Chu Nam Trạch cười nhạt nhìn Ôn Y Dao bị Trạm Mặc hành lên bờ xuống ruộng.
Cậu có nhiều thuốc đỏ với xanh đắt tiền của game, và nguyên nhân không chỉ là vì nhà cậu giàu.
Lúc trước nghiên cứu phương pháp gieo trồng của cậu và Giang Thi Vân ngày một hoàn thiện, và Cỏ Cầu Vồng là thành quả mới nhất. Chị gái rót tiền vào dự án này và hiện tại thì đang tập trung vào quy mô nhỏ trước. Là người nắm thế độc quyền và là em trai của nhà đầu tư nên có nhiều thuốc cũng không phải chuyện khó.
Thuốc xanh với đỏ để đề phòng thôi, biết sắp có cốt truyện tới nên cậu mang theo tầm 100 bình lận. Hên là có ích.
Ôn Y Dao hẳn sẽ biết ơn mình lắm. Hãy nhìn đôi mắt đẫm nước của cậu ấy đi, là biển trời biết ơn đấy thấy không?
Ôn Y Dao bị đánh chảy nước mắt sinh lý:……
Thế là đến tháng cuối của học kỳ, ngày nào Ôn Y Dao cũng bị hai con quỷ đánh đập.
Dù tính cách Chu Nam Trạch và Trạm Mặc dị hợm, nhưng vì có cái mặt tiền nên cũng khá nổi trong trường. Nhiều quần chúng ăn dưa không biết sự thật nhìn cô với con mắt ghen tỵ, nghĩ cô chơi với hai anh đẹp trai chắc sướng lắm.
Ôn Y Dao chỉ muốn cho họ một đấm để xem sướng đấy là sướng như thế nào.
Nếu không biết gì thì phản ứng đầu tiên của họ sẽ là kêu chồng, Ôn Y Dao thì chỉ muốn quỳ xuống kêu anh.
Một ngày nọ, khi cô bị quật như một con chó chết, Chu Nam Trạch mở lời dừng Trạm Mặc lại. Cô cho rằng cuối cùng Chu Nam Trạch cũng thương thân cho mình, ai dè cậu lại bảo:
“Trạm Pì Pì đánh mệt rồi hả? Không thì nghỉ chút đi, để tớ thay cho.”
Những người khác cho rằng Trạm Mặc mặt lạnh đáng sợ, nhưng Ôn Y Dao biết, giữa hai người thì người đáng sợ hơn chắc chắn là Chu Nam Trạch.
Đến giờ cô vẫn không thể quên được thứ dị năng kinh khủng đó. Vô hình vô hạn, nắm bắt được mọi thứ một cách phi lý. Cô mãi không biết được rốt cuộc dị năng của Chu Nam Trạch là gì.
Nếu còn tin đấy là dị năng cấp A thì cô là đồ ngu rồi.
Tuy trong lòng trào dâng những lời ca thán, Ôn Y Dao vẫn vô cùng biết ơn hai người này. Cô chẳng biết mình có cái tài đức gì mà lại có được hai người bạn dị năng cấp cao, còn được họ bồi dưỡng nữa.
Một tháng trôi qua, khả năng điều khiển dị năng của cô nhanh chóng tăng tiến, sức mạnh cũng lên bậc, ngoài ra còn học được nhiều kỹ thuật chiến đấu. Cô có thể tự tin nói mình của hiện tại có thể đánh được mười mình của trước kia.
Cuối kỳ, cô thành công sống sót qua 2 phút buông mình dưới tay Trạm Mặc.
“Tốt nghiệp được rồi.” Trạm Mặc gật đầu.
Chu Nam Trạch cười nói: “Cố lên, tớ nghĩ giờ cậu có thể đánh bại chúng được rồi đấy.”
Cậu vừa nói xong thì bảng nhiệm vụ xuất hiện.
【Tuyến Ôn Y Dao – cốt truyện 3: Anh hùng cứu mỹ nhân 】 hoàn thành!
Độ hảo cảm của Ôn Y Dao: 100!
Quan hệ trước mắt: Thân thiện ( 90/100)
Độ hảo cảm của Trạm Mặc: 20!
Quan hệ trước mắt: Tin tưởng ( 80/100)
【Phương pháp tăng điểm thiện cảm đặc biệt vl 】
Cái bảng này cũng biết chửi nữa cơ à? Chu Nam Trạch khó hiểu.
Phương pháp tăng điểm thiện cảm của mình có gì hả? Dạy Ôn Y Dao đánh người cũng ổn mà, có thể nâng cao thể lực và tinh thần, ngoài ra còn giúp cậu ấy tự tay trả thù nữa.
Ôn Y Dao bây giờ thật sự đúng là rất cảm động, cô gập lưng cúi chào hai người bạn.
“Anh Trạm, anh Chu, xin cảm ơn!”
Chu Nam Trạch thầm vểnh mũi.
Trong plot gốc nam chính đâu có được sự biết ơn thiết tha chân thành này từ Ôn Y Dao đâu, mình lời rồi.
Bước ra khỏi phòng tập, cậu cười nói với Trạm Mặc: “Không ngờ cậu cũng tích cực với chuyện của Ôn Y Dao nhỉ.”
Trạm Mặc nhìn cậu không nói gì.
Chu Nam Trạch ôm chầm bờ vai y, bí ẩn thì thầm vào tai người ta: “Trạm Pì Pì, có phải cậu thích đằng ấy không?”
“Không phải.” Trạm Mặc trả lời ngay.
Chu Nam Trạch tiếp tục: “Ôi bạn ôi đừng ngại. Cậu thích ai người khác không biết chứ tớ cũng phải biết chứ? Tớ chưa bao giờ thấy cậu quan tâm ai như thế bao giờ, thích thì cứ nói đi, tớ không giành đâu mà lo……”
Trạm Mặc chỉ cảm thấy trong khó chịu trong lòng, như có cục gì đó nghẹn trong cổ. Đặc biệt là câu “Tớ không giành”, chẳng lẽ nếu y không thích Ôn Y Dao thì Chu Nam Trạch sẽ theo đuổi cậu ta?
Nghĩ đến đấy thì đầu óc rối tung.
Trạm Mặc không biết vì sao mình có cảm giác này, có lẽ vì sau khi phải lòng một ai thì sẽ dành mọi thời gian cho đối tượng đó. Nếu Chu Nam Trạch phải lòng Ôn Y Dao thì cậu sẽ không ở cạnh y nữa.
Chu Nam Trạch dành phần lớn thời gian cùng người khác. Chỉ nghĩ thôi cũng làm y phát điên lên.
“Cậu thích cậu ta sao? Muốn hẹn hò với cậu ta?” Trạm Mặc lạnh như băng hỏi.
“Ôn Y Dao?” Chu Nam Trạch bị hỏi bèn ngây người. “Cậu thích người ta thật hả?”
Nữ chính từ bông trắng nhỏ bé biến thành đóa hoa quý giá và trùm cuối hắc hóa, ố, nghe cũng lãng mạn phết.
“Nếu tớ không thích thì cậu sẽ theo đuổi cậu ta sao?”
Chu Nam Trạch “Ờm ờ” nửa ngày, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Về tình về lý ấy, cậu chỉ là một người chơi FA lạc vào game thôi. Theo như kịch bản thì cậu sẽ phải chọn một nữ chính để vui vẻ thoát khỏi đây. Ôn Y Dao dù gì cũng là nữ chính gốc của trò chơi, nhưng giờ nó như nồi cháo heo thế này……
Nói thật, cậu cũng bó tay. Đương nhiên là cậu không ghét Ôn Y Dao, nhưng thích ư? Ủa FA từ thời còn nằm trong bụng mẹ thì sao biết yêu là gì!
“Chắc là, không?” Cậu trả lời: “Tớ lười lắm. Nếu mà có con gái đẹp theo đuổi ấy……”
Kiểu gì cũng bị tớ đẩy lùi. Cậu thầm bổ sung.
Trong lúc cậu đang đắm chìm trong triết lý cuộc đời tự hỏi yêu là chi, chưa nói xong, vừa ngẩng đầu đã thấy Trạm Mặc đang nhìn mình chăm chú.
Tuy ánh mắt Trạm Mặc vẫn bình lặng như bình thường, nhưng vẫn có một chút gì đó lạnh lẽo mà Chu Nam Trạch cảm giác như y đang buồn bực.
Sao ánh mắt của cậu ấy lạ thế?
Bảng thông báo nhanh chóng chặt đứt luồng suy nghĩ muốn nhìn vào đôi mắt kia.
Độ hảo cảm của Trạm Mặc: -0!
Quan hệ trước mắt: Tin tưởng ( 80/100)
– 0?
Chu Nam Trạch kinh ngạc nhìn con số kia.
Ở trong trò chơi, chỉ có một trường hợp dính phải -0, đó chính là với tiền đề là độ hảo cảm được cố định thì dù làm chuyện khiến đối phương buồn bực, chỉ cần không đạp phải điểm mấu chốt thì điểm thiện cảm thực tế sẽ không bị khấu trừ.
Độ hảo của của Trạm Mặc được cố định rồi, chỉ có thêm chứ không có giảm? Sao mình không biết tin tốt này nhỉ.
Nhưng cũng có nghĩa là tâm trạng của Trạm Mặc bây giờ không tốt. Và vấn đề là vì sao cậu ấy lại buồn?
Vì không có bạn gái nào theo đuổi? Chu Nam Trạch suy bụng ta ra bụng người.
Hehe, Chu Nam Trạch 2 đời FA bẩm sinh thành phù thủy không nói gì, suy nghĩ của trùm quá khó đoán.
Lảm nhảm thì lảm nhảm thế thôi, chứ dỗ vẫn phải dỗ.
Cậu nghiêm túc kéo tay Trạm mặc, thì thầm rõ ràng từng chữ trong ánh mắt nghi ngờ của y: “Ế bẩm sinh tay nắm bàn tay, ai thoát ế trước là con chó!”
“Tớ hứa sẽ không bao giờ có bồ trước cậu. Nếu cậu không kiếm người yêu được thì tớ ở với cậu cả đời, thế nào, đủ thành ý chưa?”
Cứ tưởng Trạm Mặc sẽ hỏi lại “Vậy ý cậu là tớ sẽ là con chó”, không ngờ Trạm Mặc lại chớp mắt, hỏi: “Thật chứ?”
Chu Nam Trạch: “……”
Nghiêm túc chi zậy!
Đ-Đàn ông con trai nói là làm, cùng lắm thì gắn tìm cho Trạm Mặc cô bạn gái. Cậu không hề hay mạch não của mình với Trạm Mặc hoàn toàn không cùng một kênh..
“Thật.” Cậu gật đầu thật mạnh.
Sau đó, thấy Trạm Mặc cười.
Đầu tiên là đôi mắt cười, sương lạnh quanh năm bị tan chảy trở thành một cái hồ dịu êm. Tiếp theo là khóe môi nhẹ nhếch lên nhưng bông hoa nhỏ lặng lẽ mọc vào mùa xuân.
Chắc là vì có bộ dạng lạnh lùng thường ngày tương phản nên giây phút này y rất đỗi dịu dàng.
Độ hảo cảm của Trạm Mặc: 10!
Quan hệ trước mắt: Tin tưởng ( 90/100)
Bảng thông báo rải hoa, khuôn mặt tươi cười kia lướt qua.
Chu Nam Trạch như bị cái gì chọc vào tim, những âm thanh rối loạn trong đầu chồng chéo lên nhau.
“Chẳng lẽ đây là moe trong truyền truyết?”
“Những thứ tốt đẹp chỉ là sự tồn tại chớp nhoáng, người xưa không sai bao giờ.”
“Ê làm lại được không……”
“Không được!”
Cậu lắc đầu, tắt hết đống trong đầu, giả vờ như chẳng có gì.
Kỳ thi cuối kỳ sắp đến.
Giống như thi đầu vào cấp 3, thi cuối kỳ cũng phân thành lý thuyết văn hóa và thực hành kỹ năng. Đa số rất đặt nặng kỳ thi này vì trường phân ban theo cơ thế. Đủ điểm tiêu chuẩn, dị năng đạt cấp tiêu chuẩn thì có thể xin đến lớp tốt hơn.
Mục tiêu của Ôn Y Dao là cải thiện cấp bậc dị năng để vào được lớp chiến đấu. Chu Nam Trạch thì không thuộc về đa số đó, cậu chỉ muốn chơi cá vui vẻ ở ban tổng hợp thôi.
Khi Chu Nam Trạch đến phòng kiểm tra dị năng thì lại gặp Ôn Y Dao đi từ trong ra.
Cậu chào hỏi: “Thế nào rồi?”
Ôn Y Dao gật đầu thật mạnh cười xán lạn. “Hơn dự đoán! Dị năng tớ từ cấp B tăng lên cấp A, tuy chỉ nhỉn lên suýt soát thôi nhưng cộng với thành tích văn hóa là có khả năng vào được lớp 4 rồi.”
Lớp 4 là lớp xếp cuối của ban chiến đấu.
Nói xong, cô lại cảm ơn Chu Nam Trạch.
Nghe những lời cảm kích đấy thì ai cũng sẽ vui. Chu Nam Trạch chưa đến nỗi không phải con người nên cũng vui.
Nam chính gốc sao được ưu đãi này. Chu Nam Trạch nghĩ, khóe miệng cong lên.
Quả nhiên, đi ngược với cái bảng là con đường đúng đắn.
Cậu đã giác ngộ!
Tạm biệt Ôn Y Dao và bước vào phòng thi. Phòng thi là một lớp học trống, bên trong bày biện không ít thiết bị dùng để kiểm tra dị năng, bảng đen phía Đông bị gỡ và thăng bằng đồ thí nghiệm.
Ba giáo viên ngồi sau bàn dài, ai nấy cũng nhìn theo khi thấy cậu bước vào.
Ôi, là phó hiệu trưởng, chủ nhiệm ban và chủ nhiệm lớp.
Nhận ra cậu, họ thì thầm to nhỏ với nhau.
“Học sinh này quen quá, học lớp này sao?” Phó hiệu trưởng hỏi.
“Vâng vâng.” Chủ nhiệm lớp đáp.
“Hình như tôi có nghe lão Từ kể……”
Lão Từ là chủ nhiệm ban, ông lời ít ý nhiều nhắc nhở: “Ném đá trên sông.”
“À À À!” Phó hiệu trưởng ngộ ra.
Chu Nam Trạch: “……”
Mấy thầy cô có coi em là học sinh không? (╯°□°) ╯︵ ┻━┻