Không Bạch Hiệt (Trang Giấy Trống)

Chương 29



Bệnh viện tấp nập người ra vào, khung cảnh ồn ào náo nhiệt, nhưng có một góc ở đây như chỗ không người, lại có tiếng nói chuyện của hai người.

Đỗ Triết vẫn đang quan sát kỹ tờ giấy.

Nét chữ trên tờ giấy tuy rõ ràng, đẹp đẽ nhưng không đủ sắc nét, nhìn kỹ nét chữ thì giống như một con giun đất nhỏ xoăn lại, nhưng điều này không ngăn cản Đỗ Triết, người đã nhìn thấy nét này sau năm sáu năm hiện lên thông tin vào tâm trí hỗn loạn của anh, đây chứng thực là nét của A Tá

Nhưng ý định của cậu khi viết cái này là ý gì?

Lan Phi nhìn nét mặt Đỗ Triết hiện lên vài tia nghi hoặc, chậm rãi nói: “Khoảng năm sáu năm trước, tôi còn kinh doanh ở một nơi khác. Ba mẹ tôi gọi điện thoại gấp cho tôi, nói rằng hàng xóm mới của chúng tôi có lẽ vây vào ‘một mớ hỗn độn xã hội.’ Những con người đó đi ra vào cửa với dao và gậy mỗi ngày. Bọn họ nhìn rất sợ hãi, khi tôi quay lại, liền thấy mảnh giấy này.”

Lan Phi đúng lúc nhìn nghiêng, ánh sáng lạnh từ trên trần chiếu vào mặt, phản chiếu khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi của anh, lông mày nhíu chặt, đầu ngón tay nhẹ nhàng cầm chặt một góc cạnh tờ giấy, vừa lật vừa nghe. Vẻ mặt nghiêm túc, cô cười: “Là cái trên tay anh.”

Anh vẫn nhìn đi nhìn lại, không đưa ra ý kiến gì, chờ đợi câu chuyện mà Lan Phi người hàng xóm phải kể.

Lan Phi nói chuyện bình tĩnh, không chứa đựng cảm xúc cá nhân: “Tôi đã sống ở nhà hai ngày. Tiếng ồn bên cạnh thực sự rất lớn, tiếng đập phá kéo dài trong vài giờ. Cha mẹ tôi đã ngoài 60 tuổi. Điều này thực sự đã gây ra cho họ rất nhiều phiền não. Chẳng bao lâu, chúng tôi chuyển đi nơi khác ở tạm thời. Vài tháng sau, khi tôi quay lại lấy đồ, tôi tình cờ gặp ‘khách’ của anh Đồ đang “chiêu đãi” anh ấy.”

Năm tháng trôi qua được bao phủ bởi một lớp màu xám xịt, hành lang chỉ có một con đường dẫn đến bóng tối vô tận, nhìn thấy cửa gỗ cửa vỡ vụn, phòng khách cũng bị đập thành một đám hoang tàn. Toàn bộ sàn nhà, mảnh kính vỡ vụn, vương vãi khắp nơi.

Khoảng 30 người cầm gậy và đánh bằng nhiều phương thức khác nhau, nhưng tất cả gậy đều rơi trúng người cậu, mà người ấy vẫn đang cố gắng gượng tự cứu lấy bản thân.

Đèn trong nhà không bật, cùng với ánh đèn đường mờ nhạt bên ngoài, trên người cậu đã dồn dập nhiều vết thương khủng khiếp, khắp người đầy vết bầm tím.

Nhưng cậu vẫn quỳ trên mặt đất, kiên quyết bảo vệ bụng, không tránh khỏi thì cũng sẽ cầu xin lòng thương xót của những người đó một cách vui vẻ với họ.

Cô không hiểu hành động của cậu cho đến nhiều năm sau – hiện tại tính ra lúc đó cậu đang mang thai Nhu Nhu, mặc dù bụng không có to ra, cậu vẫn cố giữ eo, chừa chút chỗ trên mặt đất cách bụng. Tư thế khiêm tốn chỉ dành cho Nhu Nhu một số không gian sống an toàn.

Cô bạo tính, la lên can ngăn, mọi người nhìn vào cô bấm số điện thoại gọi cảnh sát thì hơn 30 người đó nhanh chóng di chuyển đối tượng, vây bắt cô

A Tá vội vàng lách qua đám đông chạy tới, với đôi tay dang ra trước mặt cô, nói với nhóm người trước mặt rằng đó không phải là việc của cô ấy, và tôi không biết cô ấy, phan nàn rằng nếu các người đập phá mọi thứ một cách lặng lẽ, sẽ không có ai biết.

Ba mươi mấy người náo loạn một hồi, thấy thời gian cũng như nhau, trước khi đi còn không quên uy hiếp, Lan Phi nhìn điện thoại di động, phát hiện bên người họ mang theo thiết bị gây nhiễu tín hiệu, cuộc gọi báo đi không được thực hiện.

Thảo nào mà bọn họ tự tin đến vậy.

A Tá miệng chảy máu, ở trong bếp lấy nước lạnh chườm lên vết bầm trên khóe miệng, lẩm bẩm nói ‘rõ ràng không đánh vào mặt mà’, sau đó chậm rãi đỡ eo đi ra, nói với cô, ‘xin lỗi! Tôi thực sự xin lỗi, tôi đang gây rắc rối cho cô rồi.’

Lan Phi hỏi cậu, tại sao cậu không gọi cảnh sát?

A Tá duỗi cánh tay bầm tím và loang lỗ vết máu ra và cười khổ. ‘Cái đánh của mấy người đó thật khó đỡ. Cô có thể thấy điều đó. Cô không nên báo cảnh sát, bọn họ cũng đến không kịp, cũng không thể bắt người khi không còn có ai’. Sau đó kéo ra một nụ cười, ‘Cô có phải là hàng xóm mới? Tôi xin lỗi, tôi thực sự không có nơi để đi, có thể sẽ gây rắc rối cho cô, cô sống ở đâu? Hãy để rác ở cửa ngày mai tôi sẽ lấy nó vứt cho cô.’

Lan Phi quay đầu khẳng định, mình nhất định phải báo cảnh sát.

Thấy cô vô cùng kiên quyết, A Tá gãi gãi đầu tỏ vẻ khó xử, thở dài nói: “Thực xin lỗi, tôi quá ích kỷ.”

Lan Phi có khả năng kể câu chuyện này vô cùng sống động, thêm chút màu sắc bị thương cho A Tá, nhưng từ vài câu nói của A Tá, cô biết Đỗ Triết là người vô cùng lý trí, nếu thêm vào cũng vô nghĩa. Ngược lại, cô chỉ có thể nói với Đỗ Triết, người đang ngồi lặng lẽ kể lại câu chuyện đơn giản và khách quan nhất, rằng A Tá đã từng chịu đựng nó một mình.

“Tóm lại, tôi nghĩ anh cần biết chuyện này.” Lan Phi ra hiệu cho anh nhìn tờ giấy bạc trên tay rồi nói: “Bây giờ, lựa chọn là của anh.”

Nói như vậy, Lan Phi không muốn lãng phí thời gian nữa sau khi mục đích đã đạt được, cô đứng lên nhìn xuống Đỗ Triết nói: “Anh ấy không có nói cho tôi vấn đề giữa hai người. Theo tính cách của anh Đồ, tôi cũng đoán được, anh chưa bao giờ nghe được chuyện của anh ấy.”

Lật lại cuộc trò chuyện:” Nói mới nhớ, tôi thích anh Đồ. Còn về tình bạn hay tình yêu, tôi nghĩ mình nên có nhiều thời gian để tìm hiểu”

Đỗ Triết cất tờ giấy đi rồi đứng dậy, sau một lúc băng giá cảm xúc, anh lịch sự cười nói: “Cảm ơn những gì cô đã làm hôm nay. Tôi rất vui vì Đồ Tá Chá có thể có một người hàng xóm như cô.”

“Sau này sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau hơn.” Cô nở một nụ cười vô hại, năm ngón tay vẫy như sóng, “Tạm biệt, ba của Nhu Nhu.”

Đỗ Triết không có đáp lại, mà là mỉm cười gật đầu lễ phép.

Mấy chữ “ba của Nhu Nhu” rất đáng để hồi tưởng, Lan Phi nhất định không phải là một người phụ nữ đơn thuần, những lời này phân tích hoàn hảo mối quan hệ giữa cô và A Tá

Đỗ Triết nhẹ tự giễu cười, Lan Phi, người lần đầu gặp mặt, đã định vị anh chính xác như vậy, mức độ quen biết với A Tá chắc chắn không đơn giản như lời cô nói, và tờ giấy ghi chép này lại được cô giữ lại thật lậu. Thực sự ngoài dự kiến của anh, nó có thể là có dụng cơ gì đó?

Đầu ngón tay trong túi quần chạm vào kết cấu mềm mại, nhưng suy nghĩ của anh lại bay xa tưởng tượng. Đồ Tá Chá không cần phải tìm lịch sử từ mấy năm trước, tạo dấu vết cũ, rồi giao lại cho Lan Phi rồi chuyển nó cho chính mình. (Con lạy ông, ông bớt nghĩ xấu cho con tui ?)

Cho là những gì Lan Phi nói là đúng, Đỗ Triết tóm tắt vấn đề như sau: Đầu tiên, Đồ Tá Chá đã gặp phải rắc rối. Thứ hai, rắc rối mà cậu gặp phải không hề nhỏ. Thứ ba, ai đang gây rắc rối cho cậu?

Những lời cô vừa nhắc đến đều hàm chứa “xã hội hỗn tạp”, nhưng Đồ Tá Chá có dính líu đến những người đó từ khi nào?

Trước hay sau đó?

Mặc dù anh rất nghi ngờ về vấn đề này, nhưng bí ẩn đó không thể được giải đáp trong một thời gian.

Sau khi kết thúc vấn đề này, anh quay trở lại phòng và bị y tá bắt gặp.

Cô y tá tỏ vẻ tức giận và nói rằng bệnh nhân không hợp tác, đã bỏ về khu phòng bệnh của con gái cậu, y tá đi theo sau, kiên quyết không cho y tá ghim kim vào, cậu mỉm cười chống cự, Đỗ Triết kiên nhẫn lắng nghe và yêu cầu y tá thông cảm. Đỗ Triết làm thủ tục chuyển phòng cho cậu, sắp xếp cậu và Nhu Nhu ở cùng một khu

Lúc lại vào trong phòng, rèm cửa dày đặc ngăn cách ánh nắng bên ngoài phòng, trong phòng không có ánh sáng, Nhu Nhu nằm trên ngực cậu ngủ ngon lành, cánh tay bị thương của Nhu Nhu được cậu đặt bên ngoài chăn bông của người sau đang ngủ quay lưng ra cửa.

Đỗ Triết vốn dĩ dẫn y tá vào để bắt buộc cậu điều trị, nhưng vừa mở cửa ra, anh đã bị bóng tối quen thuộc chào đón, sự ngột ngạt buồn tẻ, như thể anh đang ở trong một chiếc hộp đen khổng lồ.

Anh bất giác chậm rãi dừng lại, sững sờ, quay đầu cười với y tá: “Xin lỗi, vì bệnh nhân đã ngủ nên đừng quấy rầy cậu ấy”

Y tá bảo khi cậu tỉnh dậy liền phải gọi họ, Đỗ Triết đáp lại, cánh cửa sau lưng anh đóng lại theo gió, ánh sáng dần tắt theo góc quay, tiếng đóng cửa nhẹ nhàng chỉ còn lại sự yên tĩnh và bóng tối của phòng.

Phòng không lớn, chỉ cần đi vài bước là đã tới được giường của cậu

Có lẽ là mệt mỏi khi lái xe đến đây mà không nhắm mắt hàng chục tiếng đồng hồ, hoặc có lẽ bóng tối này đã cho người ta đủ chỗ cho trí tưởng tượng, và những bức ảnh lóe lên đều là hình ảnh mà anh đã tưởng tượng ra.

Anh đã tưởng tượng ra một gia đình ba người dưới cùng một mái nhà.

Đỗ Triết mở ghế đẩu phát ra tiếng động nhẹ làm cho A Tá đang phi thường buồn ngủ bị quấy rầy, cậu cực kỳ sợ mở mắt ra sẽ là môi trường tối tăm, lại càng sợ Đỗ Triết sẽ coi nỗi sợ của mình như một kẻ ngốc. Cho đến khi giọng của Đỗ Triết vang lên từ phía sau, giọng nói trầm thấp đầy mệt mỏi: “Cậu đang giả vờ ngủ?”

A Tá quấn chặt chăn bông, nhịn không được tần suất thân thể run lên, Đỗ Triết thấy ngón tay sắp bị chính mình cắn, cười nói: “Còn muốn giả bộ đến khi nào?”

A Tá như rơi xuống hầm băng, lập tức bỏ ngón tay vô thức đặt lên miệng cắn, xoay người khó khăn ôm lấy eo mình, nghĩ muốn đứng dậy nhưng lại không giữ được nên cậu thì thầm: “Con bé vừa mới ngủ gật”

Chắc chắn Đỗ Triết lập tức đứng dậy xem Nhu Nhu, nhìn thấy con bé ngủ say, anh thầm thở phào nhẹ nhõm, nói với cậu: “Cậu phải hợp tác với bác sĩ và y tá.”

Để không quấy rầy giấc ngủ của con gái, Đỗ Triết khi nói chuyện đã rất gần với cậu, hơi thở mà anh thở ra đều đều ngưa ngứa khiến dòng nước suối trong lòng A Tá gợn sóng lăn tăn, lời khuyên nhũ mệnh lệnh này càng áp dụng vào lòng cậu ngập tràn mật ngọt, mặc dù cậu cũng biết rằng Đỗ Triết chắc hẳn quá bận rộn trong công việc, không ai chăm sóc và lo lắng cho Nhu Nhu một khi cậu có chuyện gì.

“Hai ngày sau, Nhu Nhu có thể tháo chỉ khâu. Tôi sẽ để Vương Hy chăm sóc con bé vài ngày.”

Thật tốt, không cần phải lo lắng về việc không có ai chăm sóc Nhu Nhu cả.

Màn đêm hắc ám cũng không ngăn được A Tá nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Đỗ Triết, dáng vẻ ngay thẳng của anh không giống như đang nói đùa, nhưng sự thật vẫn chưa chuẩn bị khiến người ta bối rối.

Cậu vẫn chưa sẵn sàng để Nhu Nhu rơi vào vòng tay của người khác, nhưng không có nghĩa là Đỗ Triết cũng chưa sẵn sàng để Nhu Nhu chủ động làm quen với Vương Hy.

Dựa vào cậu chỉ có thể bao biện cho bản thân, còn Đỗ Triết thì khinh bỉ rằng cậu bị bệnh và gây phiền phức cho người khác.

Để chứng tỏ mình có khả năng chăm sóc Nhu Nhu, A Tá ngay lập tức bước ra khỏi giường, đi chân trần chạm vào sàn nhà lạnh lẽo, một nam nhân mò mẫm trong bóng tối mù mịch tìm bình nước nóng trên tủ, bởi khắp các ngăn tủ đều chuẩn bị cho Đỗ Triết một cái ly, một tay cầm không nổi bình nước nóng trọng lượng như vậy, hai tay rót đầy ly sứ, vội vàng cầm trên tay đưa cho Đỗ Triết, thành khẩn nói: “Em có thể khoẻ lên trong hai ngày, Nhu Nhu sẽ không cần làm phiền cô ấy. ”

“Này không phải do cậu tự mình định đoạt.” Đỗ Triết cầm lấy ly nước của mình, đặt lại trên bàn không uống một ngụm, bình tĩnh nhìn cậu.

Ánh mắt A Tá di chuyển theo cái cốc, khuôn mặt ai oán nhìn lại, Đỗ Triết trên mặt không có biểu cảm gì, cậu đành vội vàng chạy ra ngoài, đưa tay ra cho y tá nói: “Làm cho tôi!”

Y tá thực sự tiệt trùng kim tiêm không thương tiếc gì đâm vào tay cậu, không phải cậu ra vẻ gì, mà là sau khi cậu đã gầy đi, cậu luôn cảm thấy kim như đâm vào xương, thậm chí có thể cảm nhận được nước thuốc phun vào trong thân thể, miệng cũng sẽ có một chút vị đắng.

Cậu hy vọng những bình thuốc này có thể tiếp thêm sức mạnh chữa lành vết thương cho cậu sau hai ngày nữa. Cậu cũng muốn ở lại với Nhu Nhu nhiều hơn.

A Tá tưởng rằng sau khi tiêm xong sẽ kết thúc. Nào ngờ y tá cũng dùng bông gòn sát trùng mu bàn tay phải bị bỏng của mình, A Tá kinh ngạc trợn to mắt: “Cái này sao cũng phải tiêm sao?”

Y tá tìm mạch máu dưới vết thương, tìm hồi lâu cũng không thấy, chỉ có thể bảo cậu giữ chặt lại, tìm xong liền dùng kim đâm vào, và trả lời một cách dứt khoát: “Glucose treo ở đây.”

A Tá: “…”

Được rồi, cậu giống như một con rối gỗ bị treo dây.

Cậu hỏi y tá. “Có thể nhanh chút không?”

Y tá trả lời: “Quá nhanh cậu sẽ không chịu nổi.”

A Tá ngoài mặt vui vẻ đáp lại, xoay người mặc y tá không để ý liền điều chỉnh tốc độ, nhưng cậu cũng không có điều chỉnh quá nhiều vì sợ chết, mu bàn tay đã bị thần chú của hắn cố định.

Một chiếc kim, cậu giơ tay lên ngón cái và ngón trỏ trượt mạnh để kiểm soát vị trí. Vòng sau khi điều chỉnh tay trái, điều chỉnh tay phải, và cuối cùng cũng đã hoàn thành.

Vừa rồi cậu chóng mặt, mông mỏi rã rời nằm luôn trên ghế, lúc này bên ngoài hơi lạnh, thấy Đỗ Triết không có ý định giúp đỡ, đành phải cầm cái chai treo bên phải bằng tay trái. Cậu cầm cái chai trên tay trái hét lên trong lòng: “Đừng rơi, đừng rơi, đừng rơi, đừng rơi, không có gì vui khi cái kim bị mắc kẹt trong đó. ”

Cậu dùng thân thể của chính mình đẩy cửa, ngoại trừ đau lưng, cửa vẫn không nhúc nhích, muốn thử một lần nữa, liền đẩy mạnh!

Không đập vào cửa mà lại đập vào một lồng ngực mềm mại mạnh mẽ, Đỗ Triết cúi đầu nhìn cậu, vẻ mặt lạnh lùng vô tình, ngay cả góc nhìn lên cũng không cản trở được vẻ đẹp của Đỗ Triết, lông mi dài đen rậm đã cướp đi mọi tầm mắt của cậu.

Cậu nuốt nước bọt, mặt đột nhiên nóng bừng, nhưng nghĩ Đỗ Triết không thích sự đụng chạm của mình, cậu vội vàng lui ra dựa vào tường chống đỡ, hai tay vẫn giơ cao cái chai, nói: “Xin lỗi, Em…… Em tưởng đâm tới cửa, lại đâm anh, haha, đau không? Anh biết đấy? Em là người không phân biệt nặng nhẹ, có đau hay không?”

Cậu sau khi nói xong có vẻ không yên tâm, run rẩy đi tới trước ngực anh, lo lắng: “Anh có bị bầm không? Có muốn bôi chút thuốc mỡ không?”

“Không cần.” Đỗ Triết cầm lấy cái chai cậu đang cầm trên cao, A Tá nịnh nọt miệng giống như kẹo dẻo, muốn lấy lại mấy lần trong gang tấc, nhưng Đỗ Triết hiển nhiên không cho cậu cơ hội nào, nâng cái bình nước gần đó hỏi: “Ly của tôi đâu?”

A Tá từ trong tủ lấy ra một cái ly giấy có chữ “Bệnh viện”, sợ Đỗ Triết nói rằng mình ham món lợi nhỏ, nhưng cũng ngượng ngùng thừa nhận: “Em lấy ở bệnh viện.”

Đỗ Triết nhìn ba chiếc ly trên bàn và chiếc ly sứ màu trắng mà cậu vừa đổ nước bên trong, cái ly hoạt hình công chúa của Nhu Nhu và cái ly giấy có in chữ bệnh viện, anh liếc mắt nhìn. A Tá hạ mi, không chút do dự rót vào trong ly sứ màu trắng: “Uống cùng Nhu Nhu cái này vậy. ”

A Tá nhìn chăm chăm vào động tác của anh, rồi lắc nhẹ đầu, anh đúng thực không thích những chiếc ly cậu mua. Màu sắc và kiểu dáng không phù hợp với thẩm mỹ của anh, cậu vẫn luôn nhớ rằng anh thường thích những kiểu đơn giản không có hoa văn, hoặc là do cậu mua chúng quá rẻ chất lượng không tốt?

Haizz, chắc có lẽ chỉ là vì cậu đã mua nó.

“Hai ngày nay trong công ty còn có rất nhiều việc, tôi phải về xử lý trước. Tôi đã nhờ hộ lý chăm sóc cho cậu rồi. Vậy thì cậu có chuyện gì cứ gọi cho tôi.”

“Không sao không sao, em liền nhanh sẽ tốt thôi.” A Tá mỉm cười vẫy tay, lại hứa nhiều lần, “Nếu anh có việc gì, em sẽ lo liệu! Em sẽ chăm sóc Nhu Nhu. Em nhất định sẽ không gây thêm phiền toái cho anh. Đợi anh về thì dẫn con bé cùng đi chơi! ”

Nhấn xuống cuộc gọi nối tiếp đe dọa tính mạng bên phía công ty một lần nữa, Đỗ Triết đang chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn dặn dò lại: “Có chuyện… gọi cho tôi.”

A Tá chỉ cảm thấy chính mình còn đang bị thăm dò, duỗi ra ba ngón tay thề, khẩn thiết nói: “Em có thể chăm sóc tốt Nhu Nhu!”

Sau khi Đỗ Triết rời đi, cậu không ngừng khoe khoang với cô gái đang ngủ, cười nói: “Nhìn đi, baba con luôn kêu Daddy gọi. Có việc daddy sẽ không gọi đâu.”

Nếu mà gọi, thì sẽ mất đi Nhu Nhu

Daddy con không ngốc như vậy!

Tác giả có điều muốn nói:

Bạn không biết tôi đang viết gì đâu?

“Vợ” sắp chết, Đỗ Triết còn đang bận việc kinh doanh đấy.

____________

Hè lô mn 1 tuần không gặp, tui vừa thi khảo sát trước khi thi. Eo ôi, tui trượt mất tiu, buồn vcl ấy ??

Kiểu này mà đi thi thật là tui ăn cám chờ ngày thi lại ???


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.