Không Biết A Tỷ Là Nam Chính

Chương 33: Chủ nào tớ nấy



Thấy hắn không kiên nhẫn, Lục Vô Hạ muốn chạm đến lại thôi, sợ cố thuyết phục lại càng chọc hắn phiền chán, liền dời cái ghế đẩu ngồi ở mép giường, “Đưa tay ra, để ta xem mạch giúp ngươi.”

Khương Trầm Vũ quét mắt nhìn hắn, trong mắt lộ ra một chút phiền chán, nhưng vẫn vươn tay gác lên bên giường. Cổ tay của hắn không quá mức mảnh mai, nhưng lại không đến mức tráng kiện, vừa phải, làn da tái nhợt, mạch máu màu xanh rõ ràng, toát ra cảm giác ốm yếu.

Lục Vô Hạ đặt ngón tay lên trên cổ tay, ngưng thần.

Con ngươi của Khương Trầm Vũ nửa khép, đột nhiên ho khan một tiếng, mi tâm nhíu chặt lại, bộ dáng phảng phất vừa như rất đau đớn mệt mỏi, lại vừa thờ ơ.

Hồi lâu sau, Lục Vô Hạ thu tay lại, thở dài nói: “Đau đớn trên cơ thể ngươi ta không thể giải quyết, nhưng phong hàn vẫn có thể.”

Khương Trầm Vũ: “Ta không bị nhiễm phong hàn.”

Lục Vô Hạ lộ ra biểu cảm hiểu rõ, “Đêm qua Ngươi trở về trong lúc gió lạnh, đều đã bắt đầu ho khan, còn muốn mạnh miệng, loại tính tình này cũng không biết giống ai, ta viết cho ngươi hai đơn thuốc, đợi Cẩm Nương nấu xong rồi đưa tới.”

Khương Trầm Vũ không thèm để ý chút nào nói: “Tùy ngươi.”

Lục Vô Hạ thấy lông mày hắn nhíu chặt, bộ dáng cố nén đau đớn, biết giờ phút này hắn cần nhất là yên tĩnh, liền không nhiều lời nữa, đứng dậy cáo từ nói: “Ngày mai chờ đến khi ngươi hết đau ta lại đến, ta trở về đọc qua sách thuốc, xem có thể tìm được phương pháp giải quyết hay không.”

Khương Trầm Vũ mở mắt, quét mắt nhìn hắn, đột nhiên nói: “Chiều nay ngươi cho người mang theo một bản Luận Ngữ, cùng bút mực giấy nghiên mang tới đây.”

Lục Vô Hạ: “Thân thể ngươi đang không khỏe, hiện giờ tĩnh dưỡng là quan trọng nhất.”

Khương Trầm Vũ: “Lại lải nhải, ngươi thật sự đã thành một lão già họm hẹm.”

Lục Vô Hạ: “. . . Chờ một lúc nữa ta để Cẩm Nương đưa tới.” cái miệng này của Hành Chu, tuyệt đối không giốn người của Lục gia!

Khương Trầm Vũ hạ lệnh đuổi khách, “Ngươi có thể đi.”

“. . .”

Lúc Lục Vô Hạ đi ra, Khương Văn Âm đang cùng Thiều Nương mắt lớn trừng mắt nhỏ, bởi vì Thiều Nương không thể nói chuyện dẫn đến hai người không cách nào giao tiếp, nàng đành phải duy trì bộ dáng tươi cười, quai hàm kém chút cười đến cứng đờ, Thiều Nương cũng giống như nàng, trên mặt một mực treo nụ cười dịu dàng.

“Lục tiên sinh phải đi rồi sao?” Khương Văn Âm nói.

Lục Vô Hạ hướng nàng gật đầu, biểu tình bình thản ôn nhuận, tiếng nói mát lạnh: “Khương cô nương, trừ bệnh cũ bên ngoài, còn nhiễm phong hàn, ta kê một đơn thuốc, chờ Cẩm Nương nấu xong sẽ đưa tới, thỉnh Tiểu Khương cô nương giám sát nàng uống.”

Mỹ nhân tỷ tỷ nhiễm phong hàn? Nàng vậy mà không phát hiện ra, Khương Văn Âm đồng ý, “Lục tiên sinh xin yên tâm, ta chắc chắn sẽ giám sát tỷ tỷ uống thuốc đúng hạn.”

Lục Vô Hạ mỉm cười, “Làm phiền Tiểu Khương cô nương.”

Khương Văn Âm biểu lộ cổ quái, rõ ràng là tỷ tỷ ruột của mình, vì sao Lục Vô Hạ lại khách sáo đối với mình, thật giống như. . . Hắn và mỹ nhân tỷ tỷ thân cận hơn. Nàng mắt nhìn Lục Vô Hạ khóe mắt hơi đỏ hơi vương nước mắt cùng ý tứ vừa rồi, suy đoán trước đó nhịn không được lại xuất hiện, chuyện này Lục Vô Hạ đến tột cùng có ý tứ gì?

Đến cùng là yêu thích Thiều Nương, hay là mỹ nhân tỷ tỷ?

“Ta và Thiều Nương xin cáo từ trước, nếu như Khương cô nương có việc, Tiểu Khương cô nương có thể nhờ Cẩm Nương tới nói cho ta.” Lục Vô Hạ nói.

Khương Văn Âm hoàn hồn, “Lục tiên sinh đi thong thả, ta đã biết.”

Lục Vô Hạ xoay người cầm lấy ô giấy dầu tựa ở bên tường, mở ra ở sau lưng rồi dựng lên nghiêng về hướng ssỉnh đầu Thiều Nương, mưa phùn mịt mờ rơi vào trên vai của hắn, hai người lại chậm rãi rời đi.

Khương Văn Âm mắt nhìn cảnh hoa trước cửa, quay người đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Khương Trầm Vũ tựa ở đầu giường, nhắm mắt lại, giống như là đã ngủ thiếp đi như bình thường.

Nàng không nói một lời ngồi ở mép giường, đưa tay đưa tới trên trán Khương Trầm Vũ, thử đo nhiệt độ, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói: “Tỷ tỷ nhiễm phong hàn sao không nói cho ta.”

Khương Trầm Vũ không mở mắt, không lộ vẻ gì trả lời: “Cơ thể quá đau đớn, không có cảm giác.”

Nghe lời này khiến Khương Văn Âm nuốt hết lời định nói trở về, trong lòng không hiểu sao có chút chua xót, nàng vén tóc Khương Trầm Vũ ra sau tai, sau đó đỡ người nằm xuống, “Tỷ ngủ trước một lát, khi nào dùng bữa muội gọi tỷ dậy.”

Khương Trầm Vũ không nói chuyện, lại ho khan một tiếng.

Khương Văn Âm ngủ đủ rồi, vì giết thời gian thay cho thoại bản đã bị tịch thu mất, nàng ngồi dựa vào cửa một hồi, nhấc Thu mập nhỏ từ trong ổ ra, cắt tỉa lông tóc đỉnh đầu cho nó, tay chọc chọc, “Ngươi là chủng loại cát điêu nào, có thể học tiếng người nói chuyện hay không?”

Thu mập nhỏ đầu lúc lắc, suýt nữa không đứng vững, trừng tròn căng con mắt, ngây ngốc nhìn nàng.

Khương Văn Âm nâng cằm lên, “Qua đây học cho ta, Oánh Oánh. . .”

Thu mập nhỏ biểu lộ ngốc trệ, vỗ cánh uỵch một cái.

Khương Văn Âm: “Oánh Oánh đại mỹ nhân, mau học.”

Thu mập nhỏ nhìn nàng, ngẩng lên đầu ‘thu’ một tiếng, nhưng bởi vì đầu tròn thân thể tròn, suýt nữa ngã dập mông xuống mặt bàn.

Khương Văn Âm: “Ngươi sao lại đần như vậy?”

Con chim lớn như vậy rồi, dù lông mềm như nhung, bộ dáng đần độn, lại hoàn toàn không có dấu hiệu trưởng thành, về sau định dễ thương chết con mồi sao?

“Con chim đần này là kim điêu non, không phải cát điêu, càng không phải là vẹt.” Một âm thanh lãnh đạm vang lên, Khương Văn Âm quay đầu nhìn sang, mới phát hiện Khương Trầm Vũ căn bản không ngủ.

Khương Văn Âm: “Kim điêu lợi hại lắm sao?”

Thứ cho nàng thật sự đối với loài chim hoàn toàn không biết gì cả, trong nhận thức của nàng, chim chỉ chia làm hai loại, đáng yêu cùng xinh đẹp, còn đối với chủng loại, nàng hoàn toàn không hiểu rõ.

Khương Trầm Vũ trầm mặc một lát, nói: “Đần.”

Khương Văn Âm: “. . .”

“Kim điêu hung mãnh, phi hành nhanh nhẹn, là cao thủ đi săn, nhưng khó thuần phục, tộc chim này trong thế gian gần như đã tuyệt tích.”

Khương Văn Âm cúi đầu nhìn con chim ngốc trước mặt, dùng ngón tay chọc chọc, biểu cảm ngươi đùa ta chơi, “Tỷ tỷ chắc chắn là hung mãnh, mà không phải hung manh?”

Mỹ nhân tỷ tỷ có ý là, Thu mập nhỏ là loài chim không chỉ rất lợi hại, mà còn quý tộc, thế nhưng nàng nhìn thế nào cũng không giống, Thu mập nhỏ, gia hỏa này tham ăn yêu ngủ, chỗ nào có nửa điểm bộ dáng cao thủ săn mời.

Khương Trầm Vũ không để ý nói: “Có lẽ nó giống chủ nhân.”

Khương Văn Âm: “. . .” Tỷ tỷ ta nhịn ngươi lâu lắm rồi nha!

Bất kể nàng nói thế nào, con chim ngốc Thu mập vậy mà là chim loại quý, điểm ấy nàng làm sao cũng không nghĩ tới, Khương Văn Âm bấm tay gảy nhẹ đầu Thu mập nhỏ, quay đầu lại hỏi: “Tỷ tỷ từ đầu đã biết nó là kim điêu non sao?”

Khương Trầm Vũ: “Sau khi đến trại Thanh Phong, mỏ nó dần dần hiện ra màu vàng kim nhạt, ta mới nhận ra.”

Khương Văn Âm nhìn thoáng qua mỏ của Thu mập nhỏ, quả nhiên có màu vàng kim nhạt, bừng tỉnh đại ngộ, sau đó nàng nâng nó ở trong lòng bàn tay quan sát nửa ngày, cũng không phát hiện được ra chỗ nào đặc thù.

Thuốc của Khương Trầm Vũ được đưa tới cùng bữa trưa, Cẩm Nương đưa hộp cơm cho Khương Văn Âm, lại đưa thêm cho nàng một bọc quần áo, “Đây là Lục tiên sinh phân phó ta mang qua, nói là Khương cô nương yêu cầu.”

Khương Văn Âm nhận lấy, phát hiện ra bao quần áo hơi nặng, cũng không hỏi là cái gì, đưa cho Cẩm Nương mấy miếng điểm tâm, “Làm phiền ngươi.”

Cẩm Nương đút một miếng vào miệng, “Tiểu Khương cô nương, ta đi trước, ngươi có việc gì lại gọi ta.”

Khương Văn Âm gật đầu, đưa mắt nhìn nàng rời đi, mang hộp cơm cùng bọc quần áo vào nhà, đặt đồ vật ở trên mặt bàn, vừa xới cơm gắp thức ăn vừa nói: “Cẩm Nương vừa rồi đưa muội một bọc quần áo, nói là Lục tiên sinh gửi cho tỷ.”

Khương Trầm Vũ mở mắt, đột nhiên nở nụ cười, lẳng lặng nhìn nàng, “Không, là cho ngươi.”

Khương Văn Âm không nghĩ ra, ăn thật nhanh bữa trưa, vừa đặt bát xuống đã không chịu nổi lòng hiếu kỳ mở bọc quần áo ra, lộ ra bút mực giấy nghiên bên trong, cùng sách « Luận Ngữ » « Mạnh Tử tuần khanh liệt truyện ».

“. . .” Lão thiên ơi, tỷ tỷ tưởng đùa vậy mà làm thật.

Thấy biểu cảm của nàng, Khương Trầm Vũ tâm tình lập tức trở nên tươi đẹp, đuôi lông mày gảy nhẹ nói: “Ngươi vui lắm sao?”

Khương Văn Âm hít sâu một hơi, hướng hắn lộ ra một nụ cười giả tạo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta, rất, cao, hứng.”

Khương Trầm Vũ cũng giả cười nói: “Ngươi thích là tốt.”

Khương Văn Âm nhìn hắn, từ trong hộp đựng thức ăn lại lấy ra một bát thuốc đã nấu sẵn, sờ sờ một bên cái bát, sau đó đỡ tỷ tỷ ngồi lên giường, quay người bưng chén thuốc rồi ngồi xuống ở mép giường, múc một muỗng thuộc đen như mực, dịu dịu dàng dàng nói: “Tỷ tỷ, nên uống thuốc.”

Khương Trầm Vũ nhìn nàng, “Đưa chén cho ta.”

Khương Văn Âm: “Tỷ tỷ thân thể suy yếu như vậy, sợ cầm không nổi đồ vật nặng như này, vạn nhất mệt muốn chết thì phải làm sao bây giờ?”

Khương Trầm Vũ: “. . .”

“Đến, há miệng. . .” Khương Văn Âm xát lại gần nói.

Khương Trầm Vũ biểu lộ trầm xuống, há mồm uống hết thuốc bên trong thìa.

Khương Văn Âm múc một thìa, hắn uống một thìa, toàn bộ quá trình mặt không đổi sắc, thẳng đến lúc Khương Văn Âm cảm thấy chén thuốc sắp lạnh, mới dúi vào tay hắn, cười tủm tỉm nói: “Thuốc sắp lạnh rồi, tỷ tỷ nên tự uống đi.”

Khương Trầm Vũ ánh mắt lạnh lẽo, cầm lấy chén thuốc uống một hơi cạn sạch, ánh mắt như có thể giết người, giống như phi đao nhắm đâm chết nàng.

Khương Văn Âm làm bộ như không nhìn thấy, nhận lấy chén thuốc, lại rót cho hắn một chén nước để đè xuống vị cay đắng bên trong miệng, cuối cùng bưng bát cơm, gắp một đũa đầy rau nói: “Ăn đi, tỷ tỷ.”

Nhìn bát cơm toàn rau xanh, Khương Trầm Vũ lạnh lùng nói: “Ngươi thấy ta giống con thỏ sao?”

Khương Văn Âm: “Không giống.”

Khương Trầm Vũ liếc xéo nàng, “Vậy mà ngươi cho ta ăn cỏ?”

Khương Văn Âm: “Tỷ tỷ ngã bệnh, không nên ăn đồ dầu mỡ.”

Khương Trầm Vũ nhìn nàng thật sâu, há mồm ăn chiếc đũa rau xanh kia, biểu lộ u ám. Thấy biểu tình hắn kinh ngạc, Khương Văn Âm vùi đầu cười trộm một tiếng, sau đó tiếp tục giúp tỷ tỷ ăn cơm, rất nhanh lộ thịt gà chôn dưới rau, đây là nàng đặc biệt nhờ Lâm cô cô làm.

Mỹ nhân tỷ tỷ không thích ăn rau, chỉ thích ăn thịt, nhưng tỷ tỷ nhiễm phong hàn, may mà thịt gà vẫn tương đối thích hợp.

Sau khi ăn cơm trưa xong, không chờ Khương Trầm Vũ thúc giục, Khương Văn Âm liền tự giác đi rửa tay, ngồi xuống cái bàn gần cửa trước, mài mực bày giấy, lật ra trang thứ nhất của « Luận Ngữ », tâm bình khí hòa bắt đầu chép sách.

Nét chữ bút lông của nàng chỉ bình thường, nhưng nàng có ký ức của nguyên chủ, cộng thêm cỗ thân thể này cũng có ký ức cơ bắp, vì lẽ đó chữ viết ra có bảy tám phần giống. Khương Văn Âm lấy hai tấm giấy ra để luyện tập trước, chờ chữ viết ra không quá khó coi, mới bắt đầu đặt bút.

Đối với chép sách nàng kỳ thật không quá kháng cự, dù sao cũng là luyện chữ có thể ổn định tâm tình, thuận tiện giết thời gian.

Đến buổi đêm trước khi ngủ, trạng thái của Khương Trầm Vũ đã tốt lên rất nhiều, có thể tự mình ngồi dậy đọc sách.

Sau khi trời tối, Khương Văn Âm cũng không tiếp tục chép sách, hoạt động chân tay một lúc, luyện một chút yoga, đùa với nhỏ mập chụt một lát.

Quay đầu nhìn lại, mỹ nhân tỷ tỷ nằm ở trên ghế xích đu trước cửa, nhắm mắt lại giống như là đã ngủ thiếp đi, nàng duỗi lưng một cái nói: “Tỷ tỷ lên giường ngủ trước đi, nằm ở đây dễ nhiễm lạnh.”

Khương Trầm Vũ mở mắt nhìn về phía nàng, mặt không hề cảm xúc nói: “Không cần.”

Sau đó chậm rãi đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.

Khương Văn Âm kéo lấy cánh tay của nàng, “Thời tiết càng ngày càng lạnh, chúng ta có thể ngủ cùng một phòng.”

Khương Trầm Vũ cụp mắt nhìn thoáng qua tay áo của mình, một câu cũng không nói, tiếp tục cất bước đi ra phía ngoài.

Khương Văn Âm cũng không kiên trì, đỡ tỷ tỷ về phòng, lên giường, kéo chăn mền đắp lên, chỉ lộ ra một cái đầu ở bên ngoài, sau đó đứng ở bên giường, nhìn xuống hắn, đột nhiên nhớ tới cái gì, bất thình lình hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ đã sắp tới kỳ kinh nguyệt hay chưa?”

“. . .”

Đôi mắt của Khương Trầm Vũ lộ ở bên ngoài, chớp chớp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.