Từ hôm đó trở đi, Dương Tử tuy vẫn đi làm bình thường. Nhưng mỗi khi về nhà đều bám dính lấy Tư Diệp. Lâu lâu lại tranh thủ lúc cô không để ý liền “ăn đậu hũ” của cô.
Không chỉ có Dương Tử thay đổi mà Trần Phi cũng trở nên rất lạ. Cô ta vẫn cư xử như bình thường nhưng lại rất hay ra khỏi nhà vào buổi sáng.
Điều làm Tư Diệp không quen chính là sự xuất hiện của Dương phu nhân trong mỗi bữa ăn. Mặc dù Dương phu nhân không làm khó cô nhưng cô vẫn cảm thấy áp lực mỗi khi ngồi ăn cùng bà.
Từ chỗ Dương Tử, cô biết được. Dạo gần đây công ty mẹ của họ gặp chút vấn đề nên mới cần tới Dương phu nhân giải quyết. Bây giờ họ đã giải quyết xong nên Dương phu nhân mới về biệt thự.
Mọi thứ vẫn bình thường, cho đến khi Trần Phi tuyên bố một quyết định.
– Ngày mai con sẽ chuyển ra riêng. Nhà con đã tìm được, rất tốt. Mấy năm nay làm phiền mọi người nhiều như vậy, con cũng nên trả ơn mọi người rồi.
Ngược lại với Dương Tử và Dương Ngọc vẫn bình tĩnh thì Tư Diệp lại có chút ngạc nhiên lẫn áy náy. Vì sao lại muốn ra riêng? Có phải cô đã làm Trần Phi cảm thấy khó chịu?
Nắm chặt lấy tay Tư Diệp, Dương Tử như hiểu cô đang nghĩ gì, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi. Hắn biết, đây là quyết định của Trần Phi. Cô ấy chắc chắn đã nghĩ rất kĩ nên mới quyết định như vậy.
Dương Ngọc mắt nhìn Dương Tử và Tư Diệp lại nhìn Trần Phi, thở dài một hơi.
– Được rồi. Đây là quyết định của con, ta không ép. Ngày mai ta sẽ đưa cho con số tài sản mà ba mẹ con đã để lại cho con. Nhưng để thuận tiện, ta sẽ đưa người hầu giúp con công việc nhà.
– Không cần đâu ạ. Thật ra, ngôi nhà đó khá gần nhà anh Trịnh Lam nên có gì khó khăn con sẽ nhờ anh ấy.
Để tăng tính thuyết phục, Trần Phi cười càng rạng rỡ. Dương Ngọc thấy thế cũng không ép nữa, đưa tay đặt lên đầu cô xoa nhẹ.
– Trần Phi nhà ta lớn thật rồi.
Vừa nói bà vừa cười, nụ cười dịu dàng như một người mẹ đang nói chuyện với chính con ruột của mình.
Nhìn thấy cảnh đó làm Tư Diệp nhớ đến mẹ của mình. Không biết gần đây bà ấy thế nào rồi.
Đến khi mọi người chuẩn bị về phòng ngủ, Tư Diệp liền nắm tay kéo Trần Phi ngồi xuống cạnh mình. Nhất định cô phải nói rõ ràng mới được.
– Trần Phi, ngày mai em chuyển nhà rồi. Nên chị muốn hỏi em một số chuyện, có được không?
Hơi bất ngờ vì hành động của Tư Diệp, Trần Phi cứng ngắt gật đầu.
– Chị nói đi.
– Ừm… Có phải em yêu Dương Tử không?_ Tư Diệp nhìn sâu vào mắt đối phương, có chút dao động rồi lại lặng im.
– Phải. Em từng rất yêu anh ấy. Nhưng giờ thì không còn nữa. Em không thể lãng phí thời gian của mình vào một người không yêu mình._ Trần Phi gượng cười nói.
– … Vậy… em có ghét chị không?_ Tim Tư Diệp đập mạnh. Cô biết mình rất ích kỷ khi hỏi câu hỏi này nhưng cô muốn biết. Trần Phi có ghét cô hay không.
– Vì sao em lại ghét chị?
– Vì…vì chị…_ Tư Diệp có chút nghẹn ở cổ họng, cúi đầu không dám nói rằng ‘chị đã cướp lấy hạnh phúc của em’.
Đột nhiên có người kéo cô về phía trước, ôm cô vào lòng.
– Sao em lại ghét chị được cơ chứ? Chị là người anh ấy yêu thật lòng, là người anh ấy chọn chứ không phải em. Hơn nữa, em đã bày tỏ nhưng bị từ chối rồi. Chị không cần phải thấy áy náy đâu. Ngốc ạ.
Tư Diệp từ ngạc nhiên chuyển sang cảm động ôm chặt lấy Trần Phi. Tự nhủ với lòng rằng chắc chắn phải bảo vệ tốt người con gái này, không được để cô ấy tổn thương thêm lần nào nữa.
Ở một nơi nào đó
– Đã tìm thấy chưa?
…
– Tốt lắm. Chờ cơ hội đến thì bắt nó cho tôi.
…
Sáng hôm sau, mọi người đều dậy rất sớm để tổ chức một buổi tiệc nhỏ cho Trần Phi. Một chiếc bàn dài, trên đó bày ra rất nhiều món ăn được đặt giữa sân vườn.
Quản gia cùng một số người hầu đứng sắp xếp lại các món ăn và đĩa cho hợp lý. Mọi thứ đều phải ngăn nắp và đẹp mắt.
Vừa bước vào sân vườn, Tư Diệp liền bị choáng ngợp bởi phong cách ăn uống của phương Tây. Cô thực sự không ngờ, sẽ có một ngày mình được ăn một bữa ăn như vậy.
Nhìn người phụ nữ đang ngây ngốc trước bàn ăn, Dương Tử nhịn không được mà bật cười. Bước đến ôm eo cô, đặt lên má cô một nụ hôn nhẹ.
– Có phải rất thích không?
– Thích! Rất thích!
Cô vừa nói vừa gật đầu liên tục. Nhìn biểu cảm đáng yêu ấy, nụ cười trên mặt hắn càng hiện rõ.
– Đi thôi.
Phía sau hai người, Trần Phi nhìn bọn họ, mỉm cười dịu dàng, trong lòng thầm chúc phúc cho họ.
– Cười gì vậy?
Đột nhiên, Trịnh Lam từ đâu bước đến nghiêng người nhìn cô. Trần Phi lắc đầu, nhẹ giọng nói
– Không có gì. Chỉ là thấy bọn họ rất đẹp đôi.
Trịnh Lam nhìn theo cô, trong lòng có chút phức tạp. Hắn không biết giữa cô và Dương Tử đã nói những gì. Nhưng buổi tối hắn ở nhờ nhà Dương Tử, Dương Tử đã gọi hắn đến phòng cô. Chỉ thấy cô ngồi trước cửa sổ, mắt thẩn thờ nhìn sao trên trời còn cười nói rằng ” Em đã bị từ chối rồi. ” Khoảng khắc đó, hắn thực sự muốn ôm cô vào lòng rồi an ủi. Nhưng hắn không làm được, hắn sợ mình sẽ không kìm chế được mà bày tỏ với cô rằng ” Anh yêu em “. Cả đêm hôm đó hắn chỉ ngồi cạnh cô cùng ngắm sao, cùng nói chuyện về những chuyện lúc nhỏ. Đến khi cô mệt rồi thiếp đi trên vai hắn.
Sáng hôm sau, cô lại tới tìm hắn. Nói rằng mình muốn sống tự lập. Ban đầu hắn có chút ngạc nhiên, nhưng nhìn vào đôi mắc kiên định của cô, hắn vẫn là đồng ý tìm giúp cô một căn nhà.
Để tiện và an toàn cho cô nên hắn đã mua một căn nhà gần nhà hắn. Sau đó cả hai cùng đi sắm một số dụng cụ cần thiết rồi trang trí lại một chút. Đến hôm nay là đã hoàn thành.
Khoảng cách giữa cô và hắn bây giờ có lẽ đã gần thêm một chút rồi.
Trịnh Lam đứng thẳng người, đi trước vài bước.
– Ồ. Đừng nhìn nữa. Chúng ta cũng tới đi.
– Vâng.