Sau một trận ân ái hao phí thể lực, Chu Vũ mất đi hầu hết năng lượng, cô không nhúc nhích, mặc cho Hàn An Nam làm gì thì làm.
Cô được đặt vào bồn tắm tắm rửa sạch sẽ, trong lúc đó Hàn An Nam lại muốn cô lần nữa. Lần này cô thật sự mệt rã rời, nằm vào trên giường liền ngủ.
Từ rất lâu trước kia, giấc ngủ của cô đã không sâu. Nửa đêm khi Hàn An Nam rời khỏi phòng, cô đi theo sau, đi theo đến phòng để đồ. Khi cánh cửa mở ra, bên trong không có ai cũng không có gì, không nhìn thấy lối đi khác.
Vì thế Chu Vũ trở về tiếp tục ngủ, sau khi Hàn An Nam trở về, cô ngửi thấy mùi máu khó chịu như có như không, may mắn là hắn đi vào tắm rửa trước thay vì trực tiếp đi ngủ.
Sau khi tắm xong, Hàn An Nam lên giường hôn đỉnh đầu cô: “Đánh thức em à?”
Không còn mùi máu tươi nữa, chỉ còn mùi sữa tắm.
Chu Vũ mở to mắt.
“Nghe nói em sẽ đến nên anh quá phấn khích, quên mất người bị nhốt dưới đó.” Hàn An Nam nói: “Yên tâm, xử lý sạch sẽ rồi, sẽ không chạy ra ngoài đâu.”
“Mấy năm nay tổng cộng anh đã giết bao nhiêu người rồi?”
“Anh không đếm.” Hàn An Nam nói: “Anh không thích ghi chép lại những chuyện này.”
Không thích ghi chép? Năm đó cô đã bị ghi lại.
“Anh sẽ kéo theo em xuống nước sao?” Chu Vũ hỏi.
Có lẽ Hàn An Nam sẽ muốn kéo cô xuống địa ngục, muốn đẩy một số việc lên đầu cô thì không thể dễ dàng hơn nữa.
“Anh sẽ không.” Hàn An Nam nói: “So với cùng chết thì cùng nhau sống sẽ khiến anh vui vẻ hơn, không phải sao?” Hắn vuốt ve khuôn mặt cô: “Ít nhất còn có thể xem dáng vẻ em chất vấn anh.”
Sống chung với Hàn An Nam, không thể cầu quá nhiều thứ xa vời. Nếu hắn nói không thì sẽ là không.
Chu Vũ dọn đến căn hộ ở trung tâm thành phố. Những gì Hàn An Nam muốn đạt được hiếm khi thất bại. Chu Vũ nghĩ, dù sao cũng có thể tiết kiệm một khoản tiền thuê nhà, vậy thì tùy hắn đi.
Hầu hết mọi thứ trên thế giới đều có thể thích nghi, giết người cũng vậy, tình dục cũng thế.
Chu Vũ tìm được một công việc, thời gian làm việc không đều đặn, làm thêm giờ và đi xã giao là chuyện bình thường.
Cô và Hàn An Nam dường như đã trở thành một đôi vợ chồng thật sự. Hàn An Nam đến thăm cha mẹ cô, cô cũng gặp cha mẹ hắn. Cha mẹ hai bên là những người trông khá bình thường, không hiểu sao hai bên đều cảm thấy như đi trên băng mỏng trước mặt Hàn An Nam.
Chu Vũ chưa bao giờ đặt chân đến bất động sản khác của Hàn An Nam, họ thỏa thuận với nhau, Hàn An Nam sẽ không mang sở thích của hắn vào căn hộ này.
Nói thật, sáng sớm Chu Vũ nhìn thấy Hàn An Nam cũng không có chán ghét, dường như hắn hiểu được việc ở chung với cô, chỉ cần không dùng bạo lực hoặc thủ đoạn cưỡng ép, Chu Vũ không ngại chung sống hòa thuận với hắn. Thậm chí cũng không ngại thường xuyên chủ động thực hiện sinh hoạt vợ chồng với hắn.
Tình cảm của con người giống như một cục bột nhão, có thể nhào nặn tùy ý, để khiến một cỗ máy phải lòng một con người chỉ cần một vài chương trình cụ thể, để khiến một người yêu một người khác cũng không cần quá phức tạp. Một số cử chỉ chủ động, một số phản ứng hóa học, một số tiếp xúc thân mật, một số lời nói ngọt ngào thuận theo tâm ý, cảm xúc cứ như vậy được sinh ra.
Ngoài ra còn một số triệu chứng Stockholm trong việc này, khi một người có thể dễ dàng làm tổn thương bạn nhưng hắn không làm, điều đó sẽ tạo cho người khác ảo tưởng rằng bạn là đặc biệt.
Chỉ là bạn luôn phải cảnh giác, bởi vì hắn thật sự có thể giết bạn.
Hàn An Nam ở bên ngoài rất được hoan nghênh.
Cấp dưới, đồng nghiệp, đối tác của hắn đều cho rằng hắn là người hài hước thú vị, thông minh có trách nhiệm, có khí chất của người lãnh đạo.
Nhân cách phản xã hội thường thiếu tâm lý đồng cảm, không thể cảm nhận được cảm xúc sâu sắc, những người khác trong mắt họ chỉ là đồ vật, họ phải học cách phỏng đoán tâm lý của người khác và ngụy trang bản thân, vì vậy luôn làm cho những người xung quanh cảm thấy hài lòng vui vẻ.
Hàn An Nam cũng không phải chống đối xã hội.
Ngoài sự vắng mặt của ý thức đạo đức, hắn gần như một người bình thường, sống, không có ranh giới giữa việc sống dưới ánh mặt trời và sống trong bóng tối. Một số người khác đã chọn việc đến quán bar hoặc vào sòng bạc, hộp đêm, ma túy, còn Hàn An Nam lại chọn cách giải trí không phù hợp.
Chu Vũ không bài xích đối với cuộc sống hiện tại.
Mỗi ngày cô đi làm, tan làm, về nhà, cuối tuần thỉnh thoảng đến thăm cha mẹ, kỳ nghỉ sẽ đi du lịch ngắn ngày, sống một cuộc sống hôn nhân rất bình yên.
“Muốn sinh một đứa con không?” Một lần nữa, Hàn An Nam đặt tay lên bụng nhỏ của cô hỏi.
dương v*t của hắn vẫn còn đang ở bên trong, cách một lớp da thịt, kết nối với nhau.
Lần trước hắn nói muốn có một đứa con, cũng chỉ có lần đó. Dù sao, ngay cả khi không làm cách biện pháp phòng tránh, sau đó Chu Vũ cũng sẽ uống thuốc tránh thai.
Nhưng lần này Chu Vũ suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy có một đứa con cũng không tệ. Tuổi của cô là thời gian phù hợp sinh con, điều kiện kinh tế cũng ổn định. Nếu Hàn An Nam bị kết án tử hình, cô cũng có thể tự nuôi đứa trẻ.
Kết hôn, sinh con, cuộc sống của mỗi người đều như vậy.
“Vậy sinh một đứa đi.” Chu Vũ nói.
Hàn An Nam thay đổi kênh thể thao sang kênh tin tức. Các kênh tin tức buổi tối lúc này đã hết tin mới nên đang lặp lại những tin tức đã bỏ lỡ một lần trong ngày, TV đang đưa tin về vụ vứt xác lần thứ 3 trong tháng này, còn hắn đang làm vợ mình.
Sau đó Hàn An Nam lật Chu Vũ lại, đè lên cửa sổ sát đất làm ba lần. Mà cô còn cao trào hơn ba lần rất nhiều, ánh đèn rực rỡ của thành phố mờ ảo trong đôi mắt ngập sương mù của cô.