Vào ngày thứ ba của tháng đầu tiên, Hứa Bán Hạ vẫn nằm trên giường. Ngoại trừ ăn bữa tối đêm giao thừa ở nhà dì thì cô không đi đâu mà chỉ nằm ngủ. Cô đã ngủ từ nãy đến giờ thực sự không ngủ được. Người trông trẻ cũng về nhà trong dịp Tết Nguyên Đán. Thậm chí, dì ấy còn đi sớm về muộn trong ngày đầu năm mới, trông cô có vẻ hơi cô đơn, không có gì để làm, không có ai để nói chuyện. Cô chỉ xem CCTV rạng rỡ vui vẻ đón tết từ khắp mọi miền đất nước. Các từ “mùa đông ấm áp, mùa đông ấm áp và mùa đông ấm áp” xuất hiện nhiều lần, tương truyền rằng phía bắc Sơn Hải Quan không có tuyết. Mãi đến Cẩm Châu, những ngọn núi phía xa đều bị tuyết bao phủ, và chỉ có con mương đối diện phía bắc có một vài mảnh tuyết không phủ trên vùng đất bằng phẳng. Cùng với mùa đông ấm áp, làn sóng lao động nhập cư về quê đã qua đi. Nhìn thấy niềm khao khát cuộc sống tốt đẹp hơn trong mắt những người lao động nhập cư, Hứa Bán Hạ cũng rất mong chờ điều đó.
Thời tiết ấm áp, đường xá tan băng, giao thông đường bộ phục hồi, thời tiết ấm áp, các công trường khởi công sớm sẽ thúc đẩy nhu cầu thép lớn. Tất nhiên, thời tiết ấm áp cũng sẽ khiến diện tích đồng cỏ sa mạc hóa rộng lớn ở Mông Cổ cũng tan lớp đất đóng băng trên bề mặt, dẫn đến bão cát nghiêm trọng ở khu vực Bắc Kinh-Thiên Tân-Hà Bắc vào đầu mùa xuân, nhưng điều này không còn nằm trong phạm vi của Hứa Bán Hạ. Nhìn lại thì mặc dù cô đã học được rất nhiều từ tin tức trực tuyến mà mỗi ngày cô đọc. Phải đọc phân tích tin tức này một cách cẩn thận.
Bản tin một giờ của Đài Tin tức Trung ương vừa kết thúc, dự báo thời tiết còn sớm, Hứa Bán Hạ đang định ngủ tiếp, nhưng điện thoại lại kêu gào ầm ĩ. Xem nào, cái số lại quắc này của ai vậy? Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng của Mèo hoang Cao Tân Di: “Béo, cô có rảnh không? Cha tôi muốn gặp hai người uống trà nói chuyện. Ông ấy không tin bây giờ cô vẫn đang làm ăn.”
Ngay khi Hứa Bán Hạ nghe thấy đó rõ ràng là cha của Cao Tân Di – một doanh nhân hiếm khi nhàn rỗi trong lễ hội mùa xuân như vậy, vì vậy ông ta mới ở nhà tra tấn tung tích của cô con gái vào ngày cô ấy mất tích. Cao Tân Di tuy rằng có đơn giản hơn một chút, nhưng vẫn có chút xảo quyệt, nếu mà cha cô ấy biết cô ấy qua lại với người khác thì sau này sẽ không muốn tùy tiện giao lưu với họ. Ông ta có thể tiêu một ít tiền tìm người chăm sóc con gái của ông ta, cho nên cô ấy chỉ có thể gọi cho Hứa Bán Hạ, đều là phụ nữ, sẽ dễ nói chuyện hơn sao? Vì vậy Hứa Bán Hạ cười nói: “Ừm cha cô cứ ngồi đó đi, tôi lập tức đi qua.”
Nửa tiếng sau, Hứa Bán Hạ mặc một chiếc áo len cổ tròn màu xám nhạt ở trên và quần dài màu xám đậm bên dưới, rất thản nhiên xuất hiện tại nơi đã hứa hẹn. Vì giảm cân hiệu quả, dạo này bận quá nên lười mua quần áo mới, bộ đồ năm ngoái này trông rất rộng rãi và giản dị. Hứa Bán Hạ tự nghĩ nó là những cánh tay áo lớn tung bay, khí chất bất phàm của phong tiên.
Cao Tân Di và cha cô ấy là Cao Dược Tiến cùng nhau đến. Vì cái tên Được Tiến này nên Hứa Bán Hạ đã cố tình tìm hiểu trên mạng, người ta ước tính rằng Cao Dược Tiến sinh vào khoảng năm 1958. Có vẻ như ông ta cũng chưa quá già, với một cô con gái 23 tuổi như vậy, có thể thấy hiệu quả của việc kết hôn và sinh con là rất cao. Dường như ông ta cũng là hình tượng của một người trưởng thành đỉnh đạt trong xã hội, cô không thể nhìn thấy bất kỳ vết hằn nào trên gương mặt của ông. Hứa Bán Hạ chủ động bắt tay ông ta, sự chào hỏi và dò xét của Cao Dược Tiến với một khuôn mặt tươi cười dường như vô tình. Cha mẹ có thể thích nhìn bạn bè của con mình theo cách này, nhưng Hứa Bán Hạ chỉ bị soi mói từ khi còn nhỏ.
“Cô là Béo sao? Tôi thấy cô có béo đâu.” Sau một thời gian quan sát ngắn, Cao Dược Tiến đã khôi phục lại khuôn mặt tươi cười của những doanh nhân bình thường, muốn hòa đồng với người khác. Đây là kinh nghiệm của những người từng trải.
Hứa Bán Hạ dẫn hai bố con đến chỗ của mình, cười nói: “Cái tên này bạn bè vẫn quen gọi tôi thôi. Lúc trước tôi nặng khoảng 0, 1 tấn. Họ không gọi tôi là Béo chỉ e là hổ thẹn với những món mà tôi đã nuốt vào bụng. Ông Cao, cảm ơn ông rất nhiều vì đã giúp đỡ lần này, nếu không có ông thì tôi không biết mình phải ở trong trại giam bao lâu nữa. Tôi sẽ trả lại tiền và cả lãi suất cho ông trong vòng hai tháng.”
Cao Tân Di bí mật làm mặt sau lưng cha. Cao Dược Tiến cười và nói: “Việc này không quan trọng. Nhưng tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra với cô, sao lại cần số tiền nhiều như vậy.”
Hứa Bán Hạ nghĩ, đây là chuyện nên nói, một khoản tiền lớn đang chảy ra khỏi tay ông ta, ông ta cũng nên biết đầu đuôi ngọn ngành, nếu không trong lòng ông ta có lẽ Hứa Bán Hạ đã trở thành một ác nhân dùng con gái ông ta để uy hiếp tống tiền. Cô nói về sự hỗn loạn liên quan đến thuế cho Cao Dược Tiến nghe một cách chi tiết và không giấu giếm, cuối cùng nói: “Nó không phải quá lớn, nhưng bởi vì tôi thích năm nay, à không, nó phải là thị trường thép của năm ngoái. Tôi bị trầm cảm bất thường nên đã liều ngoài khả năng cho vào đống thép đè xuống, hết tiền lại gặp chuyện không mong muốn này, may có ông Cao giúp đỡ, không thôi thì đành ăn tết trong trại vậy.”
Cao Dược Tiến nghe vậy, nụ cười yêu nghiệt trên mặt ông ta từ từ dịu đi, nút thắt vay tiền đã được mở, hình ảnh của Hứa Bán Hạ trong lòng ông ta lập tức chuyển từ số âm thành số dương: “Tôi đã nghe những người khác nói về cô, tôi cũng hỏi tôi vay tiền để nộp cho cục thuế. Lúc đó tôi không tin lắm. Có vẻ như đó là sự thật. Tân Di nói cô là anh em của bạn nó?”
Hứa Bán Hạ nói sự thật: “Mặc dù Tân Di hơi trẻ con, nhưng cô ấy thực sự nghiêm túc và liều lĩnh khi làm mọi việc, thông minh và phản ứng đủ nhanh. Trong khoảng thời gian trước tết nguyên đán nếu Tân Di không giúp được gì cho tôi, một mình tôi có lẽ không thể chống đỡ được đâu. Cô ấy là người tốt và có thể phát huy nhiều hơn.” Hứa Bán Hạ tin rằng Cao Dược Tiến là một người công tư phân minh. Nếu cô mù quáng nói Cao Tân Di tốt, ông ta có thể không tin, có khi lại nghi ngờ cô có âm mưu. Nhưng cô đã nhanh trí trước. Ông ta không thể không hiểu con gái mình, làm sao ông ta có thể không biết đứa con gái này trẻ con như thế nào? Nếu không, làm sao có thể trình diễn một màn mất tích náo nhiệt như vậy.
Cao Dược Tiến vẫn còn nhiều sự nghi ngờ. Sau khi tốt nghiệp cấp 3 với điểm kém, cô con gái này đã vào một trường đại học dưới danh nghĩa của một trường cao đẳng và học hai năm. Sau khi ra trường, cô ấy đã không làm việc trong công ty của ông ta. Vốn dĩ cô ấy không làm gì kiếm ra tiền, làm sao cô ấy lại biến mất được? Người khác có thể làm việc thay thế được không? Nếu đúng như lời Hứa Bán Hạ nói thì cũng là chuyện tốt, nếu không cô ấy đi mấy ngày liền biết xã hội khó khăn, chịu khó một chút liền biết bản thân đã học tốt. Vì vậy vấn đề này phải được làm rõ: “Ồ? Tân Di đã giúp cô như thế nào?”
Ngay khi Cao Dược Tiến nói ra lời của ông ta, Cao Tân Di lập tức phản bác: “Cha đang làm gì vậy? Con không giúp được gì cho Béo sao? Con có thể giúp được rất nhiều đó, đừng có coi thường người ta.”
Hứa Bán Hạ mỉm cười nhìn CaTân Di, nhưng lại nói với Cao Dược Tiến: “Tân Di được gọi là Mèo hoang vì tính tình nóng nảy. Mèo hoang thì hoang thật nhưng sẽ tốt với người xứng đáng, khi gặp người khác nói chung thì hơi khó nói. Ít nhất Mèo hoang cũng hung dữ với người cần hung dữ. Cần cù, chỉ cần cô ấy có lòng làm, mọi thứ khác từ từ trên luyện, hiện tại Tân Di chỉ có thể làm một số việc linh tinh, nhưng chưa đầy một tháng, việc linh tinh đã bắt đầu tiến bộ. Chúng tôi đều là những người trẻ tuổi. Tân Di là một người rất mạnh mẽ. Cô ấy không muốn bị so sánh, vì vậy cô ấy rất năng động và nhiệt huyết.”
Cao Dược Tiến gật đầu trong khi lắng nghe. Ông ta nhìn con gái, nói: “Vậy sau, con có cảm thấy không thoải mái khi làm những việc với cha trước đây không?”
Nhìn thấy cha nhìn sang, Cao Tân Di lập tức quay đầu lại khó xử, cô ấy phải vạch ra ranh giới với kẻ vô lương tâm này. Nhưng vẫn phải trả lời: “Tất nhiên, cha muốn tôi con gọi cha là chú hay giám đốc gì đó, không giống như của bọn con ông chủ được gọi là Béo, mọi người gọi con là Mèo hoang. Tiểu Trần lớn hơn con thì vẫn gọi là anh thôi. Còn có A Kỵ lạnh lùng. Mọi người đều giống như anh chị em và làm việc chăm chỉ.”
Nhìn thấy Cao Dược Tiến trầm ngâm nhìn cô con gái vụng dại của mình, Hứa Bán Hạ không khỏi bật cười, ông ta có thể điều khiển một công ty khổng lồ và nắm giữ trái tim của hàng nghìn người, nhưng ông ta lại bất lực với con gái mình, thật là mất mặt: “Chúng tôi không có gì khác ở đó, bởi vì công ty còn trẻ, nên nhân viên cũng trẻ, mọi người hòa thuận như anh em của nhau. Nếu ông Cao đến xem, có thể ông sẽ hiểu sâu hơn.”
Hứa Bán Hạ vốn định tỏ ra lịch sự, nhưng không ngờ Cao Dược Tiến lại vui vẻ nói: “Được rồi, dù sao thì hôm nay cũng không có chuyện gì cả. Chúng ta đi xem thử đi.” Cao Dược Tiến cảm thấy cô con gái này có thể học được một cái gì đó từ Hứa Bán Hạ lại còn trở nên tốt hơn lúc trước. Vậy tại sao ông ta không đến xem chỗ của Hứa Bán Hạ một chút? Tất nhiên, ông ta phải kiểm tra trước để xác nhận đó có phải là hãng túi da hay không. Bằng không, con gái chưa học được năng lực đàng hoàng, còn có chiêu trò dụ dỗ bắt cóc, ông ta vẫn chưa ói ra máu à.
Ban đầu Hứa Bán Hạ hơi ngạc nhiên, nhưng khi nghĩ lại, có thêm một người bạn và một người giúp đỡ nữa, nên cô đã sẵn sàng đồng ý.
Đi ra bãi đậu xe, Cao Dược Tiến nhìn thấy xe của Hứa Bán Hạ, hơi kinh ngạc nói: “Xe của cô không tệ.”
Hứa Bán Hạ cười: “Đây là xe của một người bạn. Anh ấy không có ở đây trọg dịp tết này. Nên tôi giữ hộ thôi. Tôi thích sự phù phiếm. Nhìn thấy chiếc xe của anh ấy tốt, tôi không thể không muốn dùng.” Kỳ thật lúc đầu Hứa Bán Hạ đã nghe Triệu Lũy nói rồi, giao xe cho cô bảo quản, cô đã có kế hoạch kiếm sống sau khi từ sân bay trở về thì cô sẽ đem chiếc xe của cô đi cầm. Dù sao thì Triệu Lũy cũng không về sớm như vậy, mượn xe anh ta đi ăn tết cũng không ngại gì Như vậy Đồng Kiêu Kỵ muốn mời khách thì cô cũng có tiền để trả rồi. Khỏi phải mượn tiền người khác. Trong dịp tết đầu năm như vậy, mượn tiền sẽ không may mắn.
Cao Dược Tiến cười cười và từ chối bình luận, nhưng ông ta cảm thấy cô Béo này thật sự chân thành. Ông ta không muốn ngồi trên chiếc xe do một người phụ nữ lái, vì vậy ông ta chỉ có thể tự lái. Tất nhiên, Cao Tân Di cũng nhanh chóng lên xe của Hứa Bán Hạ, vừa đóng cửa đã sốt sắng lấy điện thoại ra gọi cho Đồng Kiêu Kỵ. Khi bấm số, cô nhanh chóng nói: “Tôi phải gọi cho A Kỵ ra bãi xếp, tôi thực sự muốn phát điên rồi”.
Hứa Bán Hạ vội vàng nói: “Đừng phát điên, A Kỵ không đi được, hai người nếu gặp nhau, củi lửa bốc cháy ngùn ngụt, sau này cha cô sẽ không cho cô ra ngoài nữa. Hôm nay thì phải chịu đựng rồi. Hãy cố gắng giành lại sự tự do tự tại vốn thuộc về cô. Rồi sau này muốn làm việc gì mà cô thích đều được.” Bàn tay mập mạp của Hứa Bán Hạ cầm lấy điện thoại của Cao Tân Di.
Cao Tân Di lo lắng nói: “Không được, tôi nhất định phải nhìn thấy A Kỵ, cô cứ bảo anh ấy đợi ở phòng bảo vệ, tôi sẽ đi vào ôm anh ấy một cách nhẹ nhàng.”
Hứa Bán Hạ cũng biết rằng Đồng Kiêu Kỵ cũng đang phát điên khi nghĩ về CaoTân Di, nếu như Cao Tân Di gọi cho Đồng Kiêu Kỵ thì anh ta sẽ tìm mọi cách để ra đây. Nhưng không có cách nào, vì tương lai, bọn họ tạm thời chỉ có thể bị cấm đoán: “Phòng bảo vệ thoạt nhìn là nơi ông già ở. A Kỵ trẻ và đẹp trai như vậy, thoạt nhìn thì không phải là người gác cổng. Hãy lựa một lý do hay chức phận gì đó.”
Cao Tân Di đảo mắt, lúc Hứa Bán Hạ không để ý, một con mèo đã giật lại chiếc điện thoại tử tay của Hứa Bán Hạ, mở ra rồi bấm số. Hứa Bán Hạ phát hỏa hét lớn: “Mẹ kiếp, cô không để quan tâm thì thôi vậy, tôi cũng không thèm quan tâm nữa, người có thể nhốt cô là cha cô, tôi cũng không phải là người có tư cách can thiệp. Cô muốn yêu đương hay nói chuyện gì với A Kỵ thì nói mà hãy vào bãi xếp trước đã, tôi sẽ không đi đến đó.”
Cao Tân Di là một con mèo hoang, trong khi Hứa Bán Hạ là một người đã tiến hóa từ một người hoang dã, các giai đoạn là khác nhau. Cao Dược Tiến độ mặt Cao Tân Di không sợ, nhưng khi Hứa Bán Hạ xị mặt thì Cao Tân Di lại sợ hãi, cầm điện thoại di động hồi lâu rồi mới trầm xuống, nói: “Tốt hơn hết là đừng đánh nhau, nếu không thì không biết thế nào.” Nói về A Kỵ một hồi vẻ mặt ảm đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên phát hiện con đường không đúng, vội vàng nói: “Này, cô đi đâu vậy?”
Hứa Bán Hạ nói: “Về nhà lấy chìa khóa văn phòng đi. Nếu bảo vệ rời đi, tôi không thể kêu cha cô trèo tường được.”
Nói xong liền nhìn thấy cổng cộng đồng, Hứa Bán Hạ kinh ngạc nhìn thấy Lão Tô xách túi ni lông đứng ở cổng, giống như đang đợi ai đó, Hứa Bán Hạ suy nghĩ một chút, không dừng lại, liền chạy đi. Lão Tô là bạn ngoài ngành của cô và cô không muốn Cao Tân Di nhìn thấy hay quen biết. Mèo hoang thì không biết gì. Cô chỉ không biết Lão Tô đang đợi ai. Sau khi lấy chìa khóa ra, nhìn thấy Lão Tô vẫn còn đứng đó, Hứa Bán Hạ thấy thương cho anh ta, có ai lại kiêu ngạo dám để Lão Tô đợi như vậy.
Phiêu Nhiễm cũng theo xe, mới gặp Cao Tân Di vài lần nhưng đã có ấn tượng rồi.
Khi đến kho của Hứa Bán Hạ, Cao Dược Tiến đã hoàn toàn yên tâm, vì người ta có thể nói dối, nhưng chó thì không thể nói dối, mọi người đều rất hòa đồng. Nhìn vào, quả thực có rất nhiều thép chất thành đống, Cao Dược Tiến tuy không làm được điều này, nhưng đã lặn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm, ông ta cũng biết rằng đống thép trước mặt là đáng giá.
Đứng ở bên ngoài một lúc, Cao Tân Di mặc quần áo mỏng kêu lên: “Lạnh chết đi được, gió biển mạnh quá, chúng ta trở về đi, chịu không nổi đâu.”
Hứa Bán Hạ mỉm cười và đưa cho cô chìa khóa văn phòng, yêu cầu cô ở trong nhà. CaoDược Tiến nhìn con gái mở cửa bước vào phòng, tò mò hỏi: “Con bé thường làm thế này à? Cô có thấy phiền không?”
Hứa Bán Hạ cười nói: “Nếu không phải như vậy, cô ấy sao có thể bị gọi là mèo hoang chứ? Nhưng không sao, mọi người đều thích cô ấy.”
Cao Dược Tiến gật đầu, trong mắt một người cha, một đứa con gái quậy đã man cũng là một thiên thần. Nhưng Cao Dược Tiến không nói nhiều về con gái mình, ông ta đổi chủ đề: “Tiểu Hứa, cô đưa tôi đi nhìn xung quanh. Tôi nghĩ nơi này có vị trí tốt đó.”
Hứa Bán Hạ nghe vậy đã trở nên lo lắng hơn một chút, lập tức nói: “Uh, không, tôi không thể đưa ông đi xem. Ông Cao à nếu ông muốn đi chơi. Tôi chắc chắn sẽ đưa ông đi chơi. Nhưng ông.”
Cao Dược Tiến vốn tưởng Hứa Bán Hạ trông giống người lớn, lúc này nghe được lời cô nói, ông ta không nhịn được muốn bóp khuôn mặt mập mạp này như một đứa trẻ bị gió biển làm ửng hồng: “Tôi được gọi là một cô gái béo, nhưng béo vẫn là một chút thôi.” Ông ta không khỏi mỉm cười với lời nói của Hứa Bán Hạ: “Chỉ cần cô chăm sóc con gái tôi một ngày, tôi sẽ không chiếm đất của cô một ngày.”
Hứa Bán Hạ vừa nghe xong liền cảm thấy vó ý cười trong lời nói, liền thở phào nhẹ nhõm, chết tiệt, làm sao có thể để cho người khác lợi dụng bãi triều bảo kê tay chân? Biết bản thân bị cáo già Cao Dược Tiến trêu đùa, cô đành phải bật cười: “Còn nữa, chỉ cần tôi ôm con mèo hoang một ngày, ông Cao sẽ phải chịu đựng tôi một ngày.” Sau đó cô sẵn lòng dẫn đường cho ông ta.
Khi Cao Dược Tiến đi theo Hứa Bán Hạ ông ta chỉ nhìn xuống đất mà không nói nhiều, chủ yếu hút một điếu thuốc và nghe Hứa Bán Hạ giới thiệu. Đi một vòng, cả hai đều không mặc áo khoác, mặc dù là mùa đông ấm áp nhưng vẫn bị gió biển làm cho ngạt thở. Ba chú chó chăn cừu Đức vui vẻ chạy nhảy, chúng rất vui khi được chơi đùa trong một thế giới rộng lớn như vậy.
Trên đường trở lại sân, Cao Dược Tiến nói: “Nhìn dáng vẻ của cô, có vẻ như không chỉ đơn giản là muốn mở rộng sân, đúng không?”
Hứa Bán Hạ gật đầu và nói: “Đúng vậy, giấc mơ của tôi là xây dựng một nhà máy.”
Cao Dược Tiến cho biết: “Vào thời điểm này, nhà máy ra đời hơi muộn. Trừ khi cô mở một xưởng nhỏ, chẳng hạn như làm chất tẩy rửa và thuê người gánh trên đường phố để bán nó, cô sẽ chỉ phải đầu tư nhiều, xây dựng một ngưỡng cao và làm những gì hầu hết mọi người làm. Các sản phẩm như vậy thì các nhà máy thông thường quá dễ vào ngành dẫn đến sự cạnh tranh quá khốc liệt để kiếm được nhiều tiền.”
Hứa Bán Hạ nghĩ điều đó có lý. Cao Dược Tiến đang nói thật. Các công ty như Phùng Ngộ, Cừu Tất Chính và những người khác, đã làm việc rất chăm chỉ và kiếm được ít lợi nhuận. Trong trường hợp họ mở một công ty khác trong thành phố, thì thật khó để nói một công ty bị phá sản. Ngưỡng doanh nghiệp của Ngũ Kiến Thiết cao hơn Phùng Ngộ một chút, do có nền tảng là doanh nghiệp nhà nước ban đầu, đã có giấy phép bảo vệ môi trường cho các ngành đặc biệt, nên có ít công ty cạnh tranh với anh ta hơn. Chẳng trách by giờ Ngũ Kiến Thiết càng ngày càng kiêu ngạo.
Nhìn thấy Hứa Bán Hạ vừa đi vừa buồn chán suy nghĩDược Tiến tỏ vẻ thích thú, sau đó nói đùa: “Sao cô không nói cho tôi biết? Cô đột nhiên cảm thấy giấc mơ nhà máy của mình thật xa vời rồi sao?”
Hứa Bán Hạ có thể nghe thấy rằng Cao Dược Tiến đang muốn cô ấy lấy lại ý chí, cô phản công bằng một nụ cười toe toét: “Ông Cao có trình độ học vấn thực sự cao. Tôi đã choáng váng trước những lời ông vừa nói đó, ông có thể trở thành một quyển sách giáo khoa rồi.”
Cao Dược Tiến cười một tiếng “phốc”, bị điếu thuốc làm cho ngạt thở. Hứa Bán Hạ đút hai tay vào túi quần, vẫn mỉm cười với Cao Dược Tiến đang ho khan và nói: “Mọi người rất có thể bị hại bởi những gì họ thích.” Hành động khiêu khích bằng nắm đấm, khiêu khích bằng lời nói đi kèm với sự mỉa mai, làm sao Hứa Bán Hạ có thể cho người ta quá nhiều cơ hội để lợi dụng nó, chưa kể Cao Dược Tiến đang nghĩ đến việc đào tạo cô con gái pháo đài của mình. Nhưng nhìn thấy Cao Dược Tiến ho xấu hổ đến chảy nước mũi, cô lấy khăn giấy ra và đưa cho ông ta: “Ông Cao có vẻ không hợp với vùng đất này, bây giờ tôi yên tâm hơn rồi, ông sẽ không dám đánh bãi triều này nữa.”
Cao Dược Tiến ho không nói nên lời, chỉ dùng ngón tay ảm đạm chỉ vào Hứa Bán Hạ, mãi đến khi vào phòng làm việc uống nước, ông ta mới nguôi ngoai. Cao Tân Di nhìn thấy, cô ấy cảm thấy cha cô đã phải chịu đựng một lúc rồi. Trong lòng cô cảm thấy rất tốt, chỉ có chạy trốn rồi biến mất mới có thể khiến cha cô mất bình tĩnh. Không ngờ cô Béo đi chơi một lúc lại khiến cha cô mặt như gan lợn, trở lại rất khí thế.
Hứa Bán Hạ thấy Cao Dược Tiến ngừng ho, sau đó cười nói: “Tôi xin lỗi, ông Cao, tôi không cố ý.”
Cao Dược Tiến bị cô làm cho xấu hổ, đây là lần đầu tiên trong vài năm, một người có địa vị lớn lại xấu hổ như vậy trước một cô bé mũm mĩm, may mà lời nói của Hứa Bán Hạ vẫn có chút ý tứ, mỉa mai trong lòng thật là buồn cười, nhịn không được tức giận, cười nói: “Cô đừng giả ngu với ta, tưởng tôi không biết cô đang nói cái gì sao?”
Hứa Bán Hạ vẫn cười nói: “Nhưng tôi rất có đạo lý, ta không có sai, tôi không đả thương ông như súng trong lúc không nói nên lời, nếu không tôi sẽ không trầm mặc đến chết.”
Cao Tân Di lập tức xen vào: “Béo, làm tốt lắm, chỉ tiếc là không nên nói đạo lý với ông ta.” Ngay cả một tiếng cha cô ấy cũng không gọi nữa.
Tất nhiên Hứa Bán Hạ biết tại sao Cao Tân Di lại làm tổn thương cha cô ấy nhiều như vậy, nhưng để tránh cho Cao Dược Tiến xấu hổ và tức giận, cô đành phải giả vờ kinh ngạc nói: “Không được, nghe nói có con gái như không có, cô như vậy sao mà gả đi được, không phải sẽ như nước tạt ra ngoài sao?”
Tất nhiên Cao Dược Tiến sẽ không để lộ sự bối rối của mình, mà chỉ cười: “Nó chỉ có thể đi theo cô nếu nó muốn bỏ tôi. Chúng tôi nợ con mình cả đời như cha mẹ.” Ông ta nói rồi nhìn Cao Tân Di một cách rất nghiêm túc. Cao Tân Di tự nhiên cong môi và quay đi làm ngơ. “Tiểu Hứa à, sau tết nguyên đán, tôi muốn mời mọi người trong công ty của cô đến ăn tối, cảm ơn cô đã chăm sóc nó. Có vẻ như cô sẽ phải tiếp tục chăm sóc nó trong tương lai rồi.”
Nghĩ muốn mời người của toàn công ty đi ăn tối thì không thể không gặp Đồng Kiêu Kỵ, cả anh ta và Cao Tân Di đều giả bộ không được tốt, thời điểm còn chưa chín muồi, nếu Cao Dược Tiến nhìn thấy, rất có thể sẽ tuyệt giao luôn. Cô phải giả vờ thành thật nói: “Ông Cao à, tôi không nghĩ điều này là cần thiết. Tôi nghĩ tốt hơn hết là nên kiểm soát danh tính của Tân Di trong tầm hiểu biết của một số người, nếu không có một thân phận đặc biệt, thì cô ấy sẽ được hòa nhập vui vẻ với mọi người hơn trong tương lai.
Cao Dược Tiến nghe cũng có lý, ban đầu, con gái vào công ty ông ta được đối xử như một cô công chúa nhỏ, những kẻ xu nịnh xung quanh chỉ dỗ cô ấy chơi cho vui thôi, có học được gì hay đâu, thay vào đó cô ấy học toàn điều độc đoán. Trong công ty của Hứa Bán Hạ, mọi người đều chỉ coi cô ấy như con mèo hoang nhặt được ở ven đường, cô ấy có thể bắt đầu lại từ vạch xuất phát, ít nhất cũng dần dần biết làm người. Ông ta gật đầu với Hứa Bán Hạ, nói:” Cô nói cũng có lý, nhưng hôm nay cổ họng tôi khó chịu. Tôi sẽ không nói nhiều. Hôm khác tôi sẽ hẹn cô ra ngoài trò chuyện. Tân Di, sau này còn có thể theo Tiểu Hứa làm việc, còn tiền lương thì đến chỗ cha lấy. “
Hứa Bán Hạ cố ý nói:” Ông Cao, ông không biết khi gặp mặt cha mình thì con mèo hoang sẽ trở mặt sao? Nếu ông không nói gì, chỉ cần ông không quan tâm đến cô ấy, cô ấy nhất định phải tìm đến tôi mỗi ngày. Nếu ông nói như vậy, cô ấy sẽ không đến chỗ tôi nữa. Tôi chắc sẽ như vậy, Mèo hoang, cô nói phải không? “Hứa Bán Hạ chỉ không muốn cho Cao Dược Tiến cảm giác quá suôn sẻ, vì vậy để không bị ông ta hiểu lầm về ý định của cô. Tất nhiên, cô cũng muốn thử một cái gì đó, tốt nhất là Cao Dược Tiến có thể giúp cô có nhiều tiền hơn trong tương lai, nhưng hơi sai lầm khi nghĩ đến việc sử dụng em dâu của mình theo cách này, vì vậy hơi áy náy khi nghĩ đến nó.
Cao Dược Tiến đã rất ngạc nhiên khi nghe những lời này. Hứa Bán Hạ đã đúng. Tân Di thực sự đã chống lại cha cô ấy. Một người đàn ông là một ông chủ, ông ta có thể hy vọng chiếm được lợi thế từ con gái mình trước, ông ta lo lắng nhìn con gái của mình một lúc. Bất quá, cô con gái còn lo lắng hơn ông ta, nhảy dựng nói:” Béo chết bầm, không thể nói như vậy, tôi muốn tới cô cũng không cản được đâu.”
Cao Dược Tiến thở phào nhẹ nhõm, theo Tân Di đón Hứa Bán Hạ khi cô đi vắng, thấy Tân Di thích đi theo Hứa Bán Hạ như vậy, có nghĩa là từ trước đến nay cô không đối xử bạc đãi với con gái ông. Tuy nhiên, trong thâm tâm ông ta cũng biết rằng vì thân phận của ông ta đã được biết trước, ông ta cũng phải cung cấp cho Hứa Bán Hạ một số quyền lợi, nếu không ông ta không thể biện minh cho điều đó, ông ta cũng phải có nghĩa vụ trong việc dạy bảo con gái mình.
Tất cả đều vui mừng khôn xiết.