nói chuyện rõ ràng nhẹ nhàng với cậu thì tên ngốc đó sẽ vô cùng hiểu chuyện, thậm chí còn hết lòng tuân thủ lời hứa. Ví dụ như bảo cậu sau mười giờ mới được gọi, cậu ta tuyệt có thể nhịn tới mười giờ lẻ một phút để gọi tới. Lại ví dụ như bảo cậu lúc đi học đừng quấy rầy người khác, cậu tuyệt đối sẽ không tới quấy rầy nữa, ngoan đến nỗi ngay cả mấy cái tin nhắn vô bổ cũng là gửi vào lúc tan học.
“Thẩm Diệc Chu!!! Ở đây này!!”
Ngu Cẩm Văn không cao nhưng ở trong đám đông lại vô cùng gây chú ý, dường như cậu ta trời sinh chẳng biết cái gì là thu liễm cả. Những người khác học tập, sinh hoạt thấy rất chán rất nản, nhưng trông cậu lại rực rỡ tươi mới, giống như trong một bộ phim trắng đen lại đột nhiên xuất hiện một con người rực rỡ sắc màu vậy.
Thẩm Diệc Chu giơ tay lên làm hiệu khóa miệng lại, Ngu Cẩm Văn ở bên kia lập tức không nói gì nữa, chỉ dùng ngôn ngữ hình thể ra sức vẫy tay với hắn.
Hắn bước nhanh hơn, chỉ sợ không mau đến bên cậu thì có lẽ tất cả người trong phòng ăn sẽ biết được hai người ngồi ăn với nhau mất.
“Tôi có mua trước vài món ăn, không biết các cậu thích ăn gì nên cứ mua bừa vậy đó!”, Thẩm Diệc Chu cậu còn muốn ăn gì nữa không để tôi mua”, Ngu Cẩm Văn đứng dậy nhìn một vòng rồi nói: “Nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên tôi tới đây, không biết cái gì ngon nữa, trông cái nào cũng ngon cả”.
Lý Việt Bách nhìn một bàn bày đầy cơm đầy nước mà đờ cả người, lại nghe thấy cậu nói vậy thì thiếu chút nữa đã sặc nước, cả kinh nói: “Lớp mười một cả rồi mà cậu còn chưa tới căn tin bao giờ á?”
Thẩm Diệc Chu kéo cậu lại, nói: “Tôi bảo tôi ăn cơm với cậu chứ không bảo cậu mời khách, ngồi xuống đi”.
“Nhưng bình thường ăn uống tụ tập đều là tôi mời cả…”, nói là nói như vậy nhưng Ngu Cẩm Văn vẫn thuận theo ngồi xuống, đẩy niêu cơm tới trước mặt hắn, nói: “Món này thấy có nhiều người xếp hàng mua nên chắc ăn ngon nhất! Cậu ăn đi”.
Nếu như sau lưng của cậu có đuôi thì chắc sắp quẫy đến độ rụng đuôi rồi.
Thẩm Diệc Chu vừa tức vừa buồn cười, dòm một bàn thức ăn này lại cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của các bạn học sinh, hắn nói với cậu: “Cậu tiêu hết bao nhiêu rồi, chúng ta chia nhau”.
Lý Việt Bách nhấc tay nói: “Tôi cũng chia tiền”.
“Không cần đâu, cậu cứ kệ đi, lo ăn là được” Thẩm Diệc Chu không để ý tới cậu ta, chỉ là lấy điện thoại di động ra và nói: “Tôi không mang tiền mặt, chuyển khoản cho cậu nhé”.
Ngu Cẩm Văn nhìn phía đối diện với ánh mắt mê man, không hiểu bọn họ đang kéo đẩy cái gì, nhỏ giọng nói: “Không sao, tôi mời…”
Thẩm Diệc Chu liếc qua một cái, cậu lập tức ngậm miệng.
“Đúng đúng đúng, add wechat chuyển tiền đi, tôi cũng không còn tiền mặt” Lý Việt Bách đã sớm lấp thịt đầy miệng, nghe vậy thì vội vàng rút điện thoại ra.
Add wechat chuyển tiền…Add wechat?! Hai mắt Ngu Cẩm Văn sáng rực như sao.
Lý Việt Bách phồng má nói: “Hình như wechat không cần kết bạn vẫn chuyển tiền được hay sao ấy nhỉ!? Cậu có tiện kết bạn không?”
“Tiện tiện tiện!!!” Ngu Cẩm Văn móc điện thoại ra cực nhanh, quẹt một cái rồi đưa tới trước mặt Thẩm Diệc Chu, hai con mắt sáng rực như đèn pha ô tô.
Thẩm Diệc Chu nhìn cậu một cái rồi lấy điện thoại ra quét mã.
Yêu cầu kết bạn gửi tới, trong lòng Ngu Cẩm Văn kích động gần chết, hai tay run lẩy bẩy, cả người như muốn nhảy cẫng lên hoan hô ăn mừng. Vậy là từ nay về sau trong danh bạ của cậu đã có thêm một người là Thẩm Diệc Chu rồi.
“Tiểu Ngu Tiểu Ngu, hàng năm có ngư (*)? Ha ha ha ha ha!” Lý Việt Bách cũng kết bạn với cậu, đọc tên wechat của cậu mà cười haha: “Gì chứ, tôi còn tưởng cậu sẽ đặt một cái tên khốc suất cuồng bá duệ cơ hahaha!!”
(*): Chữ Ngu (虞) và chữ ngư/cá (鱼) đều phát âm là /yú/.
“Đây là kiểu đặt tên rất hot trên mạng đó!” Ngu Cẩm Văn nhét hai viên thịt vào miệng, một bên quai hàm phồng to như cái trống: “Có nhiều người dùng lắm đó! Thẩm Diệc Chu, tên wechat của cậu không hay, để tôi đặt cho cậu cái khác”.
“Ừm…Tiểu Thẩm Tiểu Thẩm, mờ mờ mịt mịt?” (Thẩm: /shěn/, mờ mịt: /hūnchén/)
“Ha ha ha ha ha không vần tí gì cả!!!” Lý Việt Bách nói:”Phải gọi Tiểu Thẩm Tiểu Thẩm, thúc thúc thẩm thẩm (thúc thúc thẩm thẩm: /shū·shu shěn·shen/)
“Ha ha ha ha ha ha ha ha!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Thẩm Diệc Chu xem hai người bọn họ cười nhăn nhở như đang xem hai thằng ngu, không tham gia thảo luận mà chỉ yên lặng đẩy đĩa thức ăn sắp bị cùi chỏ Ngu Cẩm Văn cạ rớt trở lại.
“Tôi thì sao?” Lý Việt Bách cắn chiếc đũa quấn quýt.
Thẩm Diệc Chu đột nhiên nói: “Tiểu Lý Tiểu Lý chó không thèm để ý”.
Hai người kia sửng sốt một chút rồi cười lăn cười lộn, khiến cho Thẩm Diệc Chu giống như thầy giáo mầm non vậy, gõ gõ bát ăn cơm, nghiêm túc nói “Ăn mau lên!”.
“Bình thường cậu ăn trưa như nào?”
Thẩm Diệc Chu nhìn về phía người đối diện đang vùi đầu ăn cơm, trên hàng mi hẵng còn vương giọt nước mắt khi nãy cười quá trớn, nhịn không được mà hỏi một câu.
“Mua bên ngoài về kí túc xá ăn” Ngu Cẩm Văn giương mắt, mấy sợi mi ướt dính lại thành từng chùm:”Ăn một mình nên chẳng muốn tới đây ăn lắm, mua về kí túc có thể vừa chơi game vừa ăn”.
“Một mình?” Thẩm Diệc Chu cau mày, hỏi: “Đám người bình thường hay đi cạnh cậu đâu?”
“Họ có bạn bè của mình chứ!”, Ngu Cẩm Văn nói với vẻ đương nhiên, thậm chí còn nhìn hắn một cách kỳ quái: “Tôi cũng không ép họ làm gì. Bình thường đi đánh nhau là ý nguyện của mọi người cả, thế nhưng mỗi lần tôi đều gọi tới được nhiều người lắm! Giỏi không?”
Chỉ là vài trận đánh đục nước béo cò mà lời được cả bữa ăn, Thẩm Diệc Chu rũ mí mắt không nói chuyện.
Lý Việt Bách nóng lòng muốn thử, tự đề nghị: “Tôi cũng biết đánh nhau đấy, lần sau gọi tôi nhé!”
“Được!” Ngu Cẩm Văn không phát hiện tâm trạng Thẩm Diệc Chu có chuyển biến, nói đến đánh nhau thì hưng phấn lắm, “Vừa lúc tôi đang để ý cái phòng bắn bi-a, lần sau đi kiểm tra sẽ gọi cậu!”
Thẩm Diệc Chu ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Cậu đi quấy rối không sợ mẹ phát hiện à? Một ngày của cậu trừ lúc đi học ra thì đều ở dưới sự kiểm soát của mẹ cậu cả, cậu chắc chắn cậu có thể ra ngoài sao?”
“Không học lớp học thêm thì mẹ không thấy tôi được”, Lý Việt Bách ngẫm lại cảm thấy có hơi sợ, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng nói: “Vậy đợi đến lúc nghỉ tôi sẽ chơi với cậu nhé…”
Ngu Cẩm Văn chép miệng một cái, nói: “Bị ba mẹ quản chả vui gì cả”.
Lý Việt Bách hỏi: “Ý gì? Ba mẹ cậu mặc kệ cậu à?”
“Kệ chứ, họ với em gái tôi ở Mỹ”, Ngu Cẩm Văn không muốn nhiều lời, đảo mắt nhìn Thẩm Diệc Chu đã sắp ăn xong, hỏi: “Cơm nước xong các cậu muốn đi đâu? Bây giờ mới một giờ thôi, ba giờ mới bắt đầu học cơ”.
“Trở về lớp học” Thẩm Diệc Chu lau miệng, phát hiện ba người đã ăn xong rồi mà đồ ăn trên bàn vẫn còn thừa hơn nửa, không chịu được mà mở miệng dạy dỗ: “Lần sau đừng mua nhiều như vậy nữa, đừng có lúc nào cũng tiêu tiền như nước”.
Cũng không biết cái đồ ngu si này có nghe hiểu không nữa…
“Ờ, được” Ngu Cẩm Văn nhìn quanh tìm túi ny lon: “Không sao cả, tôi gói lại cho mấy con mèo con chó ăn, ăn hết ăn hết!”
Đến cùng vẫn là kẻ ngốc thì lắm tiền. Thẩm Diệc Chu thở dài, đứng dậy đi tới chỗ dì căn tin xin mấy cái túi cho cậu.
“Về sau buổi trưa cậu có thể ăn cơm với bọn tôi”, xem ra hắn không thể trông mong Ngu Cẩm Văn có thể hiểu được ý ngầm của hắn, chỉ có thể nói rõ ràng ra.
“Được…Hả?” Ngu Cẩm Văn luống cuống tay chân xúc đồ ăn, khiếp sợ nghiêng đầu.
“Được rồi, chúng tôi về lớp trước đây”.
Thẩm Diệc Chu nhẹ giọng, vỗ nhẹ nhẹ lên đầu của cậu rồi xoay người rời đi.