Không Làm Người Xấu, Anh Trai Tha Mạng

Chương 20: Không có chỗ dựa



Lưu Hiên nhanh chóng kéo người ra phía sau mình, tệ ở chỗ cậu tạm thời không thể nói.

Trong lúc hỗn loạn dáng người nữ sinh phi như bay xuống sân trường, cô ta thở gấp kéo tay người phụ nữ kia gọi: “Mẹ, làm gì ở đây vậy?”

Gương mặt của người này có chút ấn tượng, nhất thời Lưu Hiên chưa kịp nhớ ra.

“Còn làm gì? Đòi lại công bằng cho bản thân mình.” Bà ta vừa quát lớn vừa dí tay vào đầu Hải Nguyệt.

Lưu Hiên thấp hơn Dạ Vu Ngôn một chút nên nhìn cậu cứ như đứa không biết tự lượng sức mình.

Giáo viên như thể vô hình, người phụ nữ kia được nước lấn tới: “Tôi biết các người đang cố ý bao che cho cậu ta, nếu không giải quyết ổn thỏa trong hôm nay, tôi sẽ ở lì chỗ nào không đi đâu hết.”

Dạ Vu Ngôn trầm mặc một lúc, lát sau tiến lên vài bước đối chất: “Dì có bằng chứng không?”

Người phụ nữ khinh khỉnh đáp: “Không có tôi đến đây làm gì? Tự tìm xấu hổ cho bản thân à?”

“Vậy mời dì lấy ra, tôi muốn xem.” Hắn ta nói rõ ràng rạch mạng, không có một chút hoảng hốt.

Người phụ nữ đó móc từ trong túi xách ra tờ giấy có đề mấy chữ “Kết quả siêu âm”, tên ở phía trên quả thật là Hải Nguyệt, gương mặt cô ta lập tức trắng bệch.

Trình Trục Tư giật tờ giấy trên tay bà ta, hào hứng nói: “Không ngờ cậu còn có mặt này nha, đã ngủ với con gái nhà người ta luôn rồi.”

“Tôi chưa từng.” Dạ Vu Ngôn lập tức phủ nhận.

“Chúng ta không có liên quan, nên đi thôi.” Trình Trục Tư kéo tay Lưu Hiên tiếp tục nói “Chuyện này không tầm thường, xen vào không nổi đâu.”

Dạ Vu Ngôn vừa nhìn đã biết trò xấu của kẻ khác gây ra, nhắm vào một tên nghèo như hắn ta để đòi tiền, nghĩ thôi đã thấy nực cười.

Kết quả Lưu Hiên bị Trình Trục Tư lôi kéo đi, Dạ Vu Ngôn theo giáo viên lên văn phòng uống trà nói chuyện.

Hắn ta ngoại trừ việc học ra, thời gian còn lại đều cấm mặt đi làm, đến thời gian ngủ cũng phải tranh thủ từng chút. Nhìn vào cũng biết sự thật nằm ở đâu, khổ nỗi gặp phải người phụ nữ không biết xấu hổ.

Vừa vào đến văn phòng người phụ nữ đã tay đấm chân đá chẳng hề nương tay, Dạ Vu Ngôn mặc cho bà ta trút giận. Người như hắn ta không có chỗ dựa dẫm như Lưu Hiên, bản thân không giàu có như Trình Trục Tư, còn ôm trên mình một đống nợ.

“Tôi rất nghèo còn đang mắc nợ, không thể bồi thường chi phí cho gia đình dì, còn việc chu cấp nghĩ cũng đừng nghĩ.” Dạ Vụ Ngôn khẳng định “Tôi không phải ba của đứa bé.”

Hắn ta điềm tĩnh nói tiếp: “Tôi không quen biết cũng như chưa từng xảy ra quan hệ thể xác với con của dì.”

“Ăn xong thì không nhận, tôi nói con người của cậu có còn nhân tính nữa hay không?” Người phụ nữ tức giận gân cổ lên nói “Bên ngoài tỏ vẻ đạo mạo, bên trong thối nát.”

“Chuyện này chúng tôi sẽ cho người điều tra kỹ càng.” Giáo viên cố xoa dịu thái độ của đôi bên.

“Còn điều tra cái gì nữa, giấy siêu âm đã có.” Người phụ nữ quay sang nhìn Hải Nguyện, đôi mắt đẫm lệ, khóc lóc kể khổ “Ngày hôm qua sau khi thi xong, con gái tôi trở về với bộ dạng xộc xệch, gương mặt đờ đẫn, hỏi mãi mới chịu nói.”

Tay bà ta đặt ở phía sau, đang cố hết sức nhéo vào lưng Hải Nguyệt, cô ta đang đến nhăn mặt sụt sịt sắp khóc.

“Ngày hôm qua tôi đi với bạn học cả một đêm, không có chạm mặt con gái của dì.” Dạ Vu Ngôn đặc biệt nhấn mạnh “Mà từ trước đã không quen biết.”

Bà ta kích động quát lớn: “Nói láo!”

“Bạn nữ sinh này, em hãy xác nhận đi.” Giáo viên tiếp tục hỏi “Em có quen biết với bạn nam sinh này không?”

“Em… Em…” Hải Nguyệt ấp úng, trong ánh mắt không che giấu được sự hỗn loạn.

“Con nói đi chứ, nói đi.” Người phụ nữ nghiến răng thúc giục.

Cô ta bật khóc thừa nhận: “Có, em có quen biết với Dạ Vu Ngôn.”

Dạ Vu Ngôn xoay đầu nhìn giáo viên, kiên định nói: “Em có thể gọi bạn đến đối chứng, cả ngày hôm qua em hoàn toàn không gặp mặt con của dì ấy.”

Giáo viên khẽ gật đầu.

“Mày đã nói là bạn, bọn bây không biết che giấu cho nhau sao? Đừng nghĩ tao không biết ý đồ muốn trốn tránh trách nhiệm của mày.”

“Vậy đợi đến khi cái thai ấy được bảy tuần thì liền đi xét nghiệm, chi phí tôi sẽ trả.” Dạ Vu Ngôn đã mang trên mình một đống nợ, thêm một khoản lớn có là gì.

Hải Nguyệt ở bên cạnh sợ hãi không ngừng run rẩy: “Mẹ, thôi đi, chúng ta về được rồi.”

“Bạn học sinh này đã nói sẽ chịu trách nhiệm về khoản xét nghiệm. Chị chấp nhận cách xử lý này không?” Giáo viên đan hai tay vào nhau, như đang khẩn khoản cầu xin bà ta không làm to chuyện ảnh hưởng đến danh tiếng của trường.

“Như thế còn coi được, từ ngày hôm nay mày phải chăm sóc Hải Nguyệt cho đến lúc đó.” Bà ta trừng mắt cảnh cáo.

“Tôi đã nói bản thân rất nghèo, không có tiền lẫn thời gian.”Dạ Vu Ngôn thở ra một hơi mệt mỏi nói tiếp “Dì đừng được đằng chân lên đằng đầu.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.