Không Kiềm Chế Được

Chương 57



Càng về đêm phố xá lại càng thêm náo nhiệt.

Dù gì cũng là khu vực của ngôi trường đại học danh tiếng hơn trăm năm, không đông đúc vui vẻ mới là lạ.

Đã gần đến mười giờ, sắp đến lúc đóng cửa kí túc xá, quầy thịt nướng rốt cuộc cũng vơi bớt người.

Bọn người Cố Thâm tụ tập lại một chỗ, cùng nhau đi tới.

Ngoài Bình Trác và Hoa Vũ, Vu Tiền còn mang theo cả Cao Vi Như tới, nói ai cũng có đôi có cặp, một mình Vu Tiền anh ăn cơm chó thì không cam lòng.

Mọi người an vị gọi đồ nướng cùng bia.

Vu Tiền đã rất lâu không gặp được đầy đủ mọi người thế này, vô cùng hưng phấn.

Anh liếc nhìn Cố Thâm đang nắm chặt tay Nam Hạ, giơ ngón cái: “Cũng quá là chói mắt đi. Có phải Cố ca đã đi chùa lạy Bồ tát phù hộ không hả?”

Trời đêm lấp loáng, ánh sáng mờ nhạt, vết thương trên tay Cố Thâm lại vô cùng rõ ràng.

Cố Thâm rụt tay về: “Đã sớm nói với cậu không có chuyện gì rồi.”

Anh cầm bia cùng mọi người cụng ly.

Nam Hạ không uống được bia, cũng không thể uống đồ lạnh, Cố Thâm gọi cho cô nước gừng coca ấm.

Nam Hạ lần đầu tiên ăn cơm ở một nơi như thế này, không nhịn được hưng phấn, khóe môi không ngừng cong lên.

Người phục vụ đem nước gừng coca ấm tới, cô vừa định đưa tay nhận lấy, Cố Thâm đã đón được, rất tự nhiên giúp cô rót ra ly.

Bình Trác bật cười: “Đã lâu rồi không thấy tên này ân cần đến vậy.”

Cố Thâm bình thường đi ăn với mọi người không khác gì Phật sống, đừng nói rót nước, tới lấy khăn giấy cũng lười động tay.

Cả người chỉ biết cà lơ phất phơ ngồi đó đợi người ta phục vụ.

Sau đó mỗi lần cùng bọn họ ăn cơm ở nhà hàng với Nam Hạ, cái tên lưu manh này lại cưng chiều bạn gái hết mực, từng cử chỉ nhỏ cũng rất săn sóc, khiến một bàn bọn họ sợ đến ngây người.

Rất lâu rồi mới có thể chứng kiến cảnh tượng này.

Bình Trác hỏi Nam Hạ: “Có nhớ ngày đó Hạ Hạ vừa về nước đi họp lớp không? Có tên nào đó còn bày ra sắc mặt lạnh lùng, làm như không để ý tới Hạ Hạ đấy.”

Vu Tiền: “Nhớ chứ, ngày đó tôi với cậu còn đánh cược với nhau xem Cố ca có thể không để ý tới chị dâu nhỏ được mấy ngày. Kết quả… Thật không dám nhìn.”

Bình Trác: “Ngay trong đêm đó đã không nhịn được, lấy WeChat của tôi nhắn tin cho người ta.”

Cố Thâm nhướng mày, mặc kệ bọn họ trêu chọc, không thèm trả lời.

Nam Hạ nhớ tới tin nhắn quen thuộc hôm đó, nghiêng đầu nhìn anh: “Là anh nhắn tin cho em thật sao?”

Cố Thâm: “Rất rõ ràng không phải sao?”

Nam Hạ nhỏ giọng: “Không có, chỉ là lúc đó cảm thấy không dám tin.”

Cố Thâm đặt bình coca xuống.

Cao Vi Như đẩy ly của mình tới trước: “Rót giúp tôi.”

Cố Thâm hất đầu: “Tự mình làm.”

Cao Vi Như:…

Vu Tiền bật cười thành tiếng: “Để tôi, để tôi, ai mà dám sai sử Cố ca.”

Anh vừa nói vừa vươn tay rót cho Cao Vi Như, lại hỏi Hoa Vũ có muốn uống không.

Bình Trác nhận bình nước: “Để tôi.”

Vu Tiền không đồng ý: “Hai người có thôi đi được không, vừa ăn một họng cơm chó rồi, không dám ăn thêm.”

Hoa Vũ cũng cười: “Được rồi, để Vu Tiền giúp em.”

Bình Trác:…

Anh cưng chiều xoa trán Hoa Vũ: “Tiểu phản đồ.”

Nam Hạ thấp giọng cười một cái, vui vẻ nhìn xung quanh một lượt, hỏi: “Lúc trước mọi người rất hay đến đây ăn sao?”

Vu Tiền: “Đúng vậy, chị dâu nhỏ, lúc trước lúc nào cũng hay bận rộn, Cố ca ngày ngày tịch mịch buồn chán, không thể làm gì khác hơn là đi theo bọn tôi lăn lộn, haha.”

Cố Thâm cũng không quản Vu Tiền nói hưu nói vượn, đem một xiên thịt đưa cho Nam Hạ: “Trời có chút lạnh, mau ăn đi, cái này không có nhiều mỡ.”

Nam Hạ gật đầu.

Vu Tiền còn nói: “Chị dâu không biết đâu, lúc hai người vừa chia tay, Cố ca ngày nào cũng uống rượu, bọn tôi theo đến độ cũng muốn nôn ra mật xanh mật vàng…”

Cố Thâm lãnh đạm liếc một cái.

Nam Hạ khẽ run lên, cô xoay đầu nhìn anh.

Cố Thâm vươn tay nhè nhẹ vô vai cô, thấp giọng dỗ dành: “Nếu đau lòng anh thì nên suy nghĩ xem có cách nào bồi thường tốt một chút, cố gắng một chút mới tốt.”

Tay anh trượt xuống, đặt bên eo cô.

Nam Hạ hơi đỏ mặt: “Biết.”

Sao lúc nào cũng dùng chiêu này vậy.

Cao Vi Như ở phía đối diện nhìn thấy động tĩnh,, không nhịn được mắng một câu: “Lưu manh.”

Cố Thâm nhàn nhạt đáp: “Cậu quản được sao?”

Hoa Vũ cụng ly cùng mọi người, lại hỏi: “Còn Bình Trác thế nào?”

Vu Tiền uống mấy ly đã có chút choáng váng, theo bản năng nói: “Tên đó? Một chút cũng không biết an phận, lúc nào cũng giống như chính nhân quân tử nhưng thật ra là cầm thú. Có một thời gian đi hơn nửa tháng không về kí túc xá, hỏi ra mới biết là đi qua đêm ở bên ngoài…”

Vu Tiền trong nháy mắt kịp phản ứng, gắng gượng chữa cháy: “Ở bên ngoài ham mê bài bạc, đã thua còn không biết về, cứ cố ngồi lại để gỡ vốn. Chơi đến quên trời quên đất.”

Bình Trác: “…”

Hoa Vũ: “…”

Những người khác: “…”

Bầu không khí lập tức trở nên ngột ngạt.

Vu Tiền: “Phủi phui mồm miệng! Tôi tự phạt ba ly!”

Anh tự mình rót ra một lượt, bắt đầu xin lỗi: “Hoa đại mĩ nhân, chuyện cũ đều đã qua, cô đừng để ý tới.”

Hoa Vũ: “Sao phải để ý? Lúc đó là anh ấy cùng tôi chơi bài.”

Vu Tiền: “?”

Vu Tiền: “…”

Cao Vi Như kinh ngạc: “Hai người lúc đó đã quen biết nhau sao?”

Hoa Vũ nhàn nhạt ừ một tiếng.

Vu Tiền giơ ngón cái: “Cao thủ! Toàn trường không một ai biết, giữ bí mật cũng quá tốt rồi.”

Sau đó liền tách lẻ, đôi ba người chụm đầu tự mình nói chuyện.

Nam Hạ nói đã làm xong váy cho Hoa Vũ, ngày mai sẽ gởi qua.

Hoa Vũ nôn nóng: “Quá là mong chờ.”

Cao Vi Như chen lời: “Quan hệ của hai cậu cũng thật tốt.”

Hoa Vũ: “Ghen tị không? Cũng chỉ có thể trách cậu mấy năm đại học… mù mắt, đắc tội với Hạ Hạ.”

Nam Hạ mỉm cười nói: “Cũng không tính là đắc tội. Chúng ta có thể hợp lại cũng may mắn mà.”

Cô nói với Cao Vi Như: “Đến lúc cậu kết hôn tớ cũng sẽ thiết kế một chiếc váy cho cậu.”

Cao Vi Như: ” Được.”

Cô nhìn về phía Cố Thâm: “Nghe chưa, Cố ca trong mắt người khác đối với Nam Hạ cũng trị giá bằng một chiếc váy thôi.”

Nam Hạ:….

Cố Thâm cười cười, nói một câu: “Hạ Hạ nói tôi trị giá bao nhiêu thì liền trị giá bấy nhiêu. Có sao đâu, dù gì tôi cũng đã là của Hạ Hạ rồi.”

“…”

Hiện trường ồn ào một trận.

Uống thêm mấy vòng, bầu không khí có chút thay đổi.

Vu Tiền lại ồn ào đòi chơi Thật – Thách.

Anh chọc chọc cánh tay Cao Vi Như: “Đợi tới lượt Cố ca thì cậu nhớ hỏi xem ngày đó rốt cuộc người ta có động tâm với cậu không đấy nhé.”

Cao Vi Như: “Tôi đẹp chứ không bị điên. Cậu yêu thầm người ta thì tự đi mà hỏi.”

Vu Tiền uống đến hai má ửng đỏ, lảm nhảm: “Dối lòng quạ bắt diều hâu tha….”

Cao Vi Như mắng: “Cút.”

Hoa Vũ chưa từng chơi trò này cùng mọi người, hào hứng ôm lấy cánh tay Bình Trác nói muốn chơi.

Cố Thâm nhìn Nam Hạ, Nam Hạ gật đầu.

Lần trước bọn họ đã cùng nhau chơi, chẳng qua không vui vẻ cao hứng như lúc này.

Vu Tiền thấy mọi người đều đồng ý liền kích động: “Cố ca, lúc này không thể che chở chị dâu kĩ như vậy đâu, đều đã sắp kết hôn rồi, còn không nỡ để mọi người hỏi mấy câu sao?”

Một đường che chở suốt mấy năm đại học đến tận bây giờ, quả thực không dễ dàng gì.

Hiếm khi thấy mọi người vui vẻ như vậy, Cố Thâm cũng thả lỏng: “Được, Hạ Hạ muốn trả lời thì trả lời, không muốn thì tôi uống rượu thay.”

Chai chuyển tới Bình Trác đầu tiên.

Đây là lần đầu mọi người chơi cùng Hoa Vũ, đương nhiên liền nhường cho cô hỏi trước.

Hoa Vũ nhìn Bình Trác: “Thật hay thách?”

Bình Trác: “Thật.”

Hoa Vũ rất thẳng thắn: “Sau khi tốt nghiệp có nửa năm không liên lạc, anh có người yêu khác sao?”

“…”

Vu Tiền hít mạnh một hơi.

Ánh mắt mọi người cũng đổ dồn về phía Bình Trác.

*

Chào mọi người,

Thật ra trong đợt Tết vừa rồi mình thật sự rất bận, hầu như ai vào dịp lễ hội lớn nhất năm cũng đều như vậy cả đúng không nè? Tết của các bạn thế nào? Có vui không?

Mặc dù bận bịu vậy nhưng mình cũng rất hào hứng và dành thời gian để tiếp tục edit, hi vọng có thể đem chương cuối cùng này làm quà tặng mừng năm mới cho mọi người.

Thế rồi mình đọc được nhiều hơn một cmt chê mình chảnh, còn mỗi chương cuối mà giấu hàng thế này thế nọ…, bảo rằng “Úi còn có một chương, đi đọc cv đi”, thậm chí còn thả link cv vào ngay trong truyện mình đang edit….

Mình cảm thấy bị tổn thương sâu sắc và nặng nề á nên mình đã xóa các cmt đó rồi….

Sau đó mình hoàn toàn không có tâm trí nào để tiếp tục edit nữa, thậm chí còn muốn drop ngàng và bản thân mình tự hỏi việc mình lựa chọn bỏ thời gian, công sức để edit làm vui có thật sự vui vẻ hay không….

Mình mỏi mệt các bạn ạ….

Mình đã làm gì sai để các bạn đối xử với mình như vậy nhỉ?

Bình thường mình không quá quyết liệt với các ý kiến trái chiều, vì mình tôn trọng các bạn, mỗi người đều có một chính kiến riêng. Ngay cả những góp ý thiện chí, hợp lý mình đều cám ơn và cố gắng sửa đổi để có một bản truyện hoàn thiện nhất, đem lại trải nghiệm tốt nhất cho các bạn.

Nhưng các bạn ơi, thời gian qua là Tết mà, mình tưởng Tết nhất thì mọi người phải chú ý lời ăn tiếp nói, cách hành xử với nhau để đầu năm vui vẻ cả năm thuận lợi chứ ạ? Các bạn làm như thế để được gì ạ? 

Cho nên á, lượt views cũng đã đủ rồi nhưng mình vẫn chưa tiếp tục edit nổi, nên chương cuối cùng này mình sẽ tách ra, up trước part 1, mong các bạn hiểu và thông cảm cho mình.

Phần sau hi vọng mình sẽ đủ động lực để tiếp tục, hoàn thành và gởi đến các bạn trong thời gian sớm nhất.

Cám ơn mọi người.

Chúc mọi người năm mới an yên, nhiều may mắn và hạnh phúc ạ:>


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.