*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Khi Đường Hành tỉnh giấc vào buổi sáng đã không thấy Lý Nguyệt Trì đâu. Quạt trần phe phẩy như đuổi ruồi, cửa sổ đang mở, rèm cửa xanh thẫm khẽ rung rinh trong làn gió ban mai.
Trong điện thoại là một hàng dài các cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đến, không có cái nào là từ Lý Nguyệt Trì. Đường Hành dậy rửa mặt, đứng ngẩn ngơ một lúc trong phòng, cậu thậm chí còn không biết Lý Nguyệt Trì đi lúc nào, và đi được bao lâu rồi. Lọ tiêu bằng thủy tinh bị cậu đụng trúng tối qua được đặt trên thùng nhựa đựng đồ —— như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt Đường Hành ngưng đọng, cậu thấy một mảnh giấy được đè dưới máy xông tinh dầu.
Là chữ của Lý Nguyệt Trì, viết có chút vội: Tôi tới bệnh viện, trong thùng đồ có mì gói.
Đường Hành đặt tờ giấy lại chỗ cũ, đứng im lặng một lúc rồi lại rút ra, gấp thành hình vuông nhỏ và nhét vào bao đàn ghi-ta. Bầu trờ sáng nay trong veo xanh biếc, không gợn chút mây, tiết trời đang vào thu, gió ban mai trong lành mát mẻ, nắng rực rỡ và tinh khôi, mọi thứ của đêm qua tựa như sương khói, mỏng mềm, để gió vô tình lướt qua, để nắng trên cao rọi xuống, và tản tác hết thảy. Đường Hành tự giễu nghĩ, chả trách mà có câu “Tình như sương khói”, người nghĩ ra những từ này có phải cũng từng trải qua một buổi sáng giống như cậu không? Mặt trời ló dạng, mỗi người mỗi ngã.
Đường Hành vác đàn lên vai, cài chặt cửa nhà Lý Nguyệt Trì —— ổ khóa cũ bị cậu làm hư đã được thay mới.
8 giờ sáng, hẻm nhỏ vẫn vắng lặng. Đi ngang qua “Trường ái”, tất nhiên vẫn chưa mở cửa. Bãi cỏ rất sạch sẽ, nhìn không biết là đêm qua đã tổ chức buổi party âm nhạc ở đây. Đường Hành đi đến đầu hẻm ăn một chén mì thịt bò Tương Dương, kèm một ly rượu gạo ướp lạnh, lại thêm một trái trứng kho. Cậu biết nếu có tới đây lần nữa thì sẽ là một ngày rất lâu, rất lâu về sau.
Ăn xong bữa sáng, Đường Hành bấm số gọi Tưởng Á: “Alo, mình đây.”
“Cậu,…… Má nó cậu, cậu đi chết ở đâu vậy!” Tưởng Á đang mơ màng ngái ngủ bỗng nhiên giật mình, kéo giọng ra chửi to hơn, “Cậu tưởng bọn này không thấy chắc! Tối qua cậu đi cùng với người kia! Ôi ĐM, không phải anh ta thẳng hả trời……”
“Anh ấy uống say nên mình đưa về nhà.”
“Không làm gì khác?”
“Có thể làm gì khác?”
“Cho anh ta hai cái tát a!”
“……”
“Khụ,” Tưởng Á dừng một chút, nghiêm túc hỏi, “Thật sự cái gì cũng chưa làm à?”
“Đúng.”
“Đệt. Bó tay.”
An Vân giựt lấy điện thoại, cười hì hì nói: “Bọn mình có cá với nhau, cậu ấy cá là cậu sẽ ngủ với Lý Nguyệt Trì, mình cá là sẽ không có chuyện đó.”
Đường Hành nói: “Vậy cậu thắng.”
“Cậu nên tranh thủ lúc còn sớm thì mau cút qua Nhật dùm đi,” An Vân bỗng nhiên ngừng cười, thấp giọng mắng, “Mình thấy chỉ cần Lý Nguyệt Trì không chết, thì cậu sẽ không sống yên ở Vũ Hán đâu.”
Đường Hành bình tĩnh nói: “Cậu nói đúng.” Sau đó cúp máy.
Cậu đi ra thôn Đông Hồ rồi đi vào đường Lạc Du, nhận ra bản thân không biết phải đi đâu. Thôn Đông Hồ, đường Lạc Du, đường Khẩu, đại học Hán Dương, nơi nào cũng đều có dấu ấn của Lý Nguyệt Trì. Thật lạ, họ mới quen nhau được bao lâu cơ chứ? Chưa đầy hai tháng. Vậy mà ngỡ như đã quen hai năm. Cậu có thể mường tượng ra cảnh Lý Nguyệt Trì mặc chiếc áo thun “Khóa đào tạo sau đại học” đi vào thôn Đông Hồ, tưởng tượng ra dáng vẻ anh vác ba lô đi xuyên qua dòng người trên đường Lạc Du, hay là cách anh đi vào ngã tư đường Khẩu để xuống ga tàu điện ngầm, hoặc đi vào đại học Hán Dương. Liệu anh sẽ mua một bó hoa dành dành với giá 3 đồng ở lối vào ga tàu chăng? Có lẽ là không, nhưng anh vẫn sẽ chăm chú ngửi lấy mùi hương ấy.
Đường Hành về nhà tắm rửa, thay một bộ quần áo mới. Chiếc áo thun Comme des Garcons bị cậu dấm dúi lại thành một cục rồi vứt trên đất, cậu hy vọng chiều nay dì Vương tới sẽ cầm nó đi giặt giúp cậu.
Cậu không ngủ được, lại không có chỗ để đi, cuối cùng đành phải chui lên tuyến số 2. Trên tàu người chật kín chen chúc, bây giờ gần 10 giờ, vốn không phải là giờ cao điểm —— nhưng tuyến số 2 luôn lạ lùng như vậy. Có người nói chuyện điện thoại rất lớn tiếng, có người trò chuyện bằng giọng Vũ Hán, có người kéo một chiếc va li rất to, mọi người đều có việc để làm, luôn vội vàng gấp gáp. Chạy qua ga tàu Hán Khẩu, người đã xuống bớt rất nhiều, Đường Hành tìm được ghế trống để ngồi. Sau đó, cậu ngủ thiếp đi trong tiếng tàu chạy ồn ào. Không biết bao lâu sau, trong con mê, cậu nghe thấy giọng Lý Nguyệt Trì vọng bên tai mình, nói, Tôi khó chịu quá, Đường Hành à, giọng thấp nhưng vô cùng rõ ràng. Đường Hành đột nhiên bừng tỉnh, vừa đúng lúc tàu đến ga, cậu băng ra cửa mà đi, cho đến khi thấy ba chữ “Chùa Bảo Thông”, mới hoàn toàn tỉnh táo.
Cậu chưa đến chùa Bảo Thông bao giờ, nhưng vẫn nhớ giáo viên Ngữ văn hồi cấp 3 từng nói ngôi chùa này đã có 800 năm tuổi. Đường Hành đi dọc theo bức tường màu vàng rực đến thẳng cửa chùa, quyết định vào đây một lát, nếu nơi này có thể khiến cậu tạm thời quên đi Lý Nguyệt Trì, vậy thì Phật pháp là vô biên. Đương nhiên, không quên được cũng không sao, coi như tới ngắm cảnh, dù sao thì cậu cũng sẽ sớm rời khỏi Vũ Hán này.
Bà lão bán vé vào cửa nhìn cậu, dường như không tin một thanh niên để tóc dài như vậy mà cũng có Phật duyên. Đường Hành nhận vé vào cửa, nghĩ thầm, không phải tôi tới đây để thanh tịnh lục căn hay sao.
Chùa Bảo Thông được giữ gìn vô cùng tốt, miếu thờ được trùng tu và sơn màu sáng rực rỡ. Đường Hành đi theo vài vị khách hành hương vào chính điện, chỉ thấy một pho tượng Phật cao lớn bằng vàng đứng sừng sững trước mặt. Nhóm khách hành hương thành kính quỳ gối trên chiếu, cúi đầu, miệng khấn nguyện. Đường Hành dừng lại nhìn một lúc, sau đó vòng qua pho tượng Phật bằng vàng, đi ra đằng sau điện.
Và cậu lập tức hối hận.
Bước ra khỏi ngạch cửa, cậu thấy vài nhà sư mặc đồ nâu đang đứng quét rác, trong góc có một đống lá rụng nhỏ đang bị đốt, khói nhè nhẹ bốc lên. Đường Hành giống như bị đóng đinh tại chỗ, đứng chết trân. Sao mà lại khéo như vậy chứ, cớ làm sao mà vào chùa rồi vẫn không tránh khỏi anh ta vậy? Phật pháp là vô biên, và đây chính là vô biên sao?
Thật không đúng lúc, cậu lại nhớ đến nụ hôn tối qua và hơi thở cường thế của anh. Từ trong điện thờ Bồ tát Địa Tạng mơ hồ truyền tiếng âm thanh của tiếng Phạn, một vị trụ trì lớn tuổi đang đọc kinh, chắc là đang siêu độ người nào đó. Đường Hành chán chường nghĩ, sao tới đây rồi vẫn không thể quên được anh ta. Nếu vậy ở Tokyo thì sao? Hoặc sang Mỹ rồi sẽ thế nào đây?
Điện thoại trong túi rung lên, là An Vân gọi. Đường Hành từ chối rồi tắt nguồn.
Cậu cứ ngồi trên chiếc ghế đá ở sân sau, chăm chú nhìn đống cành khô lá úa kia. Cẩn thận lắng nghe, đúng là có tiếng tanh tách, ngọn lửa xanh biếc từ từ đốt cháy, và mùa hè đã theo những tán lá rụng kia, trong giây phút này, đều bị thiêu rụi sạch sẽ.
Nguyệt trong ánh trăng, Trì trong chạy như bay.
Tôi khó chịu quá.
Học đệ.
Cậu cứ ngồi vậy rất lâu, mắt nhắm, nắng rơi trên hàng mi cậu, mắt cậu chỉ còn đọng lại hai màu đen vàng.
Cho đến khi tất cả những chiếc lá rụng đều hóa thành tro tàn, Đường Hành mới đứng dậy, băng qua điện Ngọc Phật, lại bước tiếp, đi đến dưới tháp Bảo Thông. Tháp chùa Bảo Thông hay còn gọi là tháp Hồng Sơn, hóa ra ngôi chùa bảy tầng cũng không cao ngất như trong tưởng tượng.
Một bà cụ mặc đồ đen đang đi dạo quanh bảo tháp, thấy Đường Hành đứng ngẩn ngơ một chỗ, tiến tới nhắc “Phải đi vòng quanh tháp theo chiều kim đồng hồ mới linh nghiệm!”
Đường Hành hỏi: “Con có thể cầu nguyện không?”
“Được chứ! Cứ thành tâm cầu nguyện, Phật Tổ sẽ nghe thấy.”
“Vâng, cảm ơn.”
“Cậu đọc theo tôi, nam mô a di……”
“Không cần ạ.”
Bà cụ sửng sốt.
Đường Hành ngẩng đầu nhìn đỉnh tháp, nhẹ giọng nói: “Con không có gì để cầu.”
Dẫu cho những chuyện đêm qua đều không được tính là gì.
Cậu vẫn không muốn quên mất anh.
Bà cụ liếc Đường Hành vài lần, có vẻ như đang nghĩ tên nhóc này cố tình tới đây kiếm chuyện nên nhanh chóng bỏ đi. Sắp tới giữa trưa, trong chùa cũng không còn mấy người. Đường Hành cúi đầu đi vào tháp Bảo Thông.
Nhìn từ bên ngoài, tháp Bảo Thông trông khá trang nhã, nhưng bên trong lại có vẻ cũ kỹ. Hành lang chật hẹp chỉ vừa cho một người leo lên, cầu thang cực kỳ dốc, tường chỉ có màu trắng xám. Trong tháp âm u và không có đèn, trên tường của mỗi tầng chỉ có một tượng Phật nhỏ và nến được tôn trí, nguồn sáng duy nhất là từ ánh mặt trời và ánh nến (*). Đường Hành leo lên được hai tầng rồi ngồi xổm xuống, mồ hôi mồ kê đầy đầu.
(*) bên trong tháp có kiểu như vầy
Cậu ngồi trên bậc thang lạnh lẽo, lấy điện thoại ra, mới nhớ trước đó mình đã tắt máy.
Bảy cuộc gọi nhỡ, ba cuộc của An Vân, ba cuộc của Tưởng Á, còn một cuộc từ dì Vương, năm phút trước —— hỏi xem có cần nấu cơm trưa cho cậu không. Trong tháp không có tín hiệu, Đường Hành nhét lại điện thoại vào túi, tiếp tục leo lên. Mỗi tầng của tháp Bảo Thông đều một ban công nhỏ, Đường Hành ngồi lên nó, chân cũng không duỗi thẳng được. (*)
(*) Mấy bạn xem hình mình họa để dễ hình dung cái ban công hơn nha
Ngồi ở lầu ba có chút gió thoảng qua, phất phơ trên mặt, mang theo chút mùi hương của nhang khói trong chùa. Đường Hành nghiêm túc nghĩ xem lát nữa sẽ đi đâu, có lẽ đến phòng tập, ít nhất chỗ đó là không có gì liên quan đến Lý Nguyệt Trì.
Đang nghĩ ngợi thì túi quần rung lên. Đường Hành lấy điện thoại ra, chưa kịp nhìn kỹ màn hình thì chiếc Nokia với vỏ ngoài trơn bóng lập tức trượt khỏi tay cậu —— đây là ban công tầng ba!
Tiếng “Cạch” vang lên, chiếc Nokia rơi xuống bên cạnh ban công, nếu lệch qua thêm nửa centimet thì chắc chắn nó sẽ rơi xuống dưới.
Trên màn hình là một dãy số không tên.
Đường Hành ngạc nhiên chừng hai ba giây rồi mới cẩn thận nhặt di động lên, ấn nghe, “Alô?”
“Đường Hành,” giọng nói Lý Nguyệt Trì có chút khàn, “Mấy giờ em bay?”
“Hả?” Đường Hành đơ ra, “Anh nói gì ——”
“An Vân nói với tôi,” Bên kia Lý Nguyệt Trì là tiếng ồn ào chen lấn, anh nói rất nhanh, “Hôm nay em đi Nhật.”
Đường Hành: “……”
“Không phải đầu tháng mười mới đi sao?”
“Thì, thì cũng có khác gì đâu,” Đường Hành nói, “Sớm hay muộn gì cũng sẽ đi.”
“Ừm.”
“Còn việc gì nữa không?” Đường Hành nhận ra bàn tay đang siết chặt điện thoại của mình hơi run, “Tôi phải check-in.”
“Còn bao lâu nữa?”
“Còn…… một lúc nữa.”
“Em chờ tôi.”
“Anh định làm gì?”
“Tôi đang trên tàu điện ngầm, tôi muốn gặp em.”
“Anh đừng tới!” Đường Hành đứng phắt lên, bồn chồn nói, “Tôi… Tôi không muốn gặp anh.”
“Chuyện tối qua ——”
“Tôi quên rồi!”
“Không thể nào.”
“Tôi không nhớ rõ, thật đấy. Tôi chỉ cần uống rượu là quên hết. Chậc, có phải lại gây rắc rối cho anh không, hay tôi lại làm gì thiếu suy nghĩ?”
Lý Nguyệt Trì im lặng, ngay khi Đường Hành nghĩ là anh muốn cúp điện thoại thì anh thấp giọng nói: “Em nói là ‘Cho không ‘.”
“Cho không cái gì chứ,” Đường Hành gắng sức cười cười, “Anh không cần phải lo lắng gì đâu, thật đó, chuyện giữa chúng ta coi như xí xóa hết, anh cứ yên tập học hành với bác tôi. Tôi cũng chẳng tới mức vì chút chuyện này mà trả thù anh.”
“…… Em chờ tôi.”
“Thật sự không cần mà,” Đường Hành nhắm mắt, “Còn mười lăm phút nữa là phải làm thủ tục rồi, anh tới cũng không kịp.”
“Tôi bắt taxi, em chờ tôi,” giọng Lý Nguyệt Trì có chút hoảng loạn, “Tôi xuống tàu điện ngầm rồi bắt taxi tới.”
“Nói trong điện thoại đi. Tới Tokyo tôi cũng đổi số. Anh tranh thủ lúc này luôn đi.”
Anh hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi nhớ hết.”
“Cái gì?”
“Tất cả.”
Đường Hành không nhịn được cười khổ: “Được rồi, vậy anh có muốn xin lỗi tôi không?” Tôi bỏ qua cho anh.
“Không.”
“…… Cũng đúng.” Hai ta đều có tội.
“Tôi không xin lỗi, tối qua, những gì tôi nói đều là thật sự,” Lý Nguyệt Trì ngừng một chút, giữa tiếng ồn ào xô bồ, “Đường Hành, tôi thích em. Từ lần đầu gặp mặt, tôi đã thích em.”
…… Anh ta đang an ủi mình à? Vì không muốn mình đi Nhật sao? Đường Hành ngồi xuống đất, lưng dựa tường, cơ thể mềm nhũn, chợt cảm thấy không còn chút sức lực nào để vạch trần lời anh nói. Thật ra cậu có hàng chục câu phản bác lại, chẳng hạn như anh không phải là trai thẳng à, chẳng phải anh có bạn gái hay sao, tôi đã thấy các hai ngồi dựa vào nhau, nếu anh thích tôi như vậy, con mẹ nó sao anh không nói từ sớm đi —— lại nói ngay lúc này. Nhưng Đường Hành nghĩ, họ nói dối nhau như vậy cũng có thể được coi là một loại viên mãn.
“Ừm, tôi tin anh.” Lời nói dối đến đây là đủ rồi.
“Tôi chờ em, được không?”
“Bạn gái thì sao đây?” Hà cớ gì chứ?
“Tôi lừa em. Cô ấy là cô giáo của tôi.”
“…… Gì cơ?”
“Lúc tôi tốt nghiệp cấp 2, cô đến thôn tôi dạy học, nhờ có cô tôi mới học lên cấp 3 và thi đại học.”
“……”
“Cô có ơn với tôi, chỉ vậy thôi,” Lý Nguyệt Trì thở càng thêm gấp, giọng cũng khàn hơn, giống như có gió to cát lớn thổi cuốn vào lồng ngực anh, “Tối qua tôi đã nói, tôi không có tiền, con người tôi lại nhàm chán, tôi chẳng có một thứ gì cả…… Nhưng tôi có thời gian.”
Đường Hành đã hoàn toàn bối rối, lẩm bẩm: “Thời gian?”
“Tôi có thời gian để đợi em trở về.”
Đây có phải là ảo giác không ——
Đường Hành nhéo mạnh tay mình, hy vọng có thể giúp bản thân bình tĩnh hơn, nhưng ngược lại cơn đau đớn còn làm hơi thở cậu thêm run rẩy: “Anh…… những gì anh nói đều là thật?”
“Đều là thật.”
“Anh đừng đợi.”
“Tôi ——”
“Tới Chùa Bảo Thông, tôi đang ở tháp Bảo Thông —— trong tháp Bảo Thông.”
Sau này, khi Đường Hành nhớ lại những lời này đều thấy buồn cười. “Tôi ở tháp Bảo Thông” —— cậu là tượng Phật thờ cúng hay là một con xà yêu? Chúng chỉ đơn giản là những con chữ nhảy ra trong đầu cậu. Thật sự là lúc ấy đầu óc không còn nghĩ được gì. Cậu chỉ có thể nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nhìn đồng hồ chuyển từ 11:44 thành 11:59, chỉ còn 1 phút nữa là đúng 12 giờ trưa, bên tai truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Lý Nguyệt Trì khàn giọng gọi: “Đường Hành!” Đôi mắt cậu như một chiếc ô che mưa, từ hình tròn biến thành một điểm, ngắm thẳng vào lối rẽ cầu thang âm u kia.
Cậu sẽ mãi ghi nhớ khoảnh khắc Lý Nguyệt Trì xuất hiện trước mắt mình lúc ấy. Đồng hồ trên điện thoại chuyển từ “11:59” sang “12:00”, trong giây phút ngắn ngủi đó, ánh mặt trời chiếu thẳng góc với mặt đất, không một chút lệch, tháp chùa bảy tầng hóa thành cát lún, Thần Phật khắp cõi chỉ còn là một khung cảnh. Dường như không phải Lý Nguyệt Trì leo lên tòa tháp này, và căn bản anh cũng không xuất hiện trong tòa tháp này. Họ đang ở trên một vùng đồng bằng vàng rực, dưới chân họ là cánh đồng lúa mì và nắng vàng ươm, cậu lao đến Lý Nguyệt Trì, một tiếng “Bịch!” vang lên, ấn Lý Nguyệt Trì vào tường.
Cơ thể họ sát vào nhau, Đường Hành nhìn Lý Nguyệt Trì, qua vài giây mới nói: “Anh tới đây bằng gì?”
Lồng ngực Lý Nguyệt Trì phập phồng liên hồi, chập chạm phun ra một chữ: “Chạy.”
“Từ đâu?”
“Đường Trung Nam.”
“Vậy ——” Đường Hành liếc mắt nhìn bức tượng “Niên hoa vi tiếu” ở đằng sau, tự nhiên có một chút xấu hổ, trước mặt Phật Tổ mà nói mấy lời này có phải rất xúc phạm không “Chúng ta nên hôn nhau hay là để anh thở trước cái đã?”
Lý Nguyệt Trì không trả lời, chỉ dựa vào tường, lẳng lặng nhìn Đường Hành.
Đường Hành không nhịn nữa, hôn lên thật mạnh.
———- HẾT——–
Rosesist: Chương này tạo cho mình 1 cảm giác anh Nguyệt là tín ngưỡng của tiểu Đường í, nói có vẻ hơi thậm xưng mà mình thấy vậy á, đặc biệt là khúc anh Nguyệt xuất hiện lúc 12h, bạn Đường cảm thấy Thần Phật các cõi chỉ là 1 khung cảnh í. Thật ra nguyên văn là “làm nền” mà mình thấy dùng cách này hơi kỳ, ko có tôn kính lắm, cũng ko biết diễn đạt cách nào TvT