Anh về đến biệt thự liền ngồi vào bàn ăn nhìn quả trứng lộn trên bàn, hôm nay anh cương quyết phải ăn nó, Tồn Thư và Trương Nam, Tiểu Mi cùng người giúp việc trong biệt thự đang hiếu kỳ xem cảnh này
_Ôn đại thiếu gia…hay để tôi dẹp nó nhé…
_Không cần
Ôn Thiếu Phàm ngao ngán nhìn quả trứng như kẻ thù, nhìn một hồi, không gian xung quanh cũng lặng thinh, anh đưa tay lấy quả trứng bóc vỏ, lòng đỏ vàng ươm đã hiện ra….
_Sao nó có cái mùi kinh khủng thế này?
Anh nhăn nhó, đã không thích còn ăn làm gì? chắc là vì cô, từ khi cô xuất hiện, cái gì anh cũng có thể thay đổi vì cô…
Sau đó thì ăn thử, lúc đầu rất khó chịu, nhưng lúc sau cơ mặt giản ra, trứng lộn thật ra rất ngon mà…
_Ôn chủ tịch mai là sinh nhật chủ tịch, bây giờ tôi sẽ đi đặt tiệc ngay
_Không cần
_Sao ạ?
_Không nghe rõ à? mai cứ ký nhận hoa cùng quà, không để ai đến biệt thự làm phiền, có ai đến tìm cứ nói tôi bận không đến tập đoàn, ngay cả Thiên Phong hay Tiểu Uyển cũng đừng cho đến biệt thự
_Tôi đã rõ thưa chủ tịch,….thế còn Nhược tiểu thư thì sao ạ?
Anh không trả lời buông cái mạnh cái muỗng xuống bàn làm Trương Nam hiểu ý vội chữa lữa..
_Tôi lỡ lời mong Ôn chủ tịch bỏ qua…hic…
….
_Về nhà phải ngủ cho đã, mai là sinh nhật ôn thần rồi…không, ý nhầm mai là mình đi làm lại rồi…hừ…
Nhược Nhược ngẫm nghĩ, ở một nơi nào đó cũng có người ngẫm nghĩ, một mưu đồ mới lại xuất hiện
_Mai là sinh nhật Phàm, rồi mày sẽ biết tay tao, cứ chờ xem…
Tự Thiên Đy ngồi trong quán càphê cười thầm, bên cạnh cô ta có cả Lan Hân, hai người này cứ xoay vòng mà hãm hại
_Cái gì? sao Phàm không tổ chức sinh nhật chứ?
Tự Thiên Đy cùng Đường Lan Hân đến tập đoàn tìm anh nhưng không được phép vào, họ nhận được thông báo từ nhân viên thì bực tức lắm
_Hai cô có thể gửi hoa và quà ở đây
Uyển Uyển cũng đến tập đoàn, cô thấy sắc mặt không vui của hai người họ thì có ý chăm chọc
_Đi thôi đừng động đến cô ta
Đường Lan Hân nói nhỏ, sau đó hai người cùng phóng xe bỏ đi
_Kim tiểu thư cô đến tìm Nhược Nhược hả? cô ấy đang dọn quyét trên sân thượng, còn Ôn chủ tịch hôm nay không có đến tập đoàn
_Cô có biết hết giờ làm Tiểu Nhược sẽ đi đâu không?
Tiểu Uyển tinh nghịch hỏi cô nhân viên, cô đâu hay biết là Lan Hân và Thiên Đy chỉ cho xe đi đậu chỗ khác sau đó họ âm thầm quan sát cuộc nói chuyện của cô ở đại sảnh…
_Thưa Kim tiểu thư, tôi nghe Tiểu Nhược nói tan ca đã là sáu giờ, cô ấy đi về phía đường hầm mua sắm gì đó
_Đừng hầm ban đêm vắng người, Tiểu Nhược đặt mua gì ở đó nhỉ?
Uyển Uyển ngẫm nghĩ, ở thành phố này buổi tối rất ít ai đi đường hầm, họ chỉ đi đường xa lộ, cầu lớn hoặc đường tắt chứ đường hầm dưới cầu thì thưa người lắm mà còn mất thời gian đi lại
_Được rồi, phiền cô báo cho Phàm soái biết, chỉ nói thế là anh ấy sẽ hiểu
Uyển Uyển không vào trong gặp Nhược Nhược nữa, cô đi về
Anh ở nhà cả ngày không có cô ở biệt thự thì vô vị lắm, anh cứ lóng nga lóng ngóng mong chờ cái gì đó, đến khi trời sập tối…
_Đi đến đó nhận quà chuyển phát nhanh thôi
Nhược Nhược hết giờ làm thì thu dọn đồ đạt, cô ra về, cô đang đứng trước tập đoàn đón xe buýt
_Tiểu Nhược…
_Tiểu Phương…
_Cầm lấy
_Điện thoại…mới lảnh lương hả? tốt quá ha? cảm ơn đã mua cho tôi nha hihi
Cô sung sướng nhìn cái điện thoại mới toanh, còn Phương Phương thì khoanh tay trước ngực lắc đầu
_Tôi làm gì có số tiền lớn mà mua? đây là loại đắt tiền ngay cả nằm mơ tôi cũng không dám mua cô nghĩ sao tôi đi tặng cô vậy?
_Vậy…cái này…
_Là Ôn chủ tịch mua cho cô tôi chỉ là người chuyển giúp thôi, hừ
_Mua…cho tôi?
Nhược Nhược ngạc nhiên, từ bộ mặt vui sướng cô chuyển sang kỳ thiu, đáng ghét cái điện thoại ra mặt
_Ừ…thích thật, hôm nay ở sân bay cùng tập đoàn đầy hoa và quà hazz…
Phương Phương không thể rời mắt khỏi cái điện thoại hàng hiệu, còn cô thì ngao ngán khỏi nói
_Thôi, tôi không biết sử dụng loại hiện đại thế này đâu, mà trả lại thì ôn thần không có nhận, cô cứ lấy sử dụng đi, tôi phải đi có việc rồi…
_Nè…nè…không xài thì tôi xài hehe
Phương Phương thích thú nhìn cái điện thoại số lượng có hạn trên tay, cô đã lên xe buýt,…
Xe buýt dừng ở chân cầu, Nhược Nhược bước xuống xe, cô đi bộ vào đường hầm nhận hàng mua qua mạng