Không Làm Người Xấu, Anh Trai Tha Mạng

Chương 4: Ngày hôm nay, bạn thân sáng lấp lánh



Trái ngược với cậu ta Lưu Hiên chăm chú đọc đề, tay đánh dấu lại đáp án. Ngay cả giám thị đứng ngoài hành lang còn bị tác phong nghiêm túc của cậu thu hút, quên luôn cả việc đi tuần tra cứ đứng mãi một chỗ xem đáp án mà cậu chọn.

Dáng ngồi không còn siêu vẹo như xưa, dựng thẳng lưng cái đầu nghiêng nghiêng, con ngươi trở nên trong veo nhờ có ánh nắng bên ngoài cửa chiếu vào.

Trình Trục Tư chống tay lên đầu, trong vô thức ánh mắt đã dừng trên người bạn thân được hai phần ba thời gian làm bài.

Nhân lúc giám thị trong phòng và giám thị ngoài hành lang lơ là, Lưu Hiên đã tráo đổi đề cho Trình Trục Tư, hai cái bàn với khoảng cách gần chỉ việc vươn tay ra là có thể.

Hành động vừa rồi vô tình lọt vào mắt Dạ Vu Ngôn nhưng con người này không có ý định tố giác.

Trình Trục Tư hoàn hồn nhìn ngó xung quanh, sau đó đánh đáp án vào tờ trắc nghiệm. Mặc dù trong lòng cậu ta không có bao nhiêu hi vọng bản thân sẽ lọt vào top hai mươi của lớp.

Môn tiếp theo Lưu Hiên cũng tráo đổi trót lọt.

“Cậu học đáp án trước rồi vậy mà không chịu nói sớm làm tôi tuyệt vọng muốn chết.” Trình Trục Tư vui vẻ quàng tay qua cổ cậu.

Lưu Hiên chỉ nhập vỏn vẹn hai chữ: “Chọn bừa.”

Trực tiếp làm tâm trạng của cậu ta đi xuống không phanh, ý cười ở đuôi mắt tan biến nhanh chóng.

Đôi môi mấp máy vài chữ, cậu ta hỏi: “Cậu đừng nói là muốn buông xuôi, chốc nữa đi tự sát?”

Lưu Hiên khẽ lắc đầu, vẫn còn đang nghĩ đến chuyện thân chủ bị ai hại, không sớm tìm ra hung thủ tương lai sẽ phải đối mặt với mối nguy.

Cuộc sống mới này không dễ dàng gì, những mối quan hệ xung quanh là điều thuận lợi, vậy những điều thân chủ từng làm chính là bất lợi lớn nhất.

Cả hai dính nhau băng qua dãy hành lang với vô vàn ánh mắt, bọn họ đều tỏ ra e dè, trực chờ Lưu Hiên thoát khỏi sự che chở của Giai Thiệu Điền để ngấu nghiến cậu.

Trình Trục Tư hít sâu một hơi hỏi: “Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”

Cậu gõ hai chữ hẳn hoi vào điện thoại: “Bệnh viện.”

“Đúng ha, tối hôm qua còn chảy máu mũi nhất định phải đi khám.” Cậu ta cao hứng nói tiếp “Tôi đưa cậu đi, hôm nay tôi lái xe đi học.”

Gương mặt Lưu Hiên đột nhiên tối sầm lại khi thấy chiếc BMW đỗ trước cổng trường, biển số xe của tên Gia Thiệu Điền mà không phải chiếc hay dùng để đưa rước thân chủ, chỉ mong rằng không đúng với những gì cậu đang nghĩ.

“Tôi đi trước, ba giờ hẹn nhau ở chỗ cũ, đem theo hai môn thi của ngày mai.”

Sau khi để lại tin nhắn này Lưu Hiên chẳng thiết tha gì nữa, ngoài mặt vẫn bình ổn nhưng trong lòng đã chán nản lắm rồi. Cậu mở cửa xe ngồi vào trong, đập vào mắt là Giai Thiệu Điền bằng xương bằng thịt.

Giờ này hắn phải nên ở công ty mới đúng, không giống với tác phong thường ngày, hắn sẽ không trốn việc để làm chuyện cá nhân.

Từ lúc vào xe Lưu Hiên không lên tiếng, chỉ chăm chăm nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

“Cậu không để tài xế đưa đón là ý gì, muốn thoát khỏi sự kiểm soát của tôi sao?” Hắn nhìn vào bảng số liệu đang hiển thị trên macbook, lạnh lùng nói tiếp “Muốn lợi dụng danh tiếng của tôi để bảo vệ bản thân sao, đừng nghĩ tôi không nhìn ra.”

Cách nói này quá đúng, thân chủ không muốn biến thành một kẻ ở dưới đáy xã hội, bị người khác tùy ý bắt nạt.

“Anh đừng quan tâm, tôi nhất định sẽ không trốn.” Nhập xong dòng chữ, cậu đưa qua cho hắn.

Giai Thiệu Điền mỉa mai hỏi: “Không biết dùng miệng nói sao?”

“Cổ họng không tốt, tôi định đến bệnh viện.” Cậu rụt tay về nhập thêm mấy chữ.

“Không về nhà nữa, lập tức đến bệnh viện.” Giai Thiệu Điền cau mày ra lệnh cho tài xế.

Chẳng mấy chốc đã có mặt tại bệnh viện lớn nhất nước, đặt ở gần trung tâm thành phố, cũng là nơi điều trị chính cho người Giai Thiệu Điền yêu.

Lưu Hiên đi đến phòng khám, hắn đi đến khu vực phục hồi không nghĩ cũng biết xem người trong lòng thế nào rồi. Mà kể ra trong ký ức của thân chủ cậu không hề biết đến vị kia tên họ là gì, vóc dáng thế nào.

Chỉ biết là một người họa sĩ, trong giới không được nổi tiếng cho lắm.

“Cậu ăn phải sứa biển chế biến chưa kỹ, độc từ nó làm cổ họng bị bỏng rát, trước đó cậu có cảm thấy đau đầu, khó thở, buồn nôn không?”

Lưu Hiên gật đầu đáp lại.

Đối mặt với câu hỏi của bác sĩ cậu thở phào nhẹ nhõm, hóa ra không phải kế hoạch hãm hại của ai cả, là do người giúp việc của Giai Thiệu Điền chế biến thức ăn không kỹ, cái chết của thân chủ cũng thật oan ức mà.

Bác sĩ dặn dò một số thứ rồi kê thuốc, cậu ngồi trong xe đợi Giai Thiệu Điền cả buổi, tâm trạng có hơi phức tạp.

Mấy người yêu đương quá phiền phức!

Lưu Hiên dùng hết sự nhẫn nại rồi, trước khi rời đi cậu có để lại lời nhắn với tài xế, bản thân bắt xe buýt về nhà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.