Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Bị Cố Nhị Gia Làm Hư

Chương 22: Vào Cửa Hàng Quần Áo



Nhân viên tất nhiên không có lý do gì lại không biết ông chủ trung tâm thương mại này, lại nhìn về phía nữ nhân xinh đẹp phía sau, trong đầu đã tưởng tượng ra mối quan hệ giữa hai người.

Vội vàng lo sợ cung kính nói: “Nhị gia tốt, vị tiểu thư này xưng hô như thế nào ạ?”

“Tôi họ Ninh.”Tâm tình mất mát của Ninh Tình dưới ánh mắt tò mò của nhân viên cửa hàng liền tốt hơn rất nhiều.

Bởi vì rất rõ ràng có thể nhìn ra được trong con mắt kinh ngạc của bọn họ, đây là lần đầu tiên Cố Đông Quân đưa nữ nhân đi dạo chơi.

“Ninh tiểu thư tốt, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì cho ngài ạ?”

“Dì Trang, cháu muốn ăn cái này!”

Thấy bóng dáng hai người phía trước dần dần khuất đi, Lâm Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào tiệm kem trang trí bắt mắt bên cạnh.

“Cháu nha, đã nói ăn kem ly không tốt đối với cơ thể mà.”
Ngoài miệng phàn nàn, dì Trang cưng chiều gõ gõ nhẹ đầu của cô, xoay người đi mua hai cái kem ly, “Vị dâu tây ngọt ngào cùng vị trà xanh tươi mát, được không?.”

Lâm Kiều Kiều mắt sáng rực lên, nũng nịu ôm lấy cánh tay của bà: “Dì Trang tốt nhất rồi.”

“Đi, đi tìm nhị gia thôi.”

Dì Trang bất đắc dĩ sờ sờ đầu của cô, nhịn không được thở dài.

Ban đầu vốn là ông cụ Cố để mình ở lại chăm sóc thiếu phu nhân, bà còn tưởng rằng đây là vị chủ nhân khó hầu hạ, ai ngờ lại nhu thuận hoạt bát giống như con gái ruột của mình vậy, tính cách cũng tốt, để cho người ta nhanh chóng yêu thích.

Khuyết điểm duy nhất chính là không thích tranh giành.

Chồng mình tay nắm tay dạo phố cùng người phụ nữ khác mà còn có tâm trạng đi ăn kem ly?

Đáng tiếc Lâm Kiều Kiều mới là người không muốn quấy rầy “Thế giới riêng” của bọn họ, chỉ chỉ một cửa hàng quần áo xa xỉ ở đằng kia: “Dì Trang, cháu muốn tới đó thử xem.”
Ông cụ Cố chuyển cho cô rất nhiều tài sản, mỗi tháng còn được chia hoa hồng không ít, cộng thêm Lâm Canh Nam cùng Trình Tú Vân thương tiếc mình do đó đồ cưới rất phong phú.

Lâm Kiều Kiều chưa từng trải qua cảm giác có tiền như thế này.

Người phụ nữ trung niên quần áo mộc mạc đẩy một người què vào cửa hàng, tất nhiên thu hút rất nhiều ánh mắt, trong đó không ít người tỏ ra vẻ chế giễu .

Tuy nói cô gái được đẩy vào kia rất xinh đẹp, rất tươi mát, khí chất không tầm thường, nhưng dạng cửa hàng thiết kế riêng này không phải chỉ sở hữu chút ít tiền liền dám mua.

Nhân viên cửa hàng dò xét từ trên xuống dưới hai người, rất nhanh không để ý nữa, bỏ đi chiêu đãi những vị khách khác.

Rất nhiều người cũng tò mò đi vào đây, nhưng sau khi nhìn thấy giá cả tự nhiên sẽ rời đi.
Sắc mặt dì Trang không vui.

Những người này cũng quá thực dụng, toàn là kẻ nịnh hót, rõ ràng xem thường bọn họ một người già một người tàn tật, không nhịn được nói thầm: “Thiếu phu nhân, chúng ta đi thôi, ngài có cần gì, thích gì thì để người hầu đến mua là được rồi.”

“Không sao đâu, cứ xem trước một chút.” Lâm Kiều Kiều trấn an cô, chỉ hướng một chiếc váy được thiết kế khá xinh “Cháu muốn mua một ít quần áo.”

Gần nhất ăn nhiều nên bắt đầu mập lên, lại không được đứng dậy vận động cho nên quần áo trước đây đã bắt đầu hơi chật.

Dì Trang chiều theo ý cô, khó chịu đứng ở chỗ này, dưới ánh mắt soi mói của những người ở đây luôn cảm thấy Thiếu phu nhân chịu ấm ức: “Nếu như có Nhị gia đi theo, xem bọn hắn còn dám phớt lờ chúng ta hay không.”
Lâm Kiều Kiều cười cười, đưa tay định sờ thử chiếc váy.

Nhưng lại sờ hụt, nhân viên cửa hàng đúng lúc này đã đi tới đem váy treo lên một chỗ cao hơn, không chút tình cảm nào mà nhếch mép một cái: “Đừng sờ lung tung, đây là kiểu thiết kế riêng, sờ hỏng không bồi thường nổi đâu.”

Không khó nghe ra được lời nói khinh miệt đối với hai người.

“Cô không biết phép tắc sao?” Dì Trang sắc mặt tái xanh, mở miệng nổi giận nói.

Nhân viên cửa hàng nhíu nhíu mày, càng chắc chắn bà chỉ là đồ nông thôn thô kệch không có văn hóa, sự khinh thường trong mắt càng lớn hơn.

Đúng lúc bên cạnh đi tới một cô gái trẻ tuổi dịu dàng ưu nhã, ánh mắt lướt qua hai người, chỉ về phía chiếc váy kia: “Lấy ra cho tôi xem một chút.”

Thái độ của nhân viên cửa hàng trong hoàn toàn khác nhau một trời một vực, vừa đem chiếc váy lấy xuống, vừa giới thiệu nhiệt tình: “Triệu tiểu thư, đây chính là bộ sưu tập mới của ba tháng cuối năm, có thể tinh chỉnh lại vòng eo và độ lớn của những viên đá quý này theo ý của ngài, mời ngài trước tiên hãy mặc thử hoặc là người mẫu trong tiệm sẽ thử cho ngài xem qua.”
“Được rồi, còn có mấy món tôi vừa mới chọn, đều để người mẫu mặc thử cho tôi xem.” Triệu Dĩnh chỉ vào mấy bộ đồ, sau đó hướng về phòng chờ VIP để ngồi nghỉ, nhưng đột nhiên cô ta dừng lại nghiêng đầu nói, “cửa hàng này không phải loại người nào cũng cho vào được, rất ảnh hưởng đến trải nghiệm của khách hàng, nếu có lần sau nữa tôi sẽ báo cáo cho quản lý.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.