Vừa nãy DJ rót cho cô một cốc chất lỏng màu phấn hồng.
Ngọt ngào, say mê, căn bản không khó uống.
Quả nhiên trong mắt Cố Đông Quân đốt lên một vòng phẫn nộ, bóp lấy cằm của cô nâng lên: “Không liên quan gì đến tôi?”
Đầu Lâm Kiều Kiều đã trở nên choáng váng, bàn tay giơ lên hai ngón thành hình khẩu súng, đặt vào thái dương Cố Đông Quân hung hăng nói: “Cảnh cáo anh, thả tôi ra, bằng không hôm nay anh không ra nổi nơi này.”
Sự tức giận của Cố Đông Quân trong nháy mắt bị dập tắt.
Con bé này điên rồi sao.
Anh lập tức buông tay ra, cô gái nhỏ sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng của mình, cảnh cáo: “Không cho phép lại đụng vào mặt của tôi, anh không bồi thường nổi đâu!”
Có thể xác định uống say.
Cố Đông Quân nhíu nhíu lông mày, mở đèn trong phòng lên.
Lâm Kiều Kiều không thoải mái mà nhắm mắt mở ra liên tục, cố gắng duy trì tỉnh táo.
Sớm biết như vậy thì không uống cái nước kia.
Thật là khó chịu.
“Một mình cô tới?”
Cố Đông Quân ôm cô đưa đến nằm trên ghế sô pha, cúi đầu trông thấy trên chân thạch cao đã ký đầy tên, còn có không ít số điện thoại những ngôn ngữ ô uế, cảm thấy có chút đau đầu.
Hừ.
Chơi rất tốt.
Lâm Kiều Kiều dường như không nhận ra anh , mặt nhỏ đỏ chót, đôi mắt to ướŧ áŧ mở ra, chỉ vào anh run lên: “Anh là…… trai bao mà mẹ gọi cho tôi?”
Cố Đông Quân: “……”
Anh đường đường Cố nhị gia, là tồn tại mà người bên ngoài thấy đều né tránh không kịp, con bé mắt mù này lại còn dám nói mình là trai bao?
Hai bên Thái Dương giật giật.
Muốn đánh người.
“Tới, hôn một cái.” Lâm Kiều Kiều cười hì hì tiến lên trước, sờ sờ mặt của anh, “ánh mắt của mẹ tôi cũng không tệ lắm.”
Cái trán nổi lên gân xanh.
Cố Đông Quân cười lạnh một tiếng.
Thật muốn bóp chết vật nhỏ này.
Lâm Kiều Kiều mất hứng, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Bảo anh hôn tôi nha, nhanh lên, bằng không sẽ không cho anh tiền!”
Cố Đông Quân không nhúc nhích, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho tài xế: “Quán Bar Đêm Trăng, năm phút.”
“Anh có phải đàn ông hay không?” Lâm Kiều Kiều mở to hai mắt, mơ mơ màng màng nhìn xem anh, “Tôi muốn đổi người khác!”
Không phải đàn ông?
Cố Đông Quân sầm mặt lại.
Giận đến mức bật cười.
Chưa hết, Lâm Kiều Kiều lại náo loạn: “Được rồi, không phải đàn ông cũng tốt hơn so với tên khốn Cố Đông Quân đó, chờ tôi ly hôn với anh ta sau đó tìm anh kết hôn có được hay không.”
Cô trêu chọc mà sờ lên cái cằm Cố Đông Quân: “Anh chỉ cần nghe lời hơn so với tên rùa đen Cố Đông Quân kia là được.”
Cố Đông Quân ôm cô, ánh mắt nguy hiểm, trong cơ thể như đang che giấu một đầu sói : “Lâm Kiều Kiều, tôi là ai?”
“Anh?”
Lâm Kiều Kiều ôm lấy cổ của anh, đem mặt vùi vào trong ngực anh, “Anh là trai bao bé nhỏ.”
Khuôn mặt Cố Đông Quân đều tái rồi.
Đúng vào lúc này, điện thoại di động trong túi cô vang lên.
Lâm Kiều Kiều đưa tay muốn lấy, nhưng sờ soạng nửa ngày vẫn không tìm được, tức giận nói: “Tại sao lại đùa bỡn tôi.”
Mắt thấy phải nổi giận, Cố Đông Quân lấy ra thay cô, đối diện truyền đến âm thanh lo lắng của một người phụ nữ: “Kiều Kiều con đang ở đâu? Vừa rồi còn đang ở phía trên mà, hai người mẫu nam mẹ tìm cho con đều đã về đây rồi, sao con vẫn chưa trở lại? Nếu như không hài lòng mẹ lại đổi người khác, mau mau quay lại đây.”
“Tôi là Cố Đông Quân, Lâm Kiều Kiều đang ở chỗ tôi.”
“Tích ——”
Điện thoại trực tiếp cúp máy.
Cố Đông Quân: “……”
Anh đáng sợ như thế sao?
Mẹ vợ nghe được liền tắt điện thoại.
Lâm Kiều Kiều con mắt viên viên mà nhìn anh chằm chằm: “Trai bao nhỏ, vì sao cướp điện thoại tôi?”
“Lâm Kiều Kiều, cô cùng với mẹ cô định cho tôi đội nón xanh sao?”
Tiếng nói cực kỳ rét lạnh.
Lâm Kiều Kiều vui vẻ gõ gõ đầu: “Không phải đội nón xanh cho anh, là đội nón xanh cho Cố Đông Quân!”