Sau ngày cuối tuần ngập tràn mùi thơm của bánh mì, bầu không khí của khối 12 trường Trung học số Hai bỗng căng thẳng hẳn lên.
Kỳ thi tháng đầu tiên của khối 12 sẽ diễn ra trong tuần này.
Cuối tháng 9, tiết trời mùa thu càng trở nên rõ rệt. Học sinh bị nhốt trong lớp học nho nhỏ, không dám dừng việc học thuộc lòng hay làm đề lại. Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, than thở với khuôn mặt rầu rĩ trong lúc nghỉ ngơi.
“Giáo viên biết chọn thời điểm thật đấy… Thế này thì mấy ngày cuối tuần còn thư giãn thế nào được nữa, chỉ nơm nớp lo sợ chờ điểm.”
“Mẹ mình chưa thấy bảng điểm của mình thì kiểu gì cũng không cho ra ngoài chơi, nên chỉ có thể ở nhà làm bài thôi, ác quá thể!”
Đầu tháng 10 có một kỳ nghỉ dài bảy ngày, cho nên các giáo viên mới cố ý chọn thời điểm thi vào ngay trước kỳ nghỉ, chờ kết thúc kỳ nghỉ mới công bố kết quả. Ý định là hy vọng những học sinh cuối cấp sau khi thi xong sẽ nhận ra những thiếu sót của bản thân, rồi tranh thủ thời gian nghỉ ở nhà để bù lỗ hổng. Hơn nữa nếu chẳng may thi trượt, cũng sẽ không bị bố mẹ mắng vào chuỗi ngày nghỉ hiếm khi có được này.
Chẳng qua đối với hầu hết học sinh có thành tích không thuộc top đầu thì điểm thi hàng tháng treo lơ lửng trên đầu thế này quả thực quá giày vò. Vừa nghĩ đến việc nghỉ xong gặp ngay xui xẻo, được nghỉ cũng không ai thấy vui cả.
Trong số học sinh lớp A3 có vô vàn biểu cảm khác nhau, có hai người nhìn có vẻ ung dung bình tĩnh nhất.
Theo thứ tự là Bùi Thanh Nguyên ngồi hàng cuối và Lâm Tử Hải ngồi hàng đầu.
Ngày nào cũng khêu đèn chiến đấu ban đêm ở ký túc xá nên Lâm Tử Hải rất tự tin với kỳ thi tháng lần này. Không cần nói nhiều, hạng nhất lớp chắc chắn thuộc về cậu ta, thậm chí lần này cậu ta còn muốn giành lấy vị trí top 5 người đứng đầu khối để lấy vinh quang về cho cô Châu.
Lớp A3 không phải lớp chọn, nhóm học sinh có thành tích cao nhất đều ở lớp A1. Học sinh lớp A3 từng đạt điểm cao nhất cũng chỉ xếp thứ 10 toàn khối.
Mặt Lâm Tử Hải lộ rõ hai quầng mắt to thâm xì, cậu ta cấp tốc làm xong một tờ đề nữa mới khẽ thở phào, bất giác liếc về phía sau.
Bùi Thanh Nguyên đang cúi đầu đọc sách, hoàn toàn không có tâm trạng lo lắng nào giống các bạn khác trong lớp, như thể đang tiện tay lật sách trong thư viện.
Bên cạnh còn có bạn đang tươi cười nói chuyện với hắn.
Đây đã là người thứ tư trong hôm nay, Lâm Tử Hải oán hận ghi thêm một khoản trong lòng.
Không phải chỉ là một cái bánh sừng bò thôi à, đến mức phải thế không?
Mà đứa nào cũng ấu trĩ như thế!
… Tuy là bánh sừng bò ăn cũng khá ngon, nhưng cái đó thì liên quan gì đến Bùi Thanh Nguyên, cũng đâu phải do hắn làm!
Chuyện Bùi Thanh Nguyên đang làm thêm trong tiệm bánh Tinh Nguyệt gần đây đã lan ra khắp trường, nghe nói bàn tay siêu đẹp trong bức ảnh được các khách hàng tranh nhau bắt chước kia cũng chính là của hắn.
Vì thế Bùi Thanh Nguyên lập tức trở nên nổi tiếng toàn trường, khác với những tin đồn cùng biệt danh khó nghe lần trước, lần này các bạn đều nhớ cái tên rất hay ban đầu kia.
Các bạn nam phát hiện đại ca trường Phó Thành Trạch cùng đám người cao to trong đội bóng rổ ngày nào cũng trầm mê với bánh sừng bò, thế là cũng bắt đầu chạy theo xu hướng, như thể nếu làm thế thì sẽ đạt được chiều cao bình quân của đội bóng rổ vậy.
Các bạn nữ âm thầm chụp bức ảnh kia về, có người thích bạn nhỏ đáng yêu, có người lại thích đôi bàn tay đẹp. Vì lý do ấy nên có nhiều bạn nữ học trường bên cạnh cũng cố ý chạy sang, xấu hổ đưa thư tình cho hắn.
Còn nhóm học sinh là tín đồ ăn vặt thì không có hứng thú với chiều cao lẫn trai đẹp, chỉ muốn dính ké hào quang của bạn học để nếm thử bánh sừng bò nhân kem trứng siêu cấp không đủ hàng để bán kia thôi.
Nói tóm lại, Bùi Thanh Nguyên bây giờ đã trở thành học sinh được chú ý nhất toàn trường. Ngay cả lúc đi trong sân trường cũng liên tục có người đến làm quen với hắn, thái độ của các bạn trong lớp A3 đối với hắn cũng thay đổi rõ rệt.
Lâm Tử Hải thấy toàn bộ chuyện này mà giống như ngồi trên đống lửa.
Cậu ta chỉ có thể an ủi bản thân, dù Bùi Thanh Nguyên có đẹp trai đến đâu, được các bạn thích đến cỡ nào thì sao chứ?
Đối với học sinh thì thành tích mới là thứ quan trọng nhất.
Kỳ thi tháng sắp đến, chờ sau khi công bố điểm thi rồi, để xem mọi người có tiếp tục mù quáng chạy theo người chỉ được cái vẻ ngoài như Bùi Thanh Nguyên không.
Lâm Tử Hải nghĩ vậy, trước khi thanh lọc tâm trí rồi tập trung vào bài học trước đó, trong lòng cậu ta vẫn cảm thấy hơi bất an.
Tại sao cô Châu lại thích tên lớp trưởng học kém kia nhỉ…?
Trong khi tâm trạng cậu ta lên xuống thì kỳ thi tháng chẳng mấy đã tới.
Sau khi kết thúc môn thi đầu tiên là môn Toán, Lâm Tử Hải hoàn toàn buông bỏ được những lo nghĩ của bản thân, thậm chí có thể nói là tinh thần cực kỳ phấn chấn.
May mắn là Bùi Thanh Nguyên không khiến cậu ta thất vọng.
Đề Toán lần này rất khó, trong khi thời gian làm bài 2 tiếng không đủ dùng đối với hầu hết học sinh thì Bùi Thanh Nguyên đã nộp bài từ khi mới hết 1 tiếng.
Khi Lâm Tử Hải đang múa bút thành văn trông thấy bóng lưng rời khỏi lớp học của hắn đã kinh ngạc hồi lâu, nghĩ mãi cũng không hiểu thế là sao.
Lúc chuông vang lên, vất vả lắm Lâm Tử Hải mới làm xong một câu hỏi lớn cuối cùng. Cậu ta đặt bút xuống, bóp bóp ngón tay đau nhức của mình.
Cậu ta nghe thấy một bạn ngồi gần cửa sổ nói hình như Bùi Thanh Nguyên đến quán tạp hóa mua đồ ăn.
Thái độ đối với kỳ thi quả thực rất tùy tiện.
Lâm Tử Hải nhịn không được mà lườm nguýt.
Có bạn ngồi gần Bùi Thanh Nguyên, tò mò qua đây hỏi cậu ta: “Lâm Tử Hải, bài cuối cậu làm bao nhiêu bước vậy?”
“Chắc nửa trang giấy, câu này rõ khó nên tớ cũng không chắc lắm.” Lâm Tử Hải khiêm tốn nói: “Cậu làm được không?”
“Tất nhiên là không, bài trước tớ còn chưa làm xong, không có thời gian đọc câu cuối cùng.” Cậu bạn kia lắc đầu liên tục, nói rõ hàm ý: “Mà lớp trưởng nộp bài trước đấy còn gì? Lúc cậu ấy đứng dậy, tớ vô tình liếc qua thấy bài cuối cậu ấy làm ngắn lắm, chỉ có mấy dòng thôi, làm tớ nghĩ là dễ lắm.”
Nghe thế, Lâm Tử Hải lập tức phản bác không do dự: “Ít thời gian thế làm sao viết xong các bước được, cậu ta chắc chắn làm sai rồi.”
Đồng thời trong lòng cậu ta càng thêm vững tin chuyện Bùi Thanh Nguyên học kém, nhất định là biết đằng nào cũng không làm được bài nên mới viết bừa vào rồi nộp sớm.
Nghĩ đến đây, Lâm Tử Hải cố lắm mới ngăn được nụ cười sắp hé của mình, vẻ mặt tỏ ra không đồng ý: “Lớp trưởng nộp bài sớm như vậy có khi còn nhiều câu để trống không cố gắng làm, thái độ kiểu vậy quá tiêu cực, sẽ ảnh hưởng xấu đến các bạn trong lớp.”
Các bạn xung quanh nghe hai người họ nói chuyện đều quay sang nhìn nhau.
Bọn họ biết tới giờ Lâm Tử Hải vẫn ngứa mắt Bùi Thanh Nguyên, nhưng gần đây bọn họ chịu ảnh hưởng từ cơn bão bánh sừng bò nên cái nhìn đối với Bùi Thanh Nguyên cũng khác đi.
Có điều Lâm Tử Hải nói thế cũng đúng, thân làm lớp trưởng, quả là không nên như vậy.
Tin đồn lớp trưởng học kém chẳng mấy đã lan truyền giữa các bạn.
Chẳng biết có phải Bùi Thanh Nguyên biết mọi người đang âm thầm bàn tán hay không mà mấy môn thi sau không thấy nộp bài sớm nữa.
Nhưng gần như hắn chỉ viết hết nửa thời gian đầu, thời gian còn lại đều ngồi im như đang ngẩn người.
Trong đầu hắn, Quý Đồng đang tung bài đầy khí thế: “3 con J với 2 con Q.”
Bùi Thanh Nguyên bình tĩnh theo sau: “3 con K với 2 con 10.”
Lại bị đè.
Quý Đồng uể oải kêu không có, sau đó trơ mắt nhìn ký chủ bĩnh tĩnh đánh hết bài.
Trí nhớ của ký chủ tốt thế không biết.
Không gian ý thức hiện nay vẫn chưa mở ra cho Bùi Thanh Nguyên, thế nên hai người không thể mặt đối mặt đánh bài với nhau được.
Quý Đồng ngồi một mình trên bãi cỏ, chia bộ bài thành ba phần, sau đó chọn ngẫu nhiên lấy một phần đọc cho ký chủ. Sau khi trung thực xóa hết bộ nhớ về các quân bài này, cậu lấy một phần khác bắt đầu đánh bài poker ảo với ký chủ để giết thời gian thi còn lại.
Cậu cứ nghĩ là Bùi Thanh Nguyên sẽ không nhớ được nhiều quân bài lớn nhỏ như thế, nhất định mình sẽ thắng, ai ngờ ký chủ chẳng những nhớ rõ mà còn đánh thắng cậu.
Vốn dĩ là đánh bài poker giải trí thư giãn mà giờ lại tràn ngập hơi thở kinh khủng của trò chơi trí tuệ.
Quý Đồng không khỏi nhớ đến nỗi sợ bị đề Toán chi phối ngày hôm qua.
Ký chủ giải đề Toán vừa nhanh lại chính xác, hơn nữa có vài câu siêu khó còn dùng cách nằm ngoài kiến thức cấp 3 để giải, điều này khiến Quý Đồng nhớ lại những bài toán cao cấp đã từng hành hạ mình khi trước.
Khi ấy cậu vừa mở sách toán cao cấp ra đã đói, đại khái là đầu óc trống rỗng nên làm bụng cũng trống rỗng theo. Cả người từ trong ra ngoài đều toát ra hơi thở trống rỗng.
Sau khi Bùi Thanh Nguyên nghe thấy bụng cậu kêu òng ọc đã đứng dậy nộp bài rồi đến quán tạp hóa.
Thi Toán xong rồi nên Quý Đồng cũng không thấy đói nữa. Thay vào đó cậu lại rủ hắn đánh poker với lý do là giúp ký chủ rèn luyện trí nhớ.
Giờ xem ra, rõ ràng là ký chủ giúp cậu rèn luyện tâm lý tiếp nhận năng lực mới đúng.
Nhóc người máy không muốn nghĩ tiếp, cậu lặng lẽ biến quân bài poker thành một đống đá.
Khi chuông báo hiệu kết thúc môn thi cuối cùng vang lên, các học sinh đã căng thẳng suốt một tuần lần lượt gục xuống bàn thở phào.
Cuối cùng cũng được nghỉ rồi.
Không cần biết nghỉ xong bị ăn loại đấm nào, nhưng ít nhất có thể ngủ nướng mỗi ngày trong kì nghỉ.
Dĩ nhiên, đối với Bùi Thanh Nguyên mà nói thì ngủ nướng không hề tồn tại.
Hắn còn đi sớm về muộn hơn lúc trước, cả ngày bận rộn trong tiệm bánh, gần như không tiếp xúc gì với thứ được gọi là nhà kia.
Ngày đó hắn với La Tú Vân chia tay trong không vui, La Tú Vân đến nay vẫn còn canh cánh trong lòng, nhưng không tìm thấy cơ hội nói chuyện với con trai mình.
Bùi Thanh Nguyên như thể có mắt sau lưng, luôn có thể né tránh bà cực kỳ chuẩn xác.
La Tú Vân biết tin kỳ thi tháng của khối 12 đã kết thúc từ trong nhóm phụ huynh. Lúc trước thành tích của Bùi Ngôn rất tốt, mỗi lần thi xong đều sẽ có phụ huynh khác đến nói chuyện với bà, hỏi chuyện lớp học thêm hoặc phương pháp học bài.
Nhưng lần này thì khác, có phụ huynh tỏ ra ái ngại rồi hỏi bà rằng có phải bà đang hơi lơ là trong việc dạy dỗ con cái hay không?
Lúc này La Tú Vân mới biết biểu hiện của Bùi Thanh Nguyên trong kỳ thi vừa rồi rất tùy tiện, môn nào cũng làm bừa rồi nộp bài sớm.
Bà quá sức kinh ngạc, lo lắng không yên, thậm chí còn nghĩ đến tương lai ngày càng sa đọa của con trai mình, thế nhưng lại chẳng có cách nào nói chuyện được với Bùi Thanh Nguyên.
La Tú Vân không biết nên làm sao mới ổn nên đã nói chuyện với Bùi Ngôn, cậu con trai học giỏi từng hay tâm sự nhất với bà. Bùi Ngôn kiên nhẫn động viên bà, không những thế còn hẹn bà ra ngoài gặp mặt.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau kể từ khi tách ra, La Tú Vân rất vui, còn cố ý chọn một bộ đồ trông có vẻ năng động nhất.
Nhưng sau khi bước vào nơi đã hẹn với Bùi Ngôn, nhìn quán cà phê với không gian yên tĩnh cùng tiếng nhạc du dương, bà bỗng cảm thấy bị bó buộc.
Trước kia bà chưa từng đến những nơi như vậy với Bùi Ngôn.
Nhân viên phục vụ với dáng vẻ thanh lịch dẫn bà đến chỗ ngồi đã đặt trước, Bùi Ngôn đã đến từ sớm, y đang ngồi bên cửa sổ, mặc một chiếc áo sơ mi được cắt may cẩn thận cùng áo len ghi lê kiểu Anh. Dưới nắng thu ấm áp, trông y tựa như một bức họa báo xa xăm.
Trong mùi cà phê lạ lẫm thoang thoảng quanh La Tú Vân, đứa nhỏ đã từng vô cùng quen thuộc với bà chậm rãi quay đầu lại, gương mặt ngoan ngoãn nở nụ cười đầy chừng mực với bà.
“Dì đến rồi đấy à.”