Mấy hôm sau, trên đường đến văn phòng mượn sổ, nó tuyệt đối không cố tình đi qua khu nội trú cũ nhưng vì nghe có tiếng gọi nên nó tò mò vào đó xem thử.
-Mimi ơi cậu đâu rồi?
“ Là giọng của hắn. Ha ha ngay từ đầu mình đã biết hắn ta đến đây không đơn thuần là để hút thuốc mà. Chắc chắn có chuyện mờ ám!”
-Mimi đừng trốn nữa, ra đây đi, xem tớ có gì cho cậu nè! Tớ biết cậu đói nên đã mua cho cậu một bịch sữa tươi đây!”
“ Được lắm, cậu dám đến đây để lén lút hẹn hò à! Quan tâm chăm sóc người yêu nhiệt tình thế! Tôi đã hứa là sẽ giữ im chuyện đó chứ đâu có hứa là không chụp hình nữa. Phải chụp làm bằng chứng để cho Hương sáng mắt ra!”
Nó đến gần hơn, lấy điện thoại ra, điều chỉnh ánh sáng. Rút kinh nghiệm lần trước, nó tắt hết âm thanh. Nó đứng núp sau cây bàng,cố gắng xác định mục tiêu nhưng không thấy hắn đâu nữa. Bỗng dưới chân có cái gì đó mềm mềm quấn lấy chân nó, nó nhìn xuống, cái đó màu trắng trắng, khẽ cử động. Không lẽ…
-Á, ma!
Nó hét lên, định chạy đi thì một bàn tay từ phía sau bịt miệng nó, một tay khác ôm lấy eo nó rồi cứ thế kéo nó đi.
“Giờ thì mình đã tin rồi, ma là có thật. Chỉ cần lần này sống sót trở về, mình nhất định sẽ viết một cuốn sách khoa học về ma, bản thân mình chính là một bằng chứng sống đầy giá trị. Nhưng trước tiên phải thoát đã, nó đưa mình đi đâu thế này, không phải xuống âm phủ chứ? Mình còn trẻ mà, mình là người tốt mà, mình chưa muốn chết đâu hu hu!
Bàn tay đó buông nó ra, người nó vẫn run rẩy. Lúc nó mở mắt ra thì thấy mình đang ở khoảng đất trống giữa hai dãy phòng của khu nội trú cũ. Nó thở phào nhẹ nhõm, “là mơ sao?”. Nó quay người lại, thấy một đôi mắt đen láy đang mở to nhìn mình, vội lùi lại phía sau mấy bước. “Lại là hắn! Là hắn ta đã giở trò!”
-Nhìn gì mà nhìn, tránh ra đi!
-Tôi chỉ muốn nhìn xem cậu mộng du tỉnh chưa thôi. Cậu lại định rình mò chuyện riêng của tôi đấy à?
-Là cậu có tật giật mình thì có!
-Đúng, tôi không muốn mọi người biết chuyện này, Mimi sẽ gặp nguy hiểm.
Nó cố tỏ ra ngây thơ hỏi:
-Mimi là ai vậy?
-Đây, nó đây.- Hắn chỉ vào con mèo đang đứng dưới chân mình. Rồi hắn cúi xuống lấy một cái bát nhỏ, rót sữa vào đó.
-Mimi mau uống sữa đi, cậu đói lắm đúng không?
“Mimi, Mimi là một con mèo ư? Không phải bạn gái của hắn, càng không phải một con ma! Mình nghĩ nhiều quá rồi!”
-Thật không thể tin nổi, người ưa sạch sẽ như cậu lại thích loài động vật hung dữ, lông lá xù xì, suốt ngày kêu “meo meo” một cách vô nghĩa này.- Nó rất không thích mèo, lúc bé nó nghịch con mèo nhà hàng xóm rồi bị cào cho rách cả áo, trên lưng giờ vẫn còn sẹo.
-Thì sao chứ, Mimi rất đáng thương, mẹ của nó vào nhà bếp của căn-tin ăn vụng bị các học sinh ở đó đánh chết. Mimi thường xuyên bị đói.
-Vậy ư? – Nhìn con mèo con có bộ lông trắng muốt, thân hình nhỏ bé và hơi gầy, lòng nó đầy thương cảm.
Những người vốn được sống trong sự chăm sóc, yêu thương, chiều chuộng của cha mẹ sẽ không thể hiểu được nỗi khổ đó. Có lẽ nó cũng không hiểu hết. Dù là súc vật nhưng chúng cũng có linh hồn, có cảm xúc, cũng biết đau, biết vui buồn, yêu ghét chứ. Tự nhiên nó thấy mến con mèo nhỏ này.
Nó ngồi xuống, đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mượt của Mimi. Con mèo cũng nhìn nó, dúi dúi đầu vào tay nó.
-Mimi có vẻ thích cậu đấy. Tuần sau tôi đi thi đá cầu ở Đà Nẵng, cậu giúp tôi trông chừng nó nhé!
-Ừ, được thôi.
-Mimi thích uống sữa và ăn bánh quy. Nó không ăn nhiều đâu.
-Nó không bắt chuột ăn sao?
-Nó còn nhỏ mà, với lại không ai dạy nó cả.
-Ừ nhỉ, bắt chuột là tập tính hỗn hợp, vừa có tính bẩm sinh, vừa cần phải học tập.
Bỗng nhiên hắn nhìn nó rồi cười vẻ sâu xa:
-Cậu không đi mượn sổ sao?
Nó lấy điện thoại ra xem, hốt hoảng nói:
-Thôi chết, còn có 5 phút. Tôi phải đi đây.
-Chuyện của Mimi cậu đừng nói với ai nhé, kể cả cô bạn thân của cậu.Nếu không Mimi sẽ gặp rắc rối đó.
-Tôi tin Hương, bạn ấy sẽ không làm gì đâu.
-Nhưng tôi không tin những người khác.
Nói rồi hắn đứng dậy đi về lớp. Nó thì vẫn đứng đó ngơ ngác. “Chẳng lẽ cậu ta tin mình? Nếu không sao lại giao Mimi cho mình chứ? Tên này đúng là khó hiểu.”
“Đúng vậy, mèo con dễ thương à, tôi chỉ tin cậu thôi!”