Trong văn phòng của Triệu Lũy còn có người khác, một người đàn ông khoảng 30 tuổi, mắt to miệng rộng, trông đặc biệt có sức sống, vai mặc vest có chút kéo căng, có thể thấy người đàn ông này thường xuyên rèn luyện thân thể, vùng cơ bắp được phát triển tốt. Sau khi được giới thiệu, hóa ra đây chính là Tần Phương Bình người mà cô đã nghe tên từ lâu.
Ngay lúc Hứa Bán Hạ trao đổi danh thiếp với anh ta, Triệu Lũy đứng bên của sổ hỏi: “Tiểu Hứa, sao không thấy xe của cô đâu?”
Hứa Bán Hạ vội cười nói: “Đổi rồi, tôi vừa đổi một chiếc Buick quân uy màu trắng, vốn dĩ xe kia khi chui vào có chút khó khăn. Hôm nay chếc xe mới chỉ lái lần thứ năm, trên đường đi còn bị một chiếc xe đạp cào xước một đoạn, tôi nói nó đau lòng vô cùng.”
Tần Phương Bình nói: “Bắt hắn lại đền chứ, bồi thường bao nhiêu?”
Hứa Bán Hạ cười cười nói: “Loại người không đang hoàng này, vừa nhìn đã biết không có tiền, cùng cậu ta ầm ĩ vài câu lại khiến cho cảnh sát giao thông nhìn thấy rồi tìm tôi giải quyết, mặc kệ cậu ta đi.” Cuối cùng cũng không nói cô đã xả giận cậu ta bằng hai cú đấm, vừa mới gặp, còn chưa biết Tần Bình Phương yêu thích thứ gì. Hơn nữa, Triệu Lũy rất coi trọng tác phong, có thể không thích nghe thể loại chuyện đấm đá này.
Tần Bình Phương cười nói: “Nếu đổi lại là tôi, tiền cũng không cần hắn đền, đấm vài cú hồi lại vốn. Trên đường luôn có người đi xe mà không có mắt nhìn, loại người như vậy không đánh một chút họ sẽ không sáng con mắt ra.”
Hứa Bán Hạ nghe xong thích thú, cười nói: “Tần tổng, nếu sớm được nghe lời nói của anh thì hôm nay tôi cũng không phải chịu uất ức như vậy. Sau này tôi sẽ làm như lời anh nói.”
Triệu Lũy đứng dậy nói: “Phương Bình, chờ lão Cố ở công ty chống phân hủy đến đây, cậu cùng anh ta nói chuyện một chút, tôi sẽ không ra mặt. Tiểu Hứa dẫn tôi đi xem xe thử đi, nghe nói quân uy bên trong thiết kế không tồi, khi lái xe rất thoải mái.”
Hứa Bán Hạ nhìn Tần Bình Phương cười vui vẻ, cô đột nhiên hiểu ra ý Triệu Lũy là Tần Bình Phương sẽ có lợi khi đàm phán cùng với công ty chống phân hủy. Anh ta không phải ông chủ của người này, trong việc khen thưởng lôi kéo cấp dưới không được quá phận, nhất định sẽ bị giám đốc kìm hãm, tuy nhiên anh ta có thể dùng phương thức phân quyền để cấp dưới trục lợi từ việc kiểm soát quyền lực. Cho nên, có vẻ như phương pháp tìm bữa ăn kiếm lợi ích từ Tần Bình Phương vừa thương lượng cùng với Đồng Kiêu Kỵ là đúng đắn, đây vốn là có Triệu Lũy ngầm đồng ý.
Sau khi lên xe, Hứa Bán Hạ mới cảm giác được có chút không được tự nhiên, khoảng cách với Triệu Lũy quá gần, cô có thể ngửi được mùi thuốc lá quyện với mùi nước cạo râu trên người anh ta. Mà nhìn Triệu Lũy chơi đùa với những thiết bị trong xe, trông anh ta có vẻ rất thích thú, thấy anh ta ngồi chỗ Lão Tô từng người, bản thân lại rất thoải mái, mà lão Tô lại mặt đỏ tai hồng, có thể thấy được ai bị kích động ai chủ động. Để không khí trong xe bớt căng thẳng, cô cần phải nói chuyện, đại khái là nói về tấm vé nhập khẩu và lợi nhuận của phế thép một chút, tiếp đó nói: “Triệu tổng, năm trước anh đưa tôi năm mươi vạn nhân dân tệ giờ hẳn đã thêm sáu mươi vạn nhân dân tệ tiền vốn, vòng này cũng đã dùng một số thao tác mới bên trong. Một vòng này mặc dù tôi không lấy thép vụn ra làm một số thủ thuật, nhưng may mắn thay giá đã tăng trong hai tháng này, cho nên phần lãi cộng gộp cũng không quá thấp. Hôm trước, tôi có dựa theo anh cho người vẽ một bản sao kiểu mẫu cùng so sánh các thông số kỹ thuật một chút, vừa vặn có một nhóm tấm dày bọn họ gần đây sẽ phải hạch toán, rất nhanh sẽ có hóa đơn nhận hàng, chờ về đến công ty tôi sẽ báo với anh số lượng, chắc là có thể nhận được phiếu chuyển tiền qua hóa đơn nhận hàng.”
Triệu Lũy hơi trầm mặc một lát, nói: “Số tiền kia cô cứ giữ xoay vòng trước. Lúc đầu, tôi đưa cô hai trăm vạn nhân dân tệ, nhưng A Quách nói trong thời gian ngắn ngủi anh ta không thể bỏ ra một số tiền lớn như vậy, nói tôi đợi một chút, cón nói trong tay đang chuẩn bị một dây chuyền sản xuất, nhất thời vô cùng túng thiếu. Bạn bè mà, bận bịu nhưng vẫn muốn giúp.”
Hứa Bán Hạ nghe xong, tâm trạng dần thả lỏng, vẫn còn tốt, quả nhiên Quách Hải Đông không thể không thể xoay chuyển được. Song cô lại có chút lo lắng thay cho Triệu Lũy, căn cứ của Quách Khải Đông và Cừu Tất Chính đang trong tình hình đối nghịch như vậy, phỏng chừng thời gian sẽ không kéo được dại, cùng lắm là Quách Khải Đông vung tay không làm nữa, Triệu Lũy lại nhúng tay vào tiền của công ty Cừu Tất Chính thì nên làm cái gì bây giờ? Mà lúc đầu Hứa Bán Hạ cũng đâu trông chờ gì vào anh ta? Có nên nói chuyện với Triệu Lũy một chút không? Nhưng bộ dạng của Triệu Lũy đối với Quách Khải Đông thực sự cứng rắn, cô nói chuyện của Quách Khải Đông như vậy, có là nói xấu sau lưng người khác tạo hiềm nghi không? Hay là xem xét kỹ rồi hẵng nói: “Những nơi mà công ty Cừu tổng có thể sử dụng đều đã sử dụng rồi, còn có thể lấy thêm dây chuyền mới ở đâu nữa? Ồ, đúng rồi, là cải tạo, nhưng liệu nó có phát triển không?”
Triệu Lũy cười nói: “Về điểm ấy A Quách rất có bản lĩnh, kỹ thuật công nghệ của anh ta rất có nét riêng, anh ta đã cho tôi xem bản vẽ, thật đúng là bội phục cách nghĩ ra nó, vật liệu lại có thể ở không trung gia tăng thêm một tầng khác, như vậy sẽ không chiếm vị trí tại đầu cơ.” Triệu Lũy thản nhiên cho biết về mô hình trạng bị mà anh ta định tiến hành. “Điều hiếm thấy là Ngũ Kiến Thiết cũng xem trọng cải tạo của tôi, lại nói về sau ở nơi đó tôi có thể thuận tiện nhập hàng hơn rất nhiều, nếu không Cừu tổng cũng không thoải mái mà đồng ý như vậy.”
Hứa Bán Hạ nghe xong, thấy không đúng, loại hình này vừa hay trùng với công ty Phùng Ngộ, Phùng Ngộ mỗi tháng đều đặt không ít hàng ở chỗ Ngũ Kiến Thiết, bởi vậy, Quách Khải Đông và Cừu Tất Chính không phải rõ ràng đang muốn cướp mối làm ăn của Phùng Ngộ sao? Không biết Phùng Ngộ có biết chuyện này không? Xem ra Ngũ Kiến Thiết có ý muốn có mối làm ăn mới, thuận tiện ở giữa có thể dùng giá này để trấn áp cái kia. Vì Phùng Ngộ, Hứa Bán Hạ coi như không có việc gì nói: “Hiếm khi Cừu tổng và Quách tổng có cùng ý kiến chung, còn tưởng rằng bọn họ chuẩn bị phân gia tài nữa chứ.”
Triệu Lũy cười nói: “Cô như vậy không phải là lỗi thời hay sao? Không phải nói lần trước cô làm trung gian hòa giải một chút, hiện tại hai người hợp tác rất tốt sao?”
Hứa Bán Hạ cười ha ha một tiếng: “Triệu tổng, anh đang nói cách thức lỗi thời năm ngoái. Hơn một tháng trước Cừu tổng phát hiện Quách tổng lại ở bên ngoài chơi anh ta một vố, một vố này chính là đơn giản trình tự làm việc bên ngoài, yêu cầu gia công giá cao, công ty này vừa hay lại do Quách tổng quản lý. Chẳng qua lúc này Cừu tổng không lộ ra, đoán trừng là âm thầm sắp đặt rồi.”
Triệu Lũy nghe vậy chỉ đơn giản nói một câu: “Ồ, còn có chuyện như vậy.” Sau đó không lên tiếng nữa. Hứa Bán Hạ dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, anh ta đang cân nhắc ở chỗ Quách Khải Đông để tiền an toàn. Qua một hồi lâu, Triệu Lũy mới nói: “Cừu tổng đối với A Quách đúng là vừa hận vừa yêu, ha ha.”
Hứa Bán Hạ cười nói: “Xem ra Cừu tổng luôn luôn yêu lớn hơn hận, nếu không cũng sẽ không bắt tay lại cải tạo dây chuyền sản xuất. Quách tổng chính quy thực tài giỏi.”
Triệu Lũy nghe xong nói: “A Quách lần này cũng xem như cầm chặt được ông chủ cầm được. Tiểu Hứa à, quản lý tài vụ công ty tôi đã đổi, là người của tổng công ty phái tới, cho nên cô trở về tốt nhất đem cho tôi một phần bản sao, nói chính xác thời hạn trả tiền, bằng không biết tôi chuyển tiền cho cô mà không nói, sao này Lão Tống sẽ có ý kiến.”
Hứa Bán Hạ nghĩ nghĩ, nói: “Triệu tổng, người tài vụ trước kia nghe nói là người rất có trách nhiệm, không biết hiện tại anh ta đã có công việc mới chưa, nếu như còn chưa có, chỗ tôi hiện tại bên tài vụ không ứng phó nổi với quy mô xây dựng lớn, đang có ý định mời người này đến. Ngân hàng thuế vụ tôi sẽ tự mình chạy, anh ta chỉ cần đem sổ sách tính toán rõ ràng, không muốn tại thời điểm này mà kiểm tra lại phát hiện ra bất cứ sai sót nào.”
Triệu Lũy trong lòng khẽ động, nếu như dùng chính tài vụ bên anh ta đưa tớ chỗ Hứa Bán Hạ, không phải tiền của anh ta sẽ càng đảm bảo hơn sao? Mà cái này cũng là ý tốt của Hứa Bán Hạ sao? Anh ta liền mỉm cười nói: “Được, để tôi hỏi anh ta một chút xem, nếu công việc hiện tại không tốt, liền đến chỗ cô, coi như có người quen chiếu cố.”
Nói xong những lời này cũng đã đi một vòng trở lại công ty, bởi vậy Hứa Bán Hạ càng thêm khẳng định, Triệu Lũy nói là thử xe, nhưng thật ra là muốn tìm một không gian riêng tư nói mấy câu cùng cô, hiện tại đã nói hết, cũng vừa vặn trở về. Người này làm việc tác phong đúng là một cục đá hạ ba con chim, các mặt đều chiếu cố rất chu đáo, cô không làm được thật đáng tiếc.
Trở lại văn phòng của Triệu Lũy, lại nói một ít văn chương kiểu cách, lúc này mới nói lời tạm biệt, Triệu Lũy cũng không có tiễn ra. Hứa Bán Hạ đi qua văn phòng Tần Bình Phương rẽ vào một chút, nhỏ giọng đề nghị cùng ăn bữa tối, Tần Bình Phương ngoài ý muốn, lập tức đồng ý. Vì có thời gian cùng Đồng Kiêu Kỵ và Cao Tân Di thảo luận về chuyện của Tiểu Trần, cô đem thời gian ăn cơm hẹn đến bảy giờ.
Ra khỏi công ty của Triệu Lũy, Hứa Bán Hạ lái xe ra một đoạn đường, mới tìm chỗ ở ven đường dừng lại, gọi điện thoại cho Phùng Ngộ: “Lão đại, lại đang xào mạt chược à? Tranh thủ thời gian rảnh tay, tôi có việc quan trọng muốn bàn với anh.”
Phùng Ngộ ở bên kia điện thoại cười nói: “Chuyện gì? Trừ phi là kiếm tiền, nếu không chỗ này chính là ba thiếu một, không thể rời đi.”
Hứa Bán Hạ nói: “Không phải kiếm tiền, mà là mất tiền. Quách Khải Đông giật dây Cừu Tất Chính bên trên cùng anh sản xuất S80 tổ máy giống nhau như đúc, hơn nữa Ngũ Kiến Thiết còn ngoài miệng giúp đỡ bọn họ. Hôm nay tôi mới nghe Triệu tổng nói.”
“Cái gì?” Chỉ nghe bên kia âm thanh ào ào truyền đến, có thể là cơ thể to lớn của Phùng Ngộ nhảy dựng lên, lật bàn bài: “Cừu Tất Chính này không phải đang muốn làm tôi mất mặt sao? Khó trách trước đây anh ta luôn luôn đến chỗ tôi hỏi thăm phần lãi gộp, thì ra là muốn chơi tôi.”
Hứa Bán Hạ nói: “Không chừng là Quách Khải Đông mơ hồ cảm giác được Cừu Tất Chính muốn ra tay với anh ta, cho nên vứt mặt mũi đi tìm Ngũ Kiến Thiết làm chỗ dựa, còn lay động Cừu Tất Chính đồng ý cải tạo thiết bị, Cừu Tất Chính là người thấy tiền là sáng mắt, lúc này mới tạm thời ẩn nhẫn xuống bất động chờ Quách Khải Đông. Hai cái đều không phải hàng tốt. Đối với Ngũ Kiến Thiết mà nói, loại chuyện ngao cò đánh nhau, anh ta ở giữa ngư ông đắc lợi, chuyện tốt này cớ sao lại không làm chứ?”
Phùng Ngộ bên kia điện thoại chửi mắng liên tục, chẳng qua nghe đến cuối cùng, mắng nhiều nhất chính là Quách Khải Đông. Thật vất vả mới bình ổn lại, nói: “Béo, lần này tôi sẽ không mặc kệ đứng nhìn. Bọn họ đều khi dễ trên đầu tôi, cục tức này tôi không nuốt trôi được. Đợi đấy, giờ tôi phải đi hội trường hội nghị hiệp thương chính trị chặn Cừu Tất Chính lại, bắt anh ta giải thích rõ ràng.”
Hứa Bán Hạ không rõ, nói: “Cừu Tất Chính đi hội trường hội nghị hiệp thương chính trị làm gì? Sao chỗ nào náo nhiệt đều thấy anh ta vậy?”
Phùng Ngộ nói: “Việc kiếm ăn bất chính này hiện tại chính là quản lý thành phố, mỗi ngày hấp tấp mở hội nghị, hôm nay trước khi ra cửa còn cố ý gọi điện cho tôi khoe khoang một chút, tôi thật sự muốn hỏi đây là có ý gì?”
Hứa Bán Hạ cười nói: “Anh hỏi anh ta cũng sẽ không dừng lại, người này chỉ nhìn thấy lợi nhỏ, có như thế nào đi nữa cũng sẽ không buông tay. Tên ngu ngốc này lần trước không phải kiểm tra tóm ra được tay chân phái đi khắp nơi của Quách Khải Đông sao? Có sẵn nhược điểm rồi.”
Phùng Ngộ “Ồ” một tiếng thật dài, cười nói: “Được, được, Béo, cô nhắc nhở tôi rồi. Con mẹ nó, chờ đấy, tôi phải cho hai tên bất chính này đẹp mặt. Còn có tên Ngũ Kiến Thiết nữa. Béo, cô có cách giúp tôi tiêu thụ một số sản phẩm ra ngoài không?”
Hứa Bán Hạ lập tức hiểu Phùng Ngộ đang muốn tìm lối thoát khác cho sản phẩm, tìm thời cơ bất ngờ cắt đứt một phần đồ ăn của Ngũ Kiến Thiết, lò ở chỗ Ngũ Kiến Thiết phải mất hai mươi tư tiếng mới mở ra, nếu đột nhiên cắt đứt lương thực như lời nói, lò của anh ta phải mất một khoảng thời gian mới phục hồi được, tổn thất thật lớn nha. Nghĩ đến việc Ngũ Kiến Thiết không cho mặt mũi khi cô vay tiền vào tết năm ngoái, Hứa Bán Hạ cũng canh cánh trong lòng, lần này cơ hội đến, làm sao có thể thả đây? Liền lập tức đồng ý. Mới đồng ý một cái, Phùng Ngộ liền nói anh ta phải ra ngoài, sau đó liền cúp máy. Xem ra hỏa khí của Phùng Ngộ rất lớn, quyết tâm to lớn, hành động cực nhanh.
Đặt điện thoại xuống, Hứa Bán Hạ liền nghĩ đến chuyện Triệu Lũy lấy tiền từ chỗ Quách Khải Đông, vạn nhất hành động của Phùng Ngộ quá lớn, lại có cơ quan nào đó đến kiểm tra công ty của Cừu Tất Chính, vậy tiền của Triệu Lũy không phải không lấy được sao? Vừa rồi còn ở trong xe nói vụ xung đột của Quách Cừu, có lẽ anh ta không coi trọng nên hành động ngay lập tức. Nhưng xem Phùng Ngộ có ý là phải lập tức hành động, nếu như lúc này lại đi nhắc nhở một chút với Triệu Lũy, không biết Triệu Lũy có thể truyền lời với Quách Khải Đông không? Nếu như Quách Khải Đông biết, không biết đối với hành động của Phùng Ngộ có ảnh hưởng gì không? Hứa Bán Hạ nhất thời ngốc ngồi trong xe, trong đầu loạn một đoàn.
Nghĩ sâu xa Phùng, Cừu, Ngũ, Quách, Triệu còn thêm Hứa Bán Hạ cô ở giữa, đã không đơn thuần là mối quan hệ người tốt ta tốt nữa rồi, mơ hồ, sáu bên này tương đương với ngành công nghiệp ở thành phố này, thậm chí là cả tỉnh này, thế chân vạc giằng co, hợp tung nối liền vắt ngang cả sáu nước. Sáu nước trong lúc đó lợi ích bị chia cắt, mâu thuẫn tích lũy xung đột đã sớm vận sức chờ phát động, hiện giờ Cừu Quách tùy tiện khuấy động lợi ích của Phùng Ngộ, rất có thể là châm ngòi nổ ngọn lửa chiến tranh. Có lẽ, đây đúng là thời cơ tốt để một lần tẩy bài.
Như vậy, có cần thông báo với Triệu Lũy không, kia còn phải bàn đến việc có xứng với người anh em Phùng Ngộ của cô hay không, một thông báo có thể ảnh hưởng đến cơ hội ngàn thu, ảnh hưởng đến cục diện chung của trò chơi. Không được, tuyệt đối không thể làm việc qua loa, phải về nhà suy nghĩ thật kỹ, đảm bảo rằng mỗi bước đi đều phải có nguồn gốc.
Chính là hai trăm vạn nhân dân tệ mà Triệu Lũy giao vào tay Quách Khải Đông nếu có chuyện xảy ra, thì nên làm cái gì bây giờ? Hứa Bán Hạ đối với số tiền kia của cô mà đau lòng, nhắm mắt suy nghĩ một hồi, thẳng đến khi bị chuông điện thoại cắt ngang, hóa ra là mèo hoang Cao Tân Di gọi điện thông báo địa chỉ khách sạn. Nhìn thời gian đã đến cuộc hẹn. Những chuyện phức tạp này, vẫn là để lại đến đêm đi, hoặc trời sáng tìm một chỗ cùng Phùng Ngộ thương lượng một chút.
Đến phòng khách sạn, bên trong chỉ có một mình Cao Tân Di, đang cười toe toét không biết gửi tin nhắn cho ai. Nhìn thấy Hứa Bán Hạ đi vào, cô ấy lập tức đưa điện thoại cho cô xem, hóa ra cô ấy đang tìm tình nhân xui xẻo của Cao Dược Tiến. Hứa Bán Hạ nhìn bên trong trêu chọc, cười nói: “Loại người này để ý đến cô ta làm gì? Nhiều nhất là để cho A Kỵ ra mặt, kêu mấy anh em giáo huấn cô ta một chút. Muốn tìm xui xẻo hẳn là tìm ba cô đi, vậy mới là đỉnh chứ.”
Cao Tân Di bĩu môi, nói: “Cha tôi không để ý tới tôi, trêu chọc ông ấy như thế nào đều vô dụng. Béo, cô dạy tôi một chiêu đi, tôi không nghĩ tới cha tôi có thể làm gì cô.”
Hứa Bán Hạ sẽ không trẻ con như vậy, cười nói sang chuyện khác: “Gần đây có đi xem qua Tiểu Trần không?”
Cao Tân Di nhướng lông mày lên, nói: “Không có đi xem, tôi nghĩ cũng không cần thiết đi, tôi với Tiểu Trần không có thân thiết lắm, tôi đi anh ta còn chê tôi che khuất Chu Thiến nữa.”
Hứa Bán Hạ nghe xong gật đầu nói: “Lời nói thật, tuy không dễ nghe, nhưng đều là thật lòng.” Hứa Bán Hạ thích Cao Tân Di chính là ở điểm này, dám nói dám làm, đương nhiên cô ấy có tư cách có thân phận này, nhưng mà có cần không đi thăm như vậy không? “
Lúc này, Đông Kiêu Kỵ mới từ cửa phòng đi đến. Người đàn ông mặc bộ vest màu xám nhạt, áo sơ mi màu be bên trong, nữ nhân viên tiến vào rót nước cho anh ta âm thầm nhìn hai cái. Hứa Bán Hạ chỉ vào Đồng Kiêu Kỵ quay sang Cao Tân Di nói:” Bộ quần áo này là cô chọn sao? “
Cao Tân Di cười hì hì nói:” Đâu có, đâu có, đây là A Kỵ thích. “
Hứa Bán Hạ cười nói:” Nhất định là cô, trước đây A Kỵ đều chỉ mặc quần áo tối màu, đúng là một loại đại tốt nha cho người ta ăn mặc màu mè, có điều, như này quả thật rất đẹp trai. “
Đồng Kiêu Kỵ cười lạnh một cái, nhưng không phải lạnh nhạt hoàn toàn, một người là lão đại nhiều năm, một là mèo hoang không sợ anh ta, tất cả đều uy hiếp anh ta:” Béo, cô thấy tình hình của Tiểu Trần thế nào? Tôi nhìn thấy anh ta đều thấy khó chịu, không biết nếu có thể nói với chúng ta vài lời, anh ta sẽ nói cái gì đây? “
Hứa Bán Hạ búng ngón tay trên bàn, hơi suy tính, nói:” Tâm tư hiện tại của anh ta không phải là thứ chúng ta cứ vui vẻ mà đoán ra được, nếu đổi lại trước kia vui vẻ với Tiểu Trần, anh ta nhất định sẽ nói, cứ thế sống không bằng chết, không bằng một đao giết chết anh ta. Hôm nay tôi có hỏi Lão Tô, anh ta nói có cách làm cho Tiểu Trần nói chuyện, nhưng cái giá rất đắt, chính là cần sinh mạng của Tiểu Trần đổi lấy. “
Một lời nói ra, cả ba người đều trầm mặc, Đông Kiêu Kỵ cùng Cao Tân Di đều hiểu, hiện tại sống chết của Tiểu Trần đã rõ ràng. Để anh ta sống, bất quá cũng chỉ là kéo dài hơi tàn. Hứa Bán Hạ nói:” Tôi không phải có ý gì khác, chỉ muốn để Tiểu Trần nói ra nguyện vọng của anh ta ra. Có cái gì muốn làm, chúng ta đều tận lực giúp anh ta hoàn thành tâm nguyện. Vừa rồi tôi một mực nghĩ về vấn đề này, cho nên trước tiên bày tỏ ý kiến của mình, tôi muốn Tiểu Trần nói chuyện. Sảng khoái một ngày còn tốt hơn cứ im lặng mà ra đi. Tôi tình nguyện gánh vác danh xấu không chịu đưa tiền chạy chữa. “
Nghe vậy, Đồng Kiêu Kỵ cơ hồ không hề nghĩ ngợi, nói:” Lão đại, tôi ủng hộ cô. “Lúc này, anh ta không còn gọi Hứa Bán Hạ là béo nữa.
Cao Tân Di nhìn biểu tình nghiêm túc của hai người, cẩn thận mà nói:” Còn cần tôi bỏ phiếu không? Thế nhưng chúng ta lại không phải Tiểu Trần. “
Hứa Bán Hạ nghiêm túc nhìn Cao Tân Di nói:” Bảo cô đến là bởi chúng tôi cũng cần thêm ý kiến của cô để tham khảo đó. “
Bởi vì Hứa Bán Hạ nói nghiêm túc như vậy, trong lòng Cao Tân Di cảm thấy cô ấy được coi trọng, ngồi ngăn ngắn, ngoan ngoãn nói:” Tôi đồng ý với hai người. Tôi còn muốn nói, chúng ta phải đem Tiểu Trần ra viện, để anh ta nhìn xem hiện tại chúng ta tạo ra bến tàu, lấp đường, anh ta nhìn thấy sẽ rất vui. Thay vì ngột ngạt, khóc lóc trong bệnh viện chờ chết, chi bằng đến chỗ chúng ta trời cao biển rộng vui sướng chết. “
Hứa Bán Hạ nghe xong gật đầu, quay sang Đồng Kiêu Kỵ nói:” Chú nhặt được bảo vật rồi. “
Mặc dù không khí trong phòng rất nghiêm túc, Cao Tân Di vẫn cười rạng rỡ, hưng phấn nói:” Mọi người vì sao luôn chấp nhận ý tưởng của tôi, còn cha tôi luôn nói này nói nọ? Ở một chỗ với mọi người liền có thể hoạt động đầu óc. “
Hứa Bán Hạ nói:” Lão cha nhà cô và cô có khoảng cách thế hệ, chúng ta là những người trẻ tuổi. Được, quyết định như thế đi. Chờ Tần Bình Phương đến, tôi sẽ nửa đường rời tiệc, tìm cha mẹ của Tiểu Trần thương lượng việc này. Bởi vì thủ tục xuất viện còn cần bọn họ ký tên. “
Đồng Kiêu Kỵ nói:” Cha mẹ Tiểu Trần có thể sẽ không đồng ý. “
Hứa Bán Hạ thản nhiên nói:” Nghe nói bọn họ đều đã đổi ngày đến thăm, còn có thể có bao nhiêu lưu luyến? Trong lòng chỉ sợ đã chuẩn bị tinh thần. Nhiều nhất chỉ cảm thấy đạo lý không được mà thôi. Tôi sẽ thay mặt Tiểu Trần chăm sóc bọn họ, họ hẳn sẽ không còn gì để nói. “
Đông Kiêu Kỵ lập tức hiểu rõ, thử đoạn của Hứa Bán Hạ gần giống như mua chuộc Chu Thiến đang làm trong bệnh viện. Chẳng qua Cao Tân Di đối với Hứa Bán Hạ không biết nhiều như vậy, ngưỡng mộ nói:” Béo, anh em thực sự giống như mọi người quá ít, tôi cũng muốn tham gia. Hiện tại Tiểu Trần không có biện pháp gì nữa, vị trí trống ấy cho tôi. “
Hứa Bán Hạ nói:” Nếu không coi cô là anh em, hôm nay gọi cô tới làm gì? Cái này cũng không biết, phạt cô về nhà úp mặt vào tường ba giờ. “Đồng Kiêu Kỵ nghe xong yêu thương gãi gãi tóc Cao Tân Di, nhưng anh ta cũng biết mèo hoang nếu muốn chân chính gia nhập, cần phải có thời gian. Hứa Bán Hạ nói tiếp:” Tần Bình Phương không có kiêu ngạo như Triệu Lũy, A Kỵ cùng anh ta làm anh em, tôi thấy người này cũng có chút chí khí giang hồ. Còn chỗ Quách Khải Đông ngày mai chú mượn cớ giải quyết, thà rằng cho ánh ta một chút ưu đãi, Phùng Ngộ muốn ra tay. “
Cao Tân Di lập tức hỏi một tiếng:” Vì cái gì? “
Hứa Bán Hạ đơn giản nói:” Phùng đại ca là người có nghĩa khí, cũng có độ lượng, bình thường người ta mạo phạm anh ấy một chút, anh ấy cũng sẽ cười cho qua. Chẳng qua lúc này Quách Khải Đông và Cừu Tất Chính muốn cướp việc làm ăn của anh ấy, mà mục đích của Quách Khải Đông làm như vậy chỉ vì muốn giữ lại vị trí của anh ta, cho nên Phùng đại ca mới nổi giận. Chúng ta có khả năng giúp đỡ Phùng đại ca thì liền giúp, không được thì đứng bên cạnh nhìn, cũng không thể thiệt thòi. “
Đồng Kiêu Kỵ còn chứ lên tiếng, Cao Tân Di lập tức cướp lời, nói:” Tôi biết, cái này gọi là tọa sơn quan hổ đấu. Sau đó chúng ta sẽ thu hoạch người thua. “
Hứa Bán Hạ không khỏi cười nhìn Cao Tân Di, nói:” Cô đặc biệt nhạy bén, tôi cũng nghĩ như vậy. Đây là một cơ hội, mà lại không làm hại chúng ta. Được rồi, nói đến đây thôi, nên nói đến những chuyện vui khác, xem thời gian, Tần Bình Phương hẳn cũng đã đến rồi. “
Đối đãi với Tần Bình Phương, Hứa Bán Hạ không có dùng nhiều thủ đoạn cao như với Triệu Lũy, họ tự nhiên hơn rất nhiều. Gặp mặt liền cười nói:” Vẫn nghe A Kỵ nói về Tần tổng, hôm nay gặp mặt nhất định có thể làm bạn bè, nhất là khi anh chỉ tôi cách giải quyết người đụng xe tôi ngày hôm nay, đoán xem hôm nay tôi đã làm thế nào? Tôi đã cho hắn ta hai cú đấm cộng thêm một cú đá ngã lăn trên mặt đất. Chẳng qua ở văn phòng Triệu tổng tôi xấu hổ, sợ anh ấy sẽ chê cười. “
Tần Bình Phương một bên cùng Hứa Bán Hạ bắt tay, một bên cười nói:” Tôi cũng đang nghĩ, Hứa tổng làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho loại người này. Nếu là tôi, tôi cũng không chịu. “
Hứa Bán Hạ nghe vậy nghĩ thầm, anh ta như thế nào lại nói như vậy, chẳng lẽ anh ta biết rõ về quá khứ của Hứa Bán Hạ cô sao? Nếu là như vậy, Triệu Lũy cũng biết? Những nghĩ lại, vẻ mặt vẫn tươi cười nói:” Tần tổng, hôm nay gặp anh, trong lòng liền có một suy nghĩ, không biết lực tay của anh và A Kỵ ai lớn hơn. Nhìn dáng vẻ của anh, hẳn là người có khả năng. “
Tần Bình Phương vừa nghe đã cảm thấy hứng thú, trên mặt không còn giữ điệu bộ tiểu tiết như vừa mới đến nữa, cởi âu phục, kéo cao tay áo, làm động tác mở rộng lồng ngực. A Kỵ chỉ mỉm cười đem âu phục cởi ra, loại hành vi kéo tay áo không trên được mặt bàn, anh ta khinh thường làm. Hứa Bán Hạ cười hì hì ở một bên xem, cô biết bản lĩnh của A Kỵ, lúc này khách khí cho Tần Bình Phương thấy một chút lợi hại, cho anh ta biết bản lĩnh của A Kỵ, sau này cũng không làm việc quá phận. Lát nữa lại để cho A Kỵ đưa một cái lì xì, một văn một võ, vừa đấm vừa xoa, sau này cùng với Tần Bình Phương làm việc sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.”
Mặc dù cơ bắp của Tần Bình Phương rất đẹp, nhưng lực tay lại không bằng Động Kiêu Kỵ, chẳng qua A Kỵ không có dùng hết toàn lực hất ngã anh ta, chỉ là cùng anh ta giằng có, Tần Bình Phương cũng là một người thông minh, tự mình biết tiến lùi. Nhưng không ngờ tới Tần Bình Phương nhất định không buông tay, đỏ mặt tía tai gắt gao kiên trì, bởi vì bên cạnh Cao Tân Di hò hét rất vang dội, anh ta sợ không buông không xuống đài được.
Hứa Bán Hạ chỉ cười hì hì nhìn, tạm thời không ra mặt, chờ đến thời điểm gân xanh trên thái dương Tần Bình Phương đều nổi rõ, lúc này mới đi qua, ấn vào huyệt đạo trên tay hai người, hơi dùng sức tách họ ra, một bên cười hì hì nói: “Hai vị hảo hán hạ thủ lưu tình, tôi đều nghe thấy thủ hạ hai người đạp bàn hô to cứu mạng nha. Ha ha, nào, uống rượu, chúng tôi là những người không có sức lực mời hai người một ly.”
Mặc dù Tần Bình Phương biết Hứa Bán Hạ làm như vậy là giúp anh ta giải trừ xấu hổ, nhưng trong lòng hẳn biết rõ không phải đối thủ của Đồng Kiêu Kỵ. Bưng chén rượu mỉm cười hỏi: “Hứa tổng, chiêu vừa rồi của cô mới là cao thủ, có phải là điểm huyệt như trong sách võ nói?”
Hứa Bán Hạ cười nói: “Cũng không biết là gì, là ông nội của tôi dạy, Tần tổng sau này nếu có hứng thú, tôi sẽ cho anh xem bút tích trên cánh tay.”
Tần Bình Phương rất chủ động, nâng cốc đến chúc mừng Đồng Kiêu Kỵ trước, tỏ vẻ rộng lượng. Vừa nói: “Không hổ tháng trước Lão Quách nói hai người là giang hồ hảo hán, không có thân thủ này, là sao có thể đặt chân trên giang hồ sống yên? Khi còn bé, nhà tôi ở cạnh bến tàu đánh cá, thuyền cập bến, ngư dân tranh nhau lên thuyền đoạt cá tốt, vì thế có rất nhiều người có thân thủ, về sau có cơ hội tìm một nhóm đứa nhỏ cùng nhau chơi đùa, khẳng định đánh ngã một nhóm lớn.”
Hứa Bán Hạ cười nói: “Có thể gặp mặt anh em, xem ra Tần tổng cũng như chúng tôi đền là từ nhỏ đánh ra tới, tôi không có nhìn nhầm đâu? Cạn thêm một chén nữa, anh em chính là anh em.” Thế nhưng trong lòng lại nghĩ, tháng trước Quách Khải Đông và Tần Bình Phương nói những lời này, nhất định Triệu Lũy cũng ở đấy, nếu không Tần Bình Phương với Quách Khải Đông sao lại không có giao tình gì, dù cho Triệu Lũy không có mặt ở đó, Quách Khải Đông lại không tìm thời gian khác cùng Tần Bình Phương nói? Triệu Lũy biết Hứa Bán Hạ cô không phải người an phận, sẽ có phản ứng như thế nào? Này hai trăm vạn nhân dân tệ một mực không đưa tới đây, có Triệu Lũy băn khoăn hay không? Hứa Bán Hạ cảm thấy đáp án khẳng định đã rõ ràng. Đối với người bản thân trong sạch mà nói, với người phức tạp như Hứa Bán Hạ đồng dạng đều là đứng xa mà nhìn, Triệu Lũy có thể đưa cho cô năm mươi vạn, coi như là hắn có gan.
Nửa đường, Hứa Bán Hạ nói lời tạm biệt, mọi người cùng với Tần Bình Phương đều đã hòa đồng không tệ.