Mấy người Trình Tú Vân đều là những phú bà có tiền, trên thân mặc toàn đồ hiệu đắt đỏ, dắt tay nhau đi về phía trung tâm của dòng người, đèn nê ông lấp lóe, mùi rượu thuốc lá gay gắt xộc thẳng vào mũi, trong sàn nhảy nam nữ mập mờ cuốn lấy nhau, triền miên cùng một chỗ.
Một người phụ nữ ở trong nhóm vỗ vỗ tay, mấy chục người mẫu nam từ phía sau quầy bar đi đến đứng trước mặt Lâm Kiều Kiều.
Dáng người đều cao ráo, múi nào ra múi nấy, có người đẹp trai, có người lực lưỡng, có người lạnh lùng, có người thư sinh, loại sắc đẹp nào cũng đều có ….
Lâm Kiều Kiều: “……”
Được mở rộng tầm mắt.
Hóa ra cô chỉ là một con chó vườn, lần đầu tiên được ra thành thị.
Ngồi trên xe lăn không thể trốn chạy, Lâm Kiều Kiều nuốt nước miếng một cái, có chút luống cuống chân tay.
Cũng không cần chơi đến mức hoang dã như thế này chứ?
Trong tiếng nhạc hòa lẫn tiếng người liên miên không dứt, Trình Tú Vân gào thét bên tai cô: “Ưa thích anh nào! Thoải mái chọn! Mẹ trả tiền!”
Lâm Kiều Kiều: “……”
Ai nhanh đến cứu cô chạy trốn khỏi nơi này đi.
“Đừng thẹn thùng!” Một người dì khác lại gần hô, chỉ vào hai người mẫu khỏe khoắn cao ráo nói, “Chọn hai ngươi này, đưa cô ấy vào bên trong chơi đùa đi!”
Đám nam người mẫu hiểu ý nở nụ cười, một người đẩy xe lăn, một người đem Lâm Kiều Kiều ôm ngang lên.
Lâm Kiều Kiều kinh hô một tiếng, khoảng cách gần làm cô ngửi được mùi nước hoa nồng nặc trên người bọn họ.
Một giây kế tiếp, liền bị ôm vào sàn nhảy.
Trời đất quay cuồng, DJ trên đài một tay xoa đĩa một tay cầm mic khuấy động bầu không khí, Lâm Kiều Kiều bị nam người mẫu ôm chặt vào người múa máy theo điệu nhạc, tay chân liên tục phải tiếp xúc với da thịt với những đôi nam nữ xung quanh.
“Thích không?” Dưới âm nhạc rung động, nam người mẫu nâng cô lên cao, ngồi trên cổ mình.
Tầm mắt trong nháy mắt được mở rộng.
Lâm Kiều Kiều khoác trên mình chiếc áo lông trắng trong nháy mắt biến thành tiêu điểm của toàn trường.
Những đôi nam nữ trong sàn nhảy không biết lấy đâu ra cây bút, chính mình tự tay ký tên lên chiếc đùi bó bột thạch cao của Lâm Kiều Kiều.
Lâm Kiều Kiều gắt gao nắm lấy tóc người mẫu nam, chỉ sợ anh ta trượt chân làm mình ngã xuống.
Giờ phút này cô cảm thấy hối hận vì đã không bị Cố Hân Nhiên dìm cho chết đuối.
Dường như được Trình Tú Vân boa cho quá nhiều tiền, nam người mẫu nhiệt tình nâng Lâm Kiều Kiều lên cao, kêu gọi DJ trên đài nhận lấy, đưa cô ôm trên bục cao.
Nam nữ trẻ tuổi liên tục phát ra tiếng hoan hô, có không ít ánh mắt đàn ông đều dính chặt vào khuôn mặt Lâm Kiều Kiều.
Xinh đẹp thanh thuần, không phù hợp với quán Bar một chút nào.
Nhưng không có người nào cảm thấy kỳ lạ, vẫn như cũ reo hò lắc lư điên cuồng theo bầu không khí sôi động này.
Lâm Kiều Kiều giống như con mèo nhỏ đi nhầm vào hang ổ của bầy sói.
Nhưng sau một thời gian thì cô cũng đành phải tiếp nhận sự thật.
Cởi xuống chiếc áo lông dày, bên trong là mặc áo sơ mi trắng, để người khác nhìn vào cảm giác càng ngoan, càng giống học sinh hơn.
Ngay lúc này, DJ đưa Micro tới trên tay cô.
Là một ca khúc mới.
Lâm Kiều Kiều vén tay áo lên nhận lấy, với lấy chiếc ghế gần đó ngồi tựa vào, nhanh chóng cảm nhịp đuổi kịp tiết tấu âm nhạc của bài hát.
Giọng nói mềm mại ngọt ngào bình thường bỗng nhiên trở nên đầy nội lực, như muốn nổ tung cả sân khấu.
Tiếng thét chói tai hoan hô vang lên không dứt.
Ai có thể nghĩ tới một cô gái có dáng dấp mảnh mai, nhưng lại có giọng hát hợp với hộp đêm như thế, giống như vốn sinh ra đã dành cho nhau vậy.
Ở một bên khác.
Trong phòng VIP tuy không nghe được toàn bộ âm thanh hưng phấn của đám đông bên ngoài, nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài tiếng la hét chói tai lọt vào bên trong.
Một người đàn ông bị náo nhiệt thu hút, thò đầu ra lầm bầm nói: “Điên rồi sao, đám người này chơi thuốc à?”
Ánh mắt không tự chủ rơi vào cô gái trẻ ở trên đài.
Khuôn mặt nhỏ trong veo mang theo sự kiêu ngạo cùng tự do phóng khoáng chưa từng thấy qua.
Giọng hát nhiệt tình dâng trào, tỏa sáng như đom đóm trong bóng đêm.
Tất cả mọi người điên cuồng vì cô.
Bao quát cả DJ.
Mấy người từ phòng VIP đi qua: “quán Bar Đêm Trăng lúc nào thuê được ca sĩ tốt như vậy, báo với quản lý nói cô ta hát thêm vài bài.”
“Ăn mặc quá kín đáo, làm gì có hộp đêm nào cho nhân viên mặc nhiều như thế .”
“Ai biết được?”