Hôm nay là ngày Thẩm Miên xuyên thư được hai mươi ngày.
Cũng là ngày thứ mười tám Tạ Kiều Ngữ theo đuổi Thẩm Miên.
Đương sự Tạ Kiều Ngữ: Vợ! Chị tới rồi!
Đương sự Thẩm Miên: Mệt mỏi! Thập phần mỏi mệt!
Thẩm Miên chưa bao giờ nghĩ tới Tạ Kiều Ngữ nằm mơ sẽ theo đuổi nàng, còn quản lý Giả nói Tạ Kiều Ngữ ngoại trừ quan tâm ‘Thẩm Miên’ thì không có ý gì khác.
Mà Thẩm Miên đã chuẩn bị tốt tinh thần tẩy não Tạ Kiều Ngữ thì lại bị những hành động của cô làm cho ngơ ngẩn.
Hôm đó Thẩm Miên đưa Tạ Kiều Ngữ về nhà, Tạ Kiều Ngữ thêm Wechat, sau đó mấy ngày liên tiếp bắt đầu hỏi han ân cần.
“Chào buổi sáng, trưa nay thế nào? Ngủ ngon.”
“Tối nay ánh trăng quá đẹp!”
“Người không được khỏe nhưng ăn quá nhiều đồ lạnh.”
“Chị có chút nhớ em.”
“Có phim điện ảnh mới, chúng ta đi xem không?”
“Nếu có đề nào làm không hiểu, chị giới thiệu gia sư giàu kinh nghiệm cho em.”
“…”
Thẩm Miên biết bản thân nên làm gì đó nhưng vẫn muốn ghi tạc một Tạ Kiều Ngữ nhiệt tình như lửa, nhưng ngón tay chỉ trả lời vài chữ ‘Ân’, ‘Nga’, ‘Hảo’… Nàng lạnh như băng kết thúc mọi cuộc nói chuyện phiếm.
Thẩm Miên cho rằng làm như vậy, Tạ Kiều Ngữ sẽ từ bỏ ý nghĩ theo đuổi nàng nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
Ngược lại càng ngày càng nhiệt tình hơn.
Quản lý Giả rất vui mừng vì Thẩm Miên bày tỏ thái độ như vây, nhưng mỗi lần thấy vẻ mặt nàng chờ đợi tin nhắn của Tạ Kiều Ngữ thì quản lý Giả lại không đành lòng.
Hắn cảm thấy để khôi phục cốt truyện hẳn còn có thể tìm biện pháp khác, quấy rối hai vợ chồng son yêu đương, thật sự không nên.
–
Thẩm Miên nhận được tin nhắn của Tạ Kiều Ngữ, ý muốn được trở về hiện thực càng ngày càng mãnh liệt. Cho nên nàng dựa theo cốt truyện chậm rãi tiếp xúc với Lục Cảnh Thần.
Thời điểm nhiệm vụ sắp thành công thì Tạ Kiều Ngữ vẫn luôn theo đuổi Thẩm Miên, hẹn nàng gặp mặt.
Địa điểm là một nhà hàng, chỗ hai người thường xuyên tới.
Nghĩ nhiệm vụ sẽ nhanh chóng được hoàn thành, hơn nữa trong lòng Thẩm Miên lại rất muốn gặp Tạ Kiều Ngữ, được quản lý Giả gật đầu, Thẩm Miên liền đồng ý.
Vừa vào cửa, Thẩm Miên phát hiện không khí trong nhà hàng hoàn toàn khác ngày thường.
Ánh sáng trắng được thay bằng màu vàng ấm, cả nhà hàng rộng lớn lại không có thực khách nào. Vốn dĩ bàn ghế rất nhiều nhưng hiện giờ chỉ còn một bàn và hai ghế, trên mặt bàn được phủ đầy hoa tươi, cùng nến.
Thậm chí cánh hoa hồng lấp đầy chung quanh.
Thẩm Miên:…
Nhìn bối cảnh lãng mạng trước mắt, Thẩm Miên lập tức suy nghĩ cẩn thận, suy đoán chuyện xảy ra tiếp theo, muốn xoay người rời đi nhưng không còn kịp.
Một nữ nhân tiến vào cùng với đàn dương cầm, âm thanh uyển chuyển đúng lúc vang lên.
Tạ Kiều Ngữ mặc váy dài màu trắng, tóc thả tự nhiên, thanh nhã đến cực điểm, hoàn toàn tương phản với bó hoa hồng đỏ rực trong lồng ngực.
Một trắng một đỏ phụ trợ lẫn nhau, đạm nhiên và nhiệt liệt đập vào mắt Thẩm Miên.
“Thẩm Miên.” Quản lý Giả nhìn người và hoa, nghiêm túc nói: “Đi thôi.”
Bây giờ không đi, quản lý Giả sợ chốc nữa Thẩm Miên sẽ không đi được, không phải sợ Tạ Kiều Ngữ không cho nàng đi mà chính bản thân nàng lại không muốn đi.
Quản lý Giả rất hiểu Thẩm Miên.
Thẩm Miên thu hồi tầm mắt, ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi trán bóng loáng, nói lắp: “Em… Đột nhiên em nhớ có chút việc phải làm, em đi trước.”
Thẩm Miên cũng quá hiểu bản thân nàng.
Trường hợp thế này nàng chống đỡ không được, chỉ cần vô ý một chút, e nàng sẽ chạy vào lòng ngực Tạ Kiều Ngữ làm nũng.
Tạ Kiều Ngữ đã sớm đoán được người trước mặt sẽ có thái độ như vậy.
Tạ Kiều Ngữ ừ một tiếng, làm bộ lui về phía sau, nói: “Chị đưa em đi.”
Thẩm Miên đứng yên, ho khan một tiếng nói: “Không cần phiền như vậy.”
Nói xong Thẩm Miên đi ra hướng cửa lớn, nhưng thời điểm đi ngang Tạ Kiều Ngữ bị cô nắm tay lại.
Tạ Kiều Ngữ nhẹ giọng nói: “Tiểu Miên, cho chị ba phút được không?”
Thẩm Miên không nói gì, vì nàng đang bận lý luận với quản lý Giả.
Thẩm Miên năn nỉ: “Anh Giả, tôi cũng đã gọi anh là anh. Tôi rất quý trọng và nghe theo lời anh nói, tôi cảm thấy cho dù tôi và chị Kiều Ngữ phát sinh gì cũng không ảnh hưởng quá lớn, chỉ cần…”
Quản lý Giả đánh gãy lời Thẩm Miên, nói: “Cô phải biết, nguyên nhân cốt truyện hỗn loạn chính là vì Tạ Kiều Ngữ.”
“Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất không phải do anh quản lý sơ sót sao?”
“Cô nói vậy cũng không sai.” Quản lý Giả: “Nhưng chủ yếu vẫn do Tạ Kiều Ngữ.”
Thẩm Miên liếc nhìn hoa trong tay Tạ Kiều Ngữ, nói: “Tôi chỉ muốn nhận bó hoa thôi.”
Mấy ngày nay Thẩm Miên luôn từ chối tình cảm của Tạ Kiều Ngữ, tuy ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng mỗi việc Tạ Kiều Ngữ làm đều được nàng giữ trong lòng.
Tạ Kiều Ngữ luôn tạo ra những khoảng khắc lãng mạn khác nhau, một việc lại một việc, Thẩm Miên đều tâm tư nho nhỏ lấp đầy, nhìn thấy hoa và mọi thứ Tạ Kiều Ngữ chuẩn bị, ngọt ngào chồng chất, tất cả như dòng nước ấm chảy khắp cơ thể Thẩm Miên.
Thẩm Miên không khống chế được ý nghĩ muốn nhận bó hoa, sau đó ôm cổ Tạ Kiều Ngữ, ngửa đầu hôn cô.
Bất quá…
“Thẩm tiểu thư, nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ, tôi rất khó đưa cô về thế giới hiện tại.” Âm thanh quản lý Giả sâu kín vang trong đầu Thẩm Miên.
Tạ Kiều Ngữ chỉ cần tỉnh lại từ giấc mơ sẽ có thể trở về, nhưng còn nàng thì khác, cũng có khả năng không thể trở về, xét về mặt lâu dài…
Thẩm Miên liếm khóe miệng: “… Đừng uy hiếp tôi.”
Quản lý Giả: “Thẩm tiểu thư, rất cảm tạ cô hỗ trợ.”
Thẩm Miên thở dài một hơi, cuối cùng vẫn không cho Tạ Kiều Ngữ ba phút.
Rời khỏi nhà hàng, khi muốn lên xe, Thẩm Miên rốt cuộc nhịn không được nhìn lại người phía sau.
“Tạ tiểu thư còn chuyện gì sao? Nếu không có, hy vọng chị đừng tiếp tục theo em.”
“Có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.” Tạ Kiều Ngữ làm lơ biểu tình lãnh khốc trên mặt Thẩm Miên, cất bước đi đến trước mặt nàng, đưa hoa sau lưng ra, nói: “Tiểu Miên, chị thích em.”
A!!!
Tai Thẩm Miên đỏ bừng.
Đối với Thẩm Miên mà nói, nàng và Tạ Kiều Ngữ đã tiến vào trạng thái hôn nhân, nên tình cảnh biểu lộ cuồng nhiệt thế này thật sự nàng chịu không nỗi.
Tâm Thẩm Miên điên cuồng nhảy loạn.
“Em…”
Trước khi Thẩm Miên buột miệng thốt ra em đồng ý thì quản lý Giả lại nhanh hơn, thanh âm phập phồng: “Thẩm tiểu thư.”
Giọng nói đánh Thẩm Miên về thực tại.
Vào lúc này, Tạ Kiều Ngữ thấy Thẩm Miên không đáp lời, vẫn giữ nguyên tư thế, nói: “Sau khi chúng ta quen biết, chị mới phát hiện, chị không giống những người khác, chưa từng nghiêm túc theo đuổi em. Nếu trong giấc mơ em không có tình cảm với chị, thì nhân cơ hội này theo đuổi em, để em biết chị có bao nhiêu…”
Tạ Kiều Ngữ nói tiếp: “Chị có bao nhiêu yêu thích em.”
Thẩm Miên nghiêng đầu không dám nhìn thẳng Tạ Kiều Ngữ, nói dối: “Tạ tiểu thư, em không phản đối đồng tính luyến ái…”
“Nhưng em thật sự không biết chị nói cảnh trong mơ là gì, cũng không biết chúng ta từng ở bên nhau…”
“Hơn nữa, em không thích hoa hồng, quá tục!”
Cánh hồng trong ngực Tạ Kiều Ngữ bay theo gió, ngoại trừ cánh hoa còn thêm câu nói bay vào tai Thẩm Miên: “Tiểu Miên, trong mộng em không hề đáng yêu.”
Trái tim Thẩm Miên đập mãnh liệt, đau đớn lên tiếng: “Đây không phải mộng.”
Tạ Kiều Ngữ vẫn luôn mỉm cười, Thẩm Miên nói xong, nụ cười dần dần biến mất, chua xót lan tràn trong lòng, từng chút từng chút xâm chiếm trái tim cô.
Ảm đạm từ từ hiện trong mắt, Tạ Kiều Ngữ không hiểu, rõ ràng là cùng một người, vì cái gì phải làm cả hai khổ sở thế này?
Tạ Kiều Ngữ rủ tay bó hoa cũng theo đó buông xuống, chuẩn bị tạm biệt Thẩm Miên, nhưng Thẩm Miên lại lên tiếng trước: “Tạ tiểu thư, nếu không còn chuyện gì khác thì về nhà đi. Hôm nay trời mưa rất lạnh, dạ dày chị sẽ bị đau.”
Chiều nay mưa một trận, mời lạnh không bao lâu. Trong không khí vẫn còn lạnh lẽo, Tạ Kiều Ngữ mặc váy, cô cảm nhận rõ da gà nổi lên từng trận, nhưng không lạnh bằng tâm cô lúc này.
Cũng may Thẩm Miên vẫn còn quan tâm cô.
Tạ Kiều Ngữ mỉm cười nói: “Ân, cảm ơn…”
Nói một nửa, Tạ Kiều Ngữ ngước mắt nhìn thẳng Thẩm Miên.
Sao Tiểu Miên biết cô có bệnh bao tử?! Ở hiện tại cô chưa bao giờ nhắc với nàng!
Tạ Kiều Ngữ vừa muốn mở miệng hỏi rõ, đang xảy ra chuyện gì, liền thấy người trước mặt nheo nheo mắt với nàng.
Tạ Kiều Ngữ rất quen thuộc động tác này, đây là động tác nhỏ giữa cô và Thẩm Miên.
Thời điểm Lâm Lệ Vinh ở nhà Tạ Kiều Ngữ, khi ông hỏi chuyện Thẩm Miên, nếu nàng nói dối nhưng không muốn Tạ Kiều Ngữ vạch trần, chắc chắn nàng sẽ làm động tác này ra hiệu.
Cho nên…
Người này chính là Tiểu Miên!
Nàng không quên bất cứ điều gì!
Còn vì sao nàng làm những việc này, nói ra những lời lạnh lùng như thế… Tạ Kiều Ngữ tin tưởng chắc chắn Thẩm Miên có điều bất đắc dĩ…
Như vậy cô không nên phá vỡ.
Mặt Tạ Kiều Ngữ không đổi sắc đưa hoa cho Thẩm Miên, nói: “Chị về nhà đây, nhưng em cầm hoa đi, xem như một chút tâm ý.”
Thẩm Miên cũng vừa kịp nhớ động tác híp mắt lúc nãy, nàng còn đang sợ Tạ Kiều Ngữ sẽ vạch trần nhưng khi thấy Tạ Kiều Ngữ nháy mắt đáp lại, Thẩm Miên lập tức hiểu ý cô, cố nén hoan hô nhảy nhót trong lòng, lạnh mặt tiếp nhận hoa, nói: “Có thể.”
Tiếp nhận hoa, Thẩm Miêm mở cửa xe đặt hoa vào ghế phía sau, nàng để lại một câu rồi ngồi vào vị trí tài xế: “Hẹn gặp lại, Tạ tiểu thư.”
Thẩm Miên ngồi vào xe, khởi động đánh tay lái rời đi.
Sau khi Thẩm Miên rời đi, Tạ Kiều Ngữ nghiêm túc quan sát bốn phía, phát hiện không có ai theo dõi.
Như vậy vì cái gì mà Tiểu Miên phải ngụy trang mỗi khi gặp cô?
Tạ Kiều Ngữ nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Nhìn vài cánh hoa rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng phiêu động trên những vũng nước nhỏ.
Đột nhiên Tạ Kiều Ngữ ngồi xổm xuống, vươn ngón tay vớt cánh hoa từ trong nước lên, kẹp giữa hai ngón tay.
Tạ Kiều Ngữ nhìn cánh hoa trước mặt, trong lòng tiếp tục suy nghĩ rốt cuộc Tiểu Miên bị làm sao, thì có chiếc xe dừng lại.
Tạ Kiều Ngữ không để ý.
Âm thanh mở cửa xe vang lên, Tạ Kiều Ngữ bóp cánh hoa đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng dư quang thoáng nhìn thấy nữ nhân từ trong xe bước xuống, cô ngây ngốc tại chỗ.
Là Thẩm Miên.
Thẩm Miên đi đến trước mặt Tạ Kiều Ngữ, cúi đầu nhìn cánh hoa trong tay người nàng yêu, nhanh chóng đoạt lấy, hai mắt tỏa sáng nhìn cô.
Vốn dĩ Tạ Kiều Ngữ kích động không thôi, nhưng nghĩ đến cái híp mắt của Thẩm Miên lúc nãy, giả vờ bình tĩnh nói: “Có chuyện gì sao?”
Thẩm Miên phụt cười thành tiếng, giây tiếp theo giơ tay ôm cổ Tạ Kiều Ngữ, bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Miên mềm như bông gọi: “Chị Kiều Ngữ.”
Giọng điệu quá quen thuộc, hương vị nơi chóp mũi không thể nào quên: “Tiểu Miên.”
Thẩm Miên dùng sức gật đầu, hôn sườn mặt Tạ Kiều Ngữ, nói: “Em rất yêu chị.”. Truyện Đông Phương
Rồi bồi thêm một câu: “Và cảm ơn chị yêu em nhiều như vậy.”
Vĩnh viễn không buông tay, mặc kệ em có bao nhiêu lạnh lùng chị vẫn ấm áp như ánh mặt trời.