Không Gian Song Song

Chương 62



Thời điểm Mục Dục Vũ tỉnh lại , phát hiện bản thân đang ở bệnh viện.

Hắn nhìn nhìn bốn phía, phát hiện bên người đặt những thiết bị chữa bệnh quen thuộc, chóp mũi cắm ống dưỡng khí, hắn hơi động, máy móc liền phát ra tiếng vang giọt giọt.

Lập tức cửa phòng bệnh bị mở ra, vài bác sĩ dẫn y tá tiến vào, bác sĩ hắn cũng nhận ra được, lần trước cơ tim tắc nghẽn nằm viện, cũng chính là những này chữa trị.

“Tôi…” Hắn muốn mở miệng, lại phát hiện giọng nói khàn khàn không được.

Bác sĩ đè lại vai hắn, vẻ mặt ôn hoà nói: “Trước đừng nói gì, ngài Mục, chúng tôi kiểm tra rồi nói sau.”

Hắn đối vói người gật đầu, hai bác sĩ tuổi trẻ bước lên làm một vài thủ tục kiểm tra đo lường thông thường, bác sĩ dẫn đầu nhìn số liệu, nở nụ cười, đối Mục Dục Vũ nói: “Ngài Mục, bởi vì ngài đột phát cơ tim tắc nghẽn bị đưa đến đây, nhưng tình huống bây giờ đã cơ bản ổn định, yên tâm đi, ở lại bệnh viện quan sát vài ngày, là có thể xuất viện .”

“Về phần vấn đề thuốc còn trong người ngài, tôi muốn cùng chuyên gia khác bàn bạc, cũng hoạch kế hoạch bình phục cho ngài, nhưng này quá trình khả năng sẽ vất vả và rườm rà, ngài phải chuẩn bị tâm lý.”

Mục Dục Vũ gật gật đầu, nhắm mắt lại.

Thân thể hắn vẫn còn cảm nhận sâu sắc như thể vẫn còn trong giấc mơ, cánh tay hắn còn có thể cảm giác được sự mềm mại của đứa nhỏ và người phụ nữ đó.

Giấc mơ kia rất dài, vừa đủ thể hắn khắc ghi sự kề cận da thịt này khảm sâu vào trong cơ thể, vừa đủ để hắn quyết định vấn đề bấy lâu hắn do dự, hắn biết, đó là lần nằm mơ cuối cùng , cánh cửa không gian song song rốt cục khép kín trước hắn, nhưng hắn không hề có cảm giác trống rỗng, sẽ không bởi vì mất đi mà tiếc nuối, bởi vì hắn biết, giấc mơ này đã hoàn thành sứ mệnh vốn có của nó, nó mang thứ quan trọng lại cho hắn, mà hắn cũng rốt cục học được không nên nghi ngờ, không nên do dự.

Nghê Xuân Yến, trong lòng hắn mặc niệm, tôi cuối cùng đã có thể trả lời cô, tôi sẽ không vì câu hỏi của cô mà lùi bước, tôi biết chung sống với cô có ý nghĩa gì, tôi còn phát hiện ra đáp án lúc trước, thì ra trong tiềm thức tôi cũng đã tính tới khả năng này; cho nên bây giờ tôi lựa chọn cô, xuất phát từ bản tâm ý nguyện, trải qua thận trọng tự hỏi, đã tính đến khả thi và cho ra đáp án cuối cùng.

Mục Dục Vũ lại ngủ, lúc hắn tỉnh lại là buổi tối, Diêu Căn Giang đang ngồi ở đầu giường, lật xem một quyển tạp chí trong tay.

Mục Dục Vũ vừa động hắn liền biết, Diêu Căn Giang buông tạp chí, nhìn đồng hồ nói: “Anh ngủ đến hai ngày mười một giờ.”

“Không có khả năng đó chứ.” Mục Dục Vũ giọng hơi khàn.

“Hai ngày hôn mê, mười một giờ là sau khi tỉnh dậy đi vào giấc ngủ.” Diêu Căn Giang cứng nhắc, “Nếu không tỉnh lại, cổ phiếu công ty xuống dốc, ban giám đốc hỗn loạn, phó tổng nhóm đoạt quyền, vnhân viên hoảng sợ, người bên ngoài nhân cơ hội cháy nhà này mà đi hôi của.”

“Tôi nghĩ đến, ” Mục Dục Vũ giãy dụa suy nghĩ ngồi xuống, Diêu Căn Giang đi qua dìu hắn, đem một cái gối đầu nhét vào phía sau, Mục Dục Vũ hướng hắn gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, tiếp tục nói, “Có anh ở đó, có quy định, công ty không có tôi, cũng có thể hoạt động tốt.”

“Tuy rằng dự trù khả năng này, nhưng cần phải trải qua một số điều chỉnh phức tạp, còn quyết định người có đủ năng lực có kahr năng quyết đoán, ” Diêu Căn Giang lạnh lùng nói, “Người bên ngoài tất nhiên sẽ không chờ quá lâu, đừng quên, không có Diệp thị, có thể có vô số người như hổ rình mồi. Cho nên anh đừng ở đây bệnh tật, nhanh chóng tốt lên, bên ngoài có rất nhiều chuyện chờ anh quyết định.”

“Anh nói, giống như tôi rất quan trọng?” Mục Dục Vũ thản nhiên nở nụ cười, “Đây là ở biến thành vuốt mông ngựa?”

“Vì thế anh nên thưởng nhiều hơn?”

“Sẽ không.”

“Tôi đây sao có thể vuốt mông ngựa của anh được chứ?” Diêu Căn Giang đem của hắn chăn kéo lại, rung chuông nói, “Tôi bảo y tá vào thu dọn lại cho anh.”

Mục Dục Vũ gật gật đầu, từ từ nhắm hai mắt, theo sau nhẹ giọng nói: “Lão Diêu, cảm ơn .”

Diêu Căn Giang mặt không chút thay đổi đáp: “Miệng cảm ơn thì không có ý nghĩa, xin ngài Mục về sau đừng làm việc kiểu này nữa.”

Mục Dục Vũ gợi lên khóe miệng, nói: “Yên tâm đi, tôi suy nghĩ cẩn thận , mạng này rất quý giá, tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm, sẽ không xằng bậy .”

Diêu Căn Giang mân nhanh môi, cuối cùng nói: “Tốt nhất nên như thế.”

Lúc này hai y tá nam tiến vào, thuần thục giúp Mục Dục Vũ làm tốt vệ sinh cá nhân, lại thay hắn thay đổi quần áo, mới giúp đỡ Mục Dục Vũ thở hổn hển tựa vào gối đầu.

Mục Dục Vũ lắc đầu nói: “Không được, như thế nào lần này cảm giác so với lần trước sinh bệnh khi còn suy yếu hơn?”

“Bởi vì anh lần này dùng thuốc so với lúc trước còn nhiều hơn. Nhưng tôi cho rằng anh suy yếu còn có nguyên nhân trực tiếp, bất kể là ai, nếu gần ba ngày không ăn uống gì, khẳng định tứ chi vô lực .” Diêu Căn Giang đem một cái hộp giữ ấm nhiều ngăn đưa tới trên bàn nhỏ, nói, “Mang cho anh ăn , yên tâm, đều là thức ăn bác sĩ tán thành.”

Mục Dục Vũ hay nói giỡn nói: “Sẽ không phải là vợ anh làm chứ?”

“Vợ tôi làm, tôi ngu gì đưa cho anh.” Diêu Căn Giang mở ra hộp giữ ấm, đem hai món ăn, một chén cháo thịt bò mang sang đến đặt ở trước mặt hắn, thản nhiên nói, “Chẳng qua anh đừng nhìn mà xem thường những thứ này, nó đến đây cũng không phải dễ dàng.”

Mục Dục Vũ trong lòng nhảy dựng, nhìn chằm chằm Diêu Căn Giang.

Diêu Căn Giang chậm rãi nói: “Tôi nghe nói anh một khi phát bệnh sẽ rất khó hầu hạ, còn đặc biệt thích kiêng ăn, lần trước nghe nói ngay cả cơm Đại Quân đều thưởng. Tôi nghĩ chắc cơm Đại Quân mua thật ngon, tìm hắn bảo làm cho anh. Vì thế tôi lại tò mò, vị đầu bếp khiến cho anh đích thân mời tới kia, thật vất vả mới tìm được người ta, khách khách khí khí đem tình trang của anh nói hết, ai ngờ vị đầu bếp còn chưa nghe nói gì, vừa nghe đến tên anh, lập tức từ chối gắt gao . Lòng tôi tự hỏi anh thế nào lại đắc tội với người ta, cản trở công việc của tôi, muốn khảo nghiệm năng lực của tôi sao? Vì thế , dưới tình huống không còn cách gì, tôi liền dùng kỹ xảo để lộ bệnh tình của anh…”

Mục Dục Vũ tim đập gia tốc, hắn nheo lại mắt, nhìn chằm chằm Diêu Căn Giang, cắn răng hỏi: “Kỹ xảo tính ?”

Diêu Căn Giang nghiêm trang nói: “Ừ, đương nhiên kỹ xảo tính bao gồm hơi chút khuyếch đại vấn đề của anh, tỷ như tâm lý trạng thái không tốt, muốn chết nên cắn thuốc, cam chịu, do đó làm cho thân thể ngày càng sa sút, nằm viện phẫu thuật như chơi…”

“Diêu Căn Giang!” Mục Dục Vũ trừng mắt to, “Anh rốt cuộc còn nói gì đó?”

“Tôi quan sát cô ấy ở vị trí gần, phát hiện cô ấy rất dễ mềm lòng , ngay cả khi anh còn đắc tội qua, lại thật tâm lo lắng cho anh, vừa nghe anh như vậy , liền bỏ qua chút cảm xúc của bản thân, còn không ngại ngùng cân nhắc nên nấu cái gì cho anh ăn cho tốt, ” Diêu Căn Giang lắc đầu cảm thán nói, “Chuyện này làm sao được, đối đãi với kẻ địch nhân từ thì chính là tàn nhẫn với bản thân…”

“Anh tổn hại hình tưởng tôi như thế đủ rồi đó, câm miệng.” Mục Dục Vũ trên mặt lộ vẻ hưng phấn cười, nghe cháo thơm ngào ngạt, gật đầu nói: “Không sai, là tay nghề của cô ấy, thật không sai…”

“Lão Mục, đối tượng ngày đó anh nói, chính là cô ấy?” Diêu Căn Giang mang theo ý cười hỏi hắn.

Mục Dục Vũ cũng cười , gật gật đầu.

“Suy nghĩ cẩn thận ?”

“Hiểu được rồi.”

“Cô ấy thật ra là cô gái tốt, vừa nhìn là biết có một không hai, thật khổ khi theo anh mà.” Diêu Căn Giang gật đầu nói, “Lần này anh cũng coi như gặp họa đắc phúc, lợi dụng cơ hội này đi, tôi còn là câu nói kia, sống đến từng này tuổi, phải quý trọng. , anh từ từ ăn, tôi ra ngoài…”

“Anh đợi lát nữa, ” Mục Dục Vũ ngẩng đầu nói, “Anh không ngại lại dùng kỹ xảo để lộ tình huống của tôi chứ.”

“Sao?”

“Kỹ xảo báo cho cô ấy, tôi có điểm nguy hiểm.” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Cụ thể làm như thế nào, anh đều biết .”

Diêu Căn Giang cười như không cười nhìn hắn một cái, theo sau đi ra ngoài, còn đem cửa đóng lại.

Diêu Căn Giang làm việc hiệu suất rất cao, ngày hôm sau, Mục Dục Vũ ở trên giường xem tạp chí, ngẫu vừa nhấc đầu, lập tức thoáng nhìn cửa phòng bệnh có cái đầu tìm tòi lại lùi về .

An toàn của hắn được Tôn Phúc Quân phụ trách, người của hắn không có khả năng tất nhiên không cho phép ai tiếp cận phòng bệnh của ông chủ, người này có thể thò đầu ra nhìn, nhất định là được Tôn Phúc Quân cho phép, mà Tôn Phúc Quân có thể đuổi khách thăm bệnh lúc này, ngoại trừ hai chị em Nghê Xuân Yến, không còn người khác.

Mục Dục Vũ trong lòng cao hứng, trên mặt cũng không lộ ra nửa phần, ngược lại đem sách đóng lại, nhíu mày không nói, mệt mỏi nằm trở về trên giường, đưa tay xoa bóp đầu.

Y tá lập tức tiến vào, hỏi: “Ngài Mục, cảm giác như thế nào?”

“Không tốt.” Mục Dục Vũ lạnh lùng nói.

Khái niệm không tốt hiển nhiên quá lớn, có thể hướng theo ý phỏng đoán, tình trạng nguy hiểm, mà thân phận của hắn ở đây, bác sĩ y tá tự nhiên không dám chậm trễ, y tá hoang mang rối loạn chạy đi, không đến một phút, lập tức có hai bác sĩ trẻ tuổi vọt vào đến.

Bọn họ nhìn các loại số liệu của hắn, hỏi hắn các loại cảm nhận, bất kể bác sĩ nói như thế nào, Mục Dục Vũ đều là giận tái mặt không nói lời nào, một vị y tá ý đồ vạch chăn của hắn để làm thêm một bước kiểm tra, Mục Dục Vũ ba một chút đem đặt tạp chí lên trên đầu giường, lạnh giọng nói: “Không cho phép chạm vào tôi!”

Khí thế của hắn quá mạnh mẽ, nhất mọi người quả nhiên không dám gặp mặt hắn. Bác sĩ hai mặt nhìn nhau, trong đó thử thăm dò nói: “Thật xin lỗi, ngài Mục, chúng tôi nhìn không ra có vấn đề gì, không dám chẩn đoán, bằng không ngài chờ, Lý chủ nhiệm đang phẫu thuật, ông ấy làm xong sẽ lập tức lại đây xem ngài.”

Lý chủ nhiệm chính là bác sĩ phụ trách Mục Dục Vũ, Mục Dục Vũ không không biết xấu hổ ép buộc hắn, thản nhiên lắc đầu, nói: “Quên đi, tôi hiện tại cũng không quá khó chịu, tôi muốn nghỉ ngơi, các anh đi đi.”

Y tá bước qua giúp hắn nằm xuống, bác sĩ y tá lặng lẽ rời khỏi, lúc gần đi đóng cửa Mục Dục Vũ tựa hồ nghe gặp có người nói thầm “Kẻ có tiền thật khó hầu hạ” linh tinh, Mục Dục Vũ mỉm cười, lơ đễnh, nhắm mắt lại chợp mắt.

Hắn nhắm mắt lại không đến một phút, chợt nghe gặp có người rón ra rón rén vào được, người kia đẩy cửa rất nhẹ, tiếng bước chân cũng rất nhẹ, toàn bộ quá trình chỉ truyền đến tiếng kéo ghế dựa rất nhỏ, sau đó người nọ liền mặc không lên tiếng ngồi ở bên giường, dường như ngay cả tiếng hít thở cũng đã khống chế.

Sự hiện diện của người đó, vẫn luôn thế này, nếu anh không cẩn thận lắng nghe, căn bản không biết có một người như vậy, trong cuộc sống vội vàng hỗn độn, từng có nhiều âm thanh cùng nhau vang lên, cũng có nhiều người qua lại, phía sau phía trước , dùng các loại cách thức để tranh nhau chứng minh bản thân mình tồn tại. Nói nhao nhao ồn ào, không cam lòng lạc hậu, dường như không lắng nghe bọn họ, anh vĩnh viễn sẽ không tìm thấy phương hướng, anh tranh thủ mọi khả năng để đạt được thành công, thậm chí ngay cả cuộc sống chính mình đều tìm không thấy căn cứ chính xác. Luôn luôn có một thời điểm, không có bất cứ âm thanh nào , chỉ còn lại sự tĩnh lặng, anh chỉ có thể nghe thấy nhịp tim đập của bản thân và tiếng hô hấp, sau đó, anh mới phát hiện, kỳ thật có một người cùng tim đập cùng hô hấp đã ở kia.

Cô vẫn ở đó, như thế, không chần chờ do dựu, không vì bản thân trải qua đắng cay, sau đó mới biết được có người luôn luôn ở đó có ý nghĩa quan trọng biết bao, nó không phải nói cho anh, trên thế giới hết thảy đều đã thay đổi, không phải tất cả đều bỏ mặc, nó cho anh sự ấm áp tột cùng, bởi vì bất kể anh trải qua cái gì, đều có người cùng anh chậm rãi vượt qua.

Hắn không đơn độc.

Đây là chuyện may mắn nhất trên đời.

Mục Dục Vũ mở mắt ra, hắn thật sự muốn nhìn cô, rất muốn, nghĩ đến, trái tim đau nhói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.