Lục Cảnh lung lay sắp đổ, hắn cảm thấy linh hồn mình như lìa khỏi thể xác, tựa như đang đứng trên cao nhìn xuống thế gian xuôi ngược – đây chắc chắn là một cơn ác mộng. Điều này xua tan toàn bộ hận thù suốt nhiều năm qua của hắn, hắn không thể dùng bất kỳ thứ cảm xúc nào để lấp đầy chỗ trống đó, cứ như cơn sóng thần bao vây lấy ốc đảo nhỏ, hối hận, tuyệt vọng, bất lực, đau đớn cùng tồn tại, hắn không biết phải làm thế nào đây, rồi quãng đời còn lại của hắn, tương lai của hắn…
Đúng rồi, hắn đã từng nói sau này hắn sẽ dẫn Hà Dư Sâm đi du lịch vòng quanh thế giới.
Nhưng hắn không làm, cũng không thể thực hiện được nữa.
Quá đáng hơn là hắn còn mang một người khác đi, người ấy trông rất giống Hà Dư Sâm hồi còn trẻ, hắn dùng cớ này để chọc tức Hà Dư Sâm, tâm trạng của Hà Dư Sâm sắp chết lúc đó như thế nào…? Hắn nhận ra hắn không dám nghĩ tới.
Tại sao hắn lại có thể kìm lòng được mà không đến thăm Hà Dư Sâm dù chỉ một lần chứ?
Lục Cảnh hoảng loạn theo chị Quý về nhà, chị Quý thực sự không thể hiểu nổi vẻ mặt của hắn, nhưng cô lờ mờ đoán được có lẽ Lục tiên sinh để ý đến tiểu Hà còn nhiều hơn so với mọi người nghĩ.
Người đã khuất rồi, cô không dám suy đoán tiếp, chỉ cảm thấy tiếc nuối. Bởi vì…dù thế nào đi chăng nữa thì tiểu Hà cũng không thể nhìn nhìn thấy được.
“Cậu ấy thường ngồi ở đây chờ cậu, lần nào cũng ngồi suốt đêm, mãi đến khi tôi giục cậu ấy mới chịu đi ngủ.”
Chị Quý nhỏ giọng nói, Lục Cảnh như nghe được một câu ra lệnh, hắn ngơ ngẩn nhìn về phía sô pha chính giữa phòng khách, vừa tưởng tượng ra dáng vẻ và cả nét mặt khi Hà Dư Sâm đợi hắn.
“Cậu ấy thường nhìn chằm chằm vào điện thoại, thỉnh thoảng tôi còn bắt gặp cậu ấy gửi tin nhắn cho cậu, có điều…”
Chị Quý mím môi từ từ dừng lại, Lục Cảnh biết cô định nói gì tiếp theo.
Có điều, hắn đã chặn cậu.
Từ trước tới nay chưa từng hồi âm.
Hắn không thể ở lại được nữa, trong căn phòng trống trải này, bao nhiêu đau xót lẫn bất lực, bao nhiêu thù hận lẫn hối hận thấm sâu vào người hắn, giây tiếp theo thôi sẽ hoàn toàn nuốt chửng hắn, hắn muốn chạy trốn.
Nhưng căn phòng này đã từng vương đầy hơi thở của Hà Dư Sâm, hắn lại luyến tiếc.
“Nếu tôi đối xử với em ấy tốt một chút…thì tốt rồi.”
Lục Cảnh khàn giọng nói.
Nghe vậy chị Quý sững người.
Thật lâu sau, cô khẽ thở dài.
“Lục tiên sinh… ”
Cô không ngờ cuối cùng câu này lại nói cho Lục tiên sinh nghe.
“Xin hãy nén bi thương.”
Lục Cảnh cảm thấy cuộc sống của mình càng trở nên rối loạn.
Hắn mất đi nỗi hận thù và chấp niệm của nhiều năm, cũng mất đi…tình yêu của đời mình, con đường phía trước giờ đây chỉ còn lại một màu u ám.
Hắn không thể tha thứ cho bản thân, người hắn tổn thương sâu đậm nhất, lại chính là người hắn yêu nhất.
Hơn nữa đã không có cách nào cứu vãn.
Chưa từng có ai có thể thay thế được Hà Dư Sâm, nếu không sao hắn có thể nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy. . ngôn tình hay
“Dư Sâm, nếu anh…”
Nếu, nếu hắn sớm biết Hà Dư Sâm đang chống chọi với bệnh tật mà còn muốn quay lại để nhìn hắn lần cuối.
Nếu trước đây hắn có thể buông bỏ thù hận đi dù chỉ chút ít để sang nước ngoài tìm cậu.
Nếu hắn có thể không giận dữ đến vậy sau khi nhận được bức thư chia tay kia, mà gấp rút đi điều tra tung tích của người kia, sau đó tìm được cậu.
Hoặc là nếu —
Nếu trong khoảng thời gian này, hắn có thể bên cạnh cậu nhiều hơn.
Nếu hắn có thể thả trôi thù hận, chấp nhận cảm xúc trong thâm tâm mình mà đối xử với cậu dịu dàng một chút.
Nếu người hắn mang đi Bắc Âu kia là cậu
Nếu như giây phút sau cùng người kia ra đi là nằm trong vòng tay của mình.
…
Nhiều cái nếu như vậy, hắn đều né tránh một cách hoàn hảo.
Lời cuối cùng trong miệng Hà Dư Sâm, hắn không đoán được, cũng như hắn không còn cơ hội để nói nên lời xin lỗi và quan tâm, cả cuộc đời còn lại của hắn giờ chỉ tràn ngập tiếc nuối và hối hận, cả đau thương cùng suy sụp.
Rốt cuộc không ai thấu hiểu.
…
Còn một câu kia chính là.
“Anh Lục, nếu em không sinh bệnh… Thì tốt rồi.”
– HOÀN –