Sau khi thoát ra khỏi đám đông, Tử Minh lên tiếng:
– Cảm ơn cậu đã giúp 2 anh em tớ, mà.. cậu tên gì vậy??
Tôi thắc mắc :
– 2 người không nhớ tôi sao, tôi Cửu Cửu nè
Tử Hiên mắt sáng lên:
– Cửu Cửu, là em sao??
– Dạ – tôi đáp
– Lâu quá không gặp cậu, xuýt nữa thì tớ cũng không nhận ra luôn – Tử Minh
– Ai biểu cậu lâu quá không qua nhà tớ chơi lo..
Tôi bầy vẻ mặt hờn dỗi, Tử Minh và Tử Hiên bật cười :
– Haha
– Thôi thôi xin lỗi cậu mà…
– Tạm tha cho cậu lần này…- tôi nói
Chúng tôi cứ thế nói chuyện tươi cười với nhau. Không ngờ, ở trong đây kết bạn lại dễ dàng đến thế. Tiếng chuông reo lên, 3 đứa chúng tôi quay về lớp học. Tôi đang chạy quay về lớp thì ” độp”, tôi ngã văng xuống đất.
Cái gì zậy, sao tôi có duyên với ngã quá vậy, tôi xắn quần xắn áo lên( dù đang mặc váy) định mắng xem ai không có mắt mà đi đâm vào lão nương thì có một giọng nói trầm ấm vang lên:
– Cậu có sao không??
Tôi ngước mặt lên nhìn, hazzz, dù gì thì tôi cũng chỉ là nữ phụ thôi mà, sao cứ đụng độ với mấy người có chức cao vậy. Người con trai đang đứng trước mặt tôi là Tuấn Dương – nam phụ, sử hữu mái tóc vàng óng, dáng người cao, nắm trong tay rất nhiều công ty,…
Còn rất nhiều ưu điểm nhưng nếu xét về toàn diện và sơ diện thì chắc chắn, Tuấn Dương sẽ không được đẹp bằng Dạ Thần rồi, đương nhiên là vì trong cuốn tiểu thuyết nào mà gần như nam chính chẳng đẹp hơn nam phụ à..
Nếu tôi nhớ không nhầm thì nhân vật này là người thích nữ chủ, đấu tranh dành phụ nữ với nam chủ, sau đó tất nhiên là không có hoàn cảnh gì tốt đẹp rồi. Nam phụ bị nữ chủ mưu mô đẩy xuống vực sâu khi đi leo núi do trường tổ chức.
Tổng tất tần tật lại là do nữ chủ, hết. “Hazz” tôi thở dài 1 tiếng, sao tôi cứ cảm giác là làm nhân vật phụ trong cuốn tiểu thuyết này là sẽ không có hoàn cảnh tốt đẹp vậy nhỉ. Chỉ muốn gửi lời đến tác giả viết truyện, ông cứ đợi đấy, sau khi tôi thoát khỏi đây dc rồi thì tôi sẽ tìm ông tính sổ, nupakachi
Quay trở về bây giờ, Tuấn Dương đưa tay đỡ tôi dậy, tôi tất nhiên là sẽ nắm lấy rồi vì cậu ta cũng có làm gì tôi đâu. Tôi phủi phủi bụi, lên tiếng :
– Cậu không sao chứ??
Cậu ta đáp:
– Cậu là người ngã, thì làm sao tôi có thể bị làm sao dc!!
Nghĩ cũng đúng, tôi là người bị ngã, thì đương nhiên câu hỏi đó phải là cậu ta hỏi chứ. Tôi lại nói:
– Vậy cậu hỏi tôi đi!!
– Mắc gì tôi phải hỏi cậu – cậu ta nhếch mép nói
Trên thế giới này, chưa ai nói thế với tôi. Tôi liếc nhìn cậu ta bằng ánh mắt viên mắt, tôi hỏi lại :
– Cậu có chắc là không hỏi ko??
– Chắc – cậu ta đáp với giọng chế giễu
Tôi bực mình, nhanh chân dẫm vào chân cậu ta một cái thật đau rồi bỏ chạy, cậu ta thốt lên:
– A..
Tôi vừa chạy vừa nói vọng ra:
– Đáng đời tên chết tiết nhà cậu..
Rồi chạy về lớp, mở cửa ra, chắc chắn là cô giáo đã ở trong lớp dc 15p rồi. Cô nhìn tôi, tôi nhìn lại, cô lên tiếng:
– Em về chỗ đi, lần sau không được vào trễ nữa đâu..
– Dạ
Đúng là con nhà giàu có khác, dù có đi trễ có 15p hoặc hơn thế chắc cô giáo cũng chẳng bảo gì.
Vừa về chỗ, tên Dạ Thần đáng chết đó lại bắt đầu tính lân la hỏi chuyện:
– Cậu vừa đi đâu đó??
– Sao tôi phải nói với cậu??
– Tôi thích!!
– Tôi tưởng cậu có hứng thú với cô gái Dao Dao kia, sao không ra chỗ cô ta mà ngồi
– Không nhẽ cậu ghen
– Tôi chẳng thèm ghen
– Cậu đang ghen
– Tôi không có
2 đứa chúng lại cứ cãi qua cãi lại, không chịu nhường nhau. Cô giáo cất tiếng:
– Hôm nay, có bạn từ trường khác chuyển về lớp ta..
Cả lớp lại háo hứng hóng xem đó là ai, người thì đoán là trai, người thì đoán là gái,.. Tôi cũng có chút hào hứng vì đây là người mà tôi không hề biết trước. Dạ Thần lưu manh khẽ nhíu mày, nói:
– Cậu hào hứng vậy sao??
– Đương nhiên
Mặt cậu ta có chút không tốt, không nhẽ tôi lại nói sai gì sao. Tôi định hỏi, tôi làm gì sai à thì học sinh mới bước vào. Tiếng hò reo trong lớp vang lên:
– Wow~
– Đúng là hảo soái ca
– Chẳng biết nếu so sánh giữa cậu ta và Dạ thiếu thì ai đẹp trai hơn nhỉ
– Đương nhiên là Dạ thiếu rồi
– Bla..bla…bla..
Tôi ngước mặt lên nhìn, lại là sự trùng hợp sao, sao hết nam chính giờ sang nam phụ cũng gây thù chuốc oán với tôi rồi còn học cùng lớp chứ. Cậu ta giới thiệu:
– Xin chào các tiểu mĩ nữ, tôi tên là Tuấn Dương..
Bọn con gái lớp tôi hò reo lên, tên Tuấn Dương này đưa mắt nhìn xung quanh rồi lại dừng lại ở chỗ tôi. Nở một nụ cười nham hiểm. Tôi né tránh ánh mắt đó thì lỡ quay sang nhìn nữ chủ – Dao Dao.
Đúng, chính là Dao Dao, người có thể khiến Tuấn Dương yêu đến chết. Dao Dao đang nhìn Tuấn Dương với ánh mắt muốn thịt luôn cậu ta, này này nữ chủ ơi, nam chính ở đây nè, cô nhìn đi đâu vậy…
Tôi chợt nghĩ ra 1 cách, muốn thoát khỏi nam chính và nam phụ thì phải để 2 người đó thích nữ chủ. Đúng đúng, chính là vậy.
Tên Tuấn Dương kia được phân ngồi ngay sau bàn tôi, cách bàn nữ chủ 1m. Khi lướt qua tôi, hắn ta nói:
– Xem tôi xử cậu như thế nào, cô gái xấu tính..
Tôi định quay xuống mắng thì bị 1 lực cánh tay ngăn lại, không cho quay xuống. Tôi quay người sang bên cạnh, lỡ đập chúng thành bàn nên là tôi ngã vào lòng tên Dạ Thần chết tiệt kia