Nam Hạ hoàn toàn hồn nhiên không nhận thấy ánh mắt sâu thẳm của anh, chỉ nhắm chặt mắt, hô hấp cũng có chút gấp gáp.
Môi cô vừa ngọt vừa mềm, chậm rãi, ôn nhu chạm vào cánh môi anh.
Hương rượu nhàn nhạt lan tràn giữa hai môi.
Thân thể Cố Thâm hơi cứng đờ, không có động tác gì, để cô tùy ý hôn.
Điện lưu từ nơi bọn họ tiếp xúc trong nháy mắt lan tràn khắp thân thể.
Tóc dài của cô rũ xuống, hai cánh tay mảnh khảnh lại càng siết chặt hơn.
Động tác càng lúc càng lớn mật, cô lại hạ môi ngọt hôn thêm vài cái, phi thường dịu dàng, phi thường cẩn thận giống như đang đối đãi với một loại kì trân dị bảo, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan…
Sau khắc họa thật rõ đường nét cánh môi anh, cô mới thỏa mãn hơi nhúc nhích, cách khuôn mặt anh một khoản, hơi thở hai người vẫn quấn quít giao hòa…
Ánh mắt cô nhìn anh lấp lánh nước, lại có chút nghi hoặc khó hiểu.
Cái người này…
Tại sao một chút phản ứng cũng không có vậy….
Cố Thâm đối diện với ánh mắt cô, thanh âm khó nhịn: “Em có biết mình đang làm gì không?”
Không phải đã nói là cô uống say rồi sao, còn muốn biết cái gì chứ.
Chính anh lần trước say đến tít mù cũng như thế mà?
Nam Hạ nhất thời mê man nhìn anh, không có phản ứng gì.
Cố Thâm khẽ cười: “Uống say liền thích chiếm tiện nghi vậy sao?”
Nam Hạ không đáp.
Cả người cô rất nhẹ, mềm mại đến không nỡ buông tay, anh dễ dàng bế cô về phòng, đặt lên giường.
Anh đứng bên giường, đang định thay cô đắp chăn, hỏi: “Nam Hạ, em thế này có tính là say rượu làm loạn không?”
Nam Hạ giống như một đứa trẻ con, thật sự nghiêm túc nghiêng đầu suy nghĩ: “Không phải nha, em đã học qua lớp giáo dục giới tính rồi.”
Cố Thâm:….
Tròng mắt sâu thẳm của anh nhìn cô, hầu kết không tự chủ được lay động: “Mẹ nó, nếu không phải em còn dị ứng cồn, tôi đây thật muốn để em mỗi ngày đều quá chén.”
Anh thay cô đắp mền, tắt đèn phòng ngủ.
Nam Hạ mở mắt, trong bóng đêm lén cười khe khẽ.
Cô phát hiện ra, giả say đùa giỡn anh rất vui.
Khóe miệng vẫn còn cong cong, cô lén nhẹ tay nhẹ chân đổi quần áo sạch sẽ, sau đó nhắn tin cho Trần Toàn: “Hôn cũng đã hôn rồi, bất quá ngày mai tớ sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”
Toàn Toàn: “Thật là, mẹ nó, mãnh liệt.”
*
Nam Hạ ngủ rất ngon, sáng hôm sau mặt trời lên cao mới tỉnh lại, nghe được tiếng ti vi mơ hồ ngoài phòng khách.
Cô điều chỉnh tốt tâm tình, mang theo vẻ mặt như thường ra ngoài.
Cố Thâm đang ngồi vắt chân trên sofa xem tivi, thấy cô đi tới, vô thức hạ chân, ngồi ngay ngắn trở lại, nhàn nhạt hỏi: “Tỉnh rồi sao?”
Bộ đồ mặc nhà của anh cài rất tùy tiện, một chút ngay ngắn cũng không có, cả người nhìn qua liền thấy được phong thái tùy tâm tùy ý không chút nghiêm túc.
Nam Hạ giả vờ như cái gì cũng không rõ: “Hôm qua em uống rất say sao?”
Cố Thâm ném điều khiển lên bàn trà: “Còn nhớ được em trở về thế nào không?”
Nam Hạ: “Cũng không nhớ rõ nữa, là anh đưa em về mà.”
Cố Thâm:…
Cố Thâm: “Có cần tôi khen em thông minh không?”
Nam Hạ nghiêm túc đáp: “Muốn khen thì khen, không cần khách khí như vậy.”
Hai người như đã trở về trạng thái chung đụng bốn năm trước.
Cố Thâm bật cười, đi vào bếp: “Được rồi, đi vệ sinh cá nhân đi rồi ăn sáng.”
*
Nam Hạ nhìn nữ nhân đang vui vẻ đánh răng trước gương, trộm cười một tiếng, tâm tình vui vẻ mà làm vệ sinh cá nhân.
Mái tóc đen mượt của cô tùy ý xõa dài đến hông, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ không trang điểm đang vô cùng cao hứng.
Cố Thâm đem đồ ăn sáng bày lên bàn, vừa ăn vừa nhìn cô, trong mắt mang theo dò xét không hề che giấu.
Nam Hạ tận lực biểu hiện tự nhiên bình thản.
Cố Thâm thuận tay bóc trứng gà cho cô, thả vào chén trống trước mặt Nam Hạ.
Cô như vừa sực nhớ: “Sao hôm qua anh đã trở về?”
Cố Thâm nhại lại giọng điệu cô: “Rất rõ ràng mà?”
Nam Hạ hừ một tiếng, mặc kệ giọng điệu kia.
Cố Thâm lại nhìn cô, mi tâm khẽ nhíu lại: “Nam Hạ, tâm tình của em hôm nay rất tốt hả?.”
Nam Hạ vừa ăn xong trứng gà, gật đầu: “Cũng tạm.”
Cố Thâm thử một muỗng cháo, không nhẹ không nặng nói: “Nhưng tôi thì không vui.”
Nam Hạ tận lực ngọt ngào hỏi: “Sao vậy?”
Cố Thâm: “Tối qua ngủ không ngon.”
Nam Hạ trong mắt: “Sao lại ngủ không ngon?”
Cố Thâm gõ gõ mặt bàn, nhàn nhạt nói: “Bởi vì đêm qua em uống say liền chiếm tiện nghi của tôi.”
Không khí chợt an tĩnh lại.
Anh nói xong một câu này cũng không nói gì thêm, im lặng đợi phản ứng của cô.
Nguyên lai là chuyện này, Nam Hạ đã sớm chuẩn bị kịch bản để đối phó.
Cô thản nhiên ăn một chút cháo, bình tĩnh đáp: “Vậy anh phải vui vẻ mới đúng chứ? Dù gì em cũng là nữ thần trong lòng anh.”
Cố Thâm:?
Cố Thâm: “Em thật sự tin là vậy sao?”
“Lúc trước thì không tin”, Nam Hạ cười cười, “Nhưng em họ anh lúc đó nói rất thành thật mà.”
Cố Thâm:….
Nam Hạ tiếp tục: “Cho nên vì chuyện em chiếm tiện nghi của anh, anh liền cao hứng cả đêm không ngủ?”
Kiểu nói chuyện này là cô học từ anh, học cũng thật tốt.
Anh dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn cô: “Không phải.”
Nam Hạ đã ăn xong, lau miệng: “Vậy thì vì sao?”
Cố Thâm cà lơ phất phơ đáp: “Bởi vì em cởi quần áo trên người tôi.”
Nam Hạ:?
Cố Thâm: “Em còn rất dính người, vướng tay vướng chân lôi lôi kéo kéo, đè tôi lên giường mà hôn.”
Nam Hạ:??
Cố Thâm: “Còn nói nhất định sẽ chịu trách nhiệm với tôi.”
Nam Hạ:???
“….”
Nếu không phải đêm qua cô giả say thì chỉ bằng biểu cảm thản nhiên này của anh cô sẽ thật sự tin mấy lời anh nói đều là thật.
Qua một lúc, Nam Hạ nói: “Cái này không có khả năng đâu!”
Cố Thâm tựa vào ghế, nheo mắt nhìn cô: “Sao lại không có khả năng?”
Nam Hạ: “Bởi vì tối qua…”, cô hắng giọng, “Mặc dù không nhớ kỹ chuyện gì xảy ra nhưng dựa theo tính tình của em, em chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện như vậy.”
Cố Thâm ung dung nhìn cô: “Chuyện như vậy là chuyện gì?”
Nam Hạ tận lực bình tĩnh, nói: “Chính là cởi quần áo anh rồi đè anh trên giường gì đó.”
Cố Thâm nhướng mày: “Cho nên em cảm thấy em có thể cường hôn tôi?”
“….”
Nam Hạ nghẹn lời.
Cố Thâm nhàn nhạt nói tiếp: “Cũng có thể. Dù sao trước đây em cũng rất thích cường hôn tôi, cứ vậy mà thành thói quen thôi?”, anh khẽ sờ môi, “Náo loạn cắn cắn đến độ bây giờ tôi vẫn còn chút đau nhức đây.”
“…”
Nam Hạ không muốn lên tiếng nữa.
Vốn muốn trêu chọc anh một chút, muốn nhìn xem anh bị cường hôn mà cô không thừa nhận thì sẽ ảo não thể nào. Ai người này công lực lớn như vậy, một chút ảnh hưởng cũng không có, còn không ngại miệng mà phóng đại sự tình.
Đúng là da mặt dày, đấu không lại được.
Cô nhìn cánh môi anh, rõ ràng là rất nhẹ nhàng, sao có thể để lại dấu vết được. Hơn nữa anh cũng không có chút tổn hại nào, sưng cũng không sưng chứ đừng nói đến đau nhức.
Nam Hạ chịu thua, thu dọn bàn ăn.
Cố Thâm rảnh rỗi quan sát động tác trên tay cô, thở dài một hơi.
Nam Hạ:?
Cố Thâm: “Em cắn anh thành như vậy cũng không định xin lỗi sao?”
Nam Hạ phân loại rác xong xuôi, cẩn thận vứt vào thùng rác, đi rửa tay rồi nghiêm túc đáp: “Có cách nào chứng minh em cắn anh không?”
Cố Thâm:?
Cố Thâm: “Trong nhà này ngoài em ra còn có thể có ai khác sao?”
Nam Hạ: “Ai biết được, dù sao tối qua em cũng uống say, cái gì cũng không rõ.”
Cố Thâm:….
Nam Hạ nghiêm túc phân tích: “Hơn nữa trong nhà anh cũng có rất nhiều trang phục của nữ nhân, ai biết được có khi hôm qua các cô ấy cũng tới đây thì sao?”, cô nhìn anh, “Hay anh giới thiệu một chút, em vẫn còn chưa chia tiền trang phục trả lại cho các cô ấy nữa.”
Cố Thâm bị cô chọc cười, nhịn không được đi tới nắm lấy tay cô: “Đi, để anh giới thiệu với em một chút.”
Nam Hạ khẽ mỉm cười, không nhúc nhích.
Cố Thâm lập tức kéo cô vào lòng.
Anh tựa vào bàn ăn, nhìn thiên hạ trong ngực.
Hai người cứ vậy im lặng nhìn nhau một lúc, gần như đồng thời vươn tay ra, ôm lấy người kia.
Ấm áp, an yên…
Ánh mặt trời chiếu rọi, ngoài cửa sổ là bầu trời trong xanh, thi thoảng có gió nhẹ thổi qua…
Cố Thâm cười một tiếng, chậm rãi thả cô ra, ngưng mắt nhìn cô.
Đáy mắt anh đen láy sâu thẳm, bên trong toàn bộ là bóng dáng Nam Hạ: “Thật không muốn làm quen với mấy người kia?”
Nam Hạ nhẹ nhàng gật đầu, đùa một chút thì vui, quá trớn liền không tốt lắm.
Cố Thâm hít sâu một hơi, rõ ràng là biết ý tứ của anh vốn là gì, lại muốn trêu chọc anh như thế, anh đương nhiên sẽ hùa theo.
Anh không biết cô muốn gì, chỉ có thể tận lực cho cô tất cả.
Anh chuyển đề tài: “Vậy còn chuyện em thiếu anh, khi nào định trả?”
Thanh âm của anh khôi phục trở lại, mang theo chút gợi đòn quen thuộc.
Nam Hạ chớp mắt: “Đã trả rồi mà?”
Cố Thâm nhíu mày: “Lúc nào cơ?”
Nam Hạ dùng ánh mắt vô tội nhìn anh: “Không phải anh nói tối qua em cường hôn anh rồi à?”
“….”, Cố Thâm khẽ cụng đầu vào trán cô: “Cái đó là đùa em thôi.”
Nam Hạ:….
Cố Thâm: “Em không cường hôn tôi, cũng không cởi quần áo tôi, càng không đè tôi trên giường.”
Thanh âm gợi đòn tiến sát đến vành tai cô, hơi thở ấm nóng phả qua: “Đều là những thứ tôi rất mơ mộng.”
Anh thổi khí: “Cho nên… Em định bao giờ biến mộng tưởng của tôi thành thật đây?”
Cái tên vô lại này.
Nam Hạ lại thích nhất dáng vẻ lưu manh này của anh, ngoan ngoãn đáp: “Anh thích lúc nào?”
Cố Thâm cười, mắt phượng hàm chứa tình ý triền miên: “Để cho tôi quyết định?”
Nam Hạ dạ một tiếng.
Bàn tay khô ráo ấm áp của anh đỡ lấy lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Anh cúi đầu, giống như định hôn cô.
Nam Hạ đột nhiên nhớ tới chuyện kia, khẽ đẩy anh ra: “Đợi một chút, còn có chuyện muốn nói với anh.”
Cố Thâm bị cản trở, cũng không phật ý, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô: “Chuyện gì?”
Nam Hạ ngước mắt: “Em định nghỉ việc.”
Cánh tay bên hông cô cứng lại, ánh mắt anh lập tức lạnh lẽo vài phần: “Em vừa nói gì?”
Nam Hạ không nghĩ tới anh sẽ phản ứng mạnh như vậy, khó hiểu nhắc lại: “Em định từ chức?”
Cố Thâm trầm giọng: “Vì sao?”
Nam Hạ nhìn anh, có chút kì quái hỏi: “Không phải anh quy định không được hẹn hò trong công ty sao?”
Lúc này Cố Thâm mới phản ứng được.
Lúc đó muốn cô ở lại Khuynh Thành mới vội vàng tìm một cái cớ này, cô còn tin là thật, còn thay anh mà suy nghĩ.
Cánh tay hữu lực của anh buông lỏng một chút, mỉm cười với cô: “Ai nói với em là anh muốn hẹn hò với em?”
“…”
Anh nhẹ nhàng nhéo chóp mũi cô: “Đừng vội tính chuyện nghỉ việc, đợi em theo đuổi được tôi rồi nói sau.”
Tầm mắt anh dời đi, dời đến bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên ngực anh, gợi đòn nói: “Nhanh nhanh bỏ tay ra, đừng thấy mỹ nam liền muốn chiếm tiện nghi. Tôi còn chưa tiếp nhận em đâu.”
“…”
Nam Hạ khéo léo kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Cố Thâm lại ôm cô không buông, cười đểu hỏi cô: “Sao vẫn còn bám dính như vậy?”
Nam Hạ thoáng dùng sức, không đẩy được.
Cố Thâm cười cô: “Cô nương, thỉnh tự trọng.”
Nam Hạ đạp chân anh một cái.
Cố Thâm lúc này mới thả người, mỉm cười quay lại phòng khách ngồi xuống.
Vẻ mặt mời chào đầy mong đợi, phảng phất như muốn cô nhanh chóng chủ động một chút.
Nam Hạ không muốn thỏa mãn tâm tư vặn vẹo này của anh, hỏi: “Anh muốn em theo đuổi thế nào?”
Cố Thâm theo thói quen, bắt chân chữ ngũ, rất nhanh lại thả xuống: “Tùy em phát huy thôi.”
Anh ý vị thâm trường bổ sung thêm: “Tôi đây đều có thể tiếp thu.”
Nam Hạ nghẹn lời, ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn trang phục không ngay ngắn trên người anh, duỗi ngón tay thon nhỏ chạm vào nút áo đầu tiên của anh.
Hầu kết của Cố Thâm không tự chủ lăn lộn mấy vòng.
Nam Hạ cười quyến rũ nhìn anh, dùng một tay cởi nút áo kia ra.
Cổ anh lộ ra một khoảng, lập tức có chút cảm giác mát mẻ.
Ngón tay cô mềm mịn trắng nõn, chỉ là một động tác bình thường liền làm khiến cho người ta cảm thấy gợi cảm vô cùng.
Cố Thâm híp mắt nhìn cô.
Nam Hạ dùng đôi mắt trong suốt của cô nhìn anh, thanh âm vô tội hỏi: “Vậy… Giúp anh cởi quần áo nha?”
Hô hấp Cố Thâm dừng lại.
Thanh âm vui vẻ của cô vang lên: “Em giúp anh giặt quần áo, thế nào?”
“….”