Trong hội trường nhỏ tầng một của khốikinh tế, lúc này trên sân khấu đang có một tiết mục đặc sắc. Công lựccủa nam chính nhìn qua rất thâm hậu, anh ta vẫn đang dùng giọng nói trầm bổng du dương gào thét lời thoại, hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, không chỉ không có một chút mệt mỏi nào mà thoạt nhìn còn diễn càng lúc cànghigh hơn, tinh thần hưng phấn đến cực điểm. Mặt nam chính được hóa trang dày đặc, những ánh đèn nóng bỏng gấp bội trên sân khấu làm nổi bậtkhuôn mặt, từng giọt mồ hôi lớn rơi xuống từ thái dương của anh ta, “A, em yêu ~!” Nam chính lại niệm thêm một câu thoại, hai tay mở rộng, đang đợi nữ chính dạt dào tình cảm bổ nhào vào trong ngực của anh ta.
Sắp xong rồi! – San San đứng trên sânkhấu, cả người vừa nóng lại vừa khó chịu sắp không nhịn nổi, nhưng màkhông gãi cũng không thể cào, bởi vì chịu đựng khá khổ nên làm cho nétmặt của cô nhìn qua cũng có hơi nhăn nhó.
“Ọe ~! Anh yêu, em ở đây này ~!”Nữ chính cũng siêu phối hợp, hoàn toàn không thua gì nam chính, cô mặcmột bộ đồ cổ trang, mà động tác cùng biểu lộ lại cực kì khoa trương, côvốn đưa lưng về phía nam chính, lúc nói lời thoại thì chậm rãi quay lại.
Còn ôm nữa thôi! – San San trừng mắt.
Nữ chính mặc làn váy lụa mỏng thật dàinhẹ nhàng xoay người lại, lay động ra một làn sóng xinh đẹp, làn váy khẽ bay lên, trông như một đóa sen xinh đẹp.
Chỉ còn kiss nữa thôi! – Mồ hôi của San San rơi xuống, lướt qua khuôn mặt, theo dọc cổ chảy xuống.
Làn váy dài của nữ chính phiêu dật bay bay, cô tiến lên vài bước.
Sắp hôn, sắp hôn rồi – San San khôngnhịn được kêu gào trong lòng, rốt cuộc cô đã được giải phóng. Ai ngờ, nữ chính đi được vài bước thì thân thể đã mềm nhũn ra, sau đó ngã trên mặt đất, tư thế thật là ưu nhã, nhưng mà San San lại không có tâm tìnhthưởng thức – làm cái quỷ gì vậy, sao lại có thể tự tiện kéo dài kịchbản, có một chút đạo đức nghề nghiệp nào không?
May mà nam chính cũng nóng sắp chết, anh ta mặt một bộ đồ vest màu đen, mùa này, chỉ còn kém phần bóp nghẹt anhta, nam chính nhanh chóng chạy về phía nữ chính, sau đó ngồi xổm xuống,ôm lấy rồi hôn xuống, đương nhiên là sai chỗ rồi, theo góc độ của SanSan nhìn lại thì miệng của hai người họ vốn không chạm vào nhau, chỉ hơi tới gần thôi.
Rốt cuộc cũng happy ending rồi.
Sau đó, toàn hội trường vỗ tay như sấm.
Lúc đi theo đoàn người cùng nói lời cảmơn, ánh mắt của San San cũng không nhìn xuống bên dưới sân khấu, tronglòng thầm cầu nguyện tất cả ở đây hãy mau chấm dứt đi, aizz, thật sự làquá mất mặt mà. Lúc đứng dậy trở về hội trường, rốt cuộc San San nhưtrút được gánh nặng thở dài một hơi, sau đó không nhịn được mắng thầm,lòng hư vinh hại chết người mà.
Hôm nay là đêm thất tịch, khối kinh tếcủa San san thay đổi thói quen bỏ mặc mọi người tự high như mấy nămtrước, lại còn làm một bữa tiệc tối tên là “Gắn kết ngân hà”, do ngânsách khoa tài trợ, sau đó là đoàn khoa chủ trì, quy mô của bữa tiệc tốicủa khối kinh tế cũng khá lớn. Bữa tiệc tối này ngoại trừ mấy tiết mụcca hát khiêu vũ còn có tiết mục nhạc kịch này, tên là “Romeo yêu ChúcAnh Đài”. Kịch bản cũng khá mới, tình tiết cũng khá ok.
Kết quả mấy ngày trước, trưởng nhóm vănnghệ không biết thế nào mà đột nhiên lại tìm được San San, hy vọng côtham gia vở kịch này, bởi vì diễn viên vốn đã được chọn lại bị dị ứngkhông thể tiếp tục diễn được, tạm thời không tuyển được người, nhìn tớinhìn lui chỉ cảm thấy San San hợp nhất.
Ặc – lúc nghe tin này phản ứng đầu tiêncủa San San chính là trưởng nhóm đại nhân, ngài nhìn lầm người rồi sao?Ngài xác định người cần tìm chính là Diệp San San sao? Còn có Hứa SanSan, Nhan San San, có lẽ…
“Đúng vậy, chính là bạn, bai diễn này không phải bạn thì không ai có thể làm tốt hơn!” Vẫn còn nhớ rõ lúc ấy thái độ của nhóm trưởng đại nhân khá thành khẩn, cũng vô cùng thành ý nha, còn cầm tay San San, “San San, bạn hãy giúp mình lần này đi!”
Nhóm trưởng đại nhân không nói “Khôngphải bạn thì không còn ai hơn” thì thôi, nhắc tới thì San San lại lo sợtrong lòng, căn bản cô không có bất kì kinh nghiệm sân khấu nào, hơn nữa cô cũng không biết gì về nhạc kịch, vì sao mà không phải cô thì khôngcòn ai? Chẳng lẽ – “À, nam chính không phải là Vương Đại Hỉ chứ?” San San không nhịn được nghĩ hơi nhiều.
“Đương nhiên không phải.” Nhóm trưởng dành cho cô một ánh mắt yên tâm, “San San, nể tình quan hệ của hai ta, bạn giúp mình đi.”
Thật ra, nhóm trưởng với cô tuyệt đốikhông quen thân, nếu như cô nhớ không lầm thì hôm nay mới là lần đầutiên hai người nói chuyện mà, nhưng mà thấy giọng điệu cùng dáng vẻthành khẩn của nhóm trưởng đại nhân, San San cũng không quá xác định, có lẽ hai người thật sự thân quen cũng không chừng, chắc là cô không cẩnthận nên quên mất. “Nhưng mà, mình thật sự không làm được, mình nhất định sẽ làm hư.” Quen thân thì quen thân, chuyện không giúp được cũng không thể đồng ýbừa bãi, San San cảm thấy trọng trách này khá nặng, cô không gánh nổi.
“Không đâu, rất đơn giản, không thể hư được.” Nhóm trưởng thấy San San đã hơi nao lòng nên trực tiếp hạ giọng nói, “Bạn chỉ cần ăn mặc thật xinh đẹp đứng một chỗ là được, đồ hóa trang đều là tổ nhạc kịch làm.”
“Nhưng mình còn có việc…” Đêm đó cô đã có hẹn với thầy Hàn cùng đón lễ tình nhân truyền thống rồi.
“Mình biết, biết mà, tới tìm cậu đột ngôt như vậy đúng là rất khó sắp xếp thời gian.” Nhóm trưởng sao không hiểu bạn trai của vị này là vị đại nhân kia, “Nhưng bạn thử nghĩ xem, biểu diễn trên sân khấu đấy, rất hiếm có cơ hội nhưvậy, hơn nữa bạn diễn ở trên, thầy ấy có thể ở dưới xem, rất có ý nghĩanha, có lẽ cả đời này cũng chỉ có một lần như vậy.”
Phụ nữ rất dễ bị mấy thứ đại loại như“một lần duy nhất” lừa gạt, cộng thêm nhóm trưởng đại nhân rất khéomiệng, bla bla một lúc đã khiến cho San San cảm thấy có thể đứng trênsân khấu diễn vở kịch này cô có tu mười tám đời cũng không được, sẽ làthời khắc lộng lẫy nhất đời cô, diễn xong vai diễn này, dù cho ngày hômsau cô có nấc cái rắm gì thì cuộc đời cũng sẽ không có bất kì tiếc nuốinào.
Dù sao thì kết quả cuối cùng bạn họckhông có tài ăn nói Diệp San San đương nhiên không phải đối thủ của nhóm trưởng đại nhân, đến cuối cùng còn vô cùng cam tâm tình nguyện tiếpnhận trọng trách này một cách cực kì high, còn vô cùng rắm thối báo choHàn Cố Diễn đến xem cô diễn.
Kết quả
Khụ, vai diễn kia, thật là quá đơn giản nha, bởi vì từ đầu đến đuôi chỉ cần đứng một xó.
Cũng không cần lo thời gian quá gấp không nhớ được lời thoại, bởi vì cô cũng không có lời thoại.
Hôm qua cô còn thắc mắc, vì sao bọn họkhông cần diễn tập, hiện giờ thì xem ra cô đã hiểu. Dù sao từ đầu đếncuối cô chỉ đứng trên sân khấu, nhìn Hàn Cố Diễn ngồi hàng VIP trong hội trường có muốn cười cũng không dám cười, vẻ mặt chịu đựng đến sắp sửanội thương mà muốn rút hết lá cây trên đầu ném vào người anh.
Nhưng mà không được nha, bởi vì, khụ, cái cây kia nha, không được động đậy.
Trời đất ơi, vì sao nhóm trưởng đại nhân không nói rõ với cô, vai diễn của cô chính là một cái cây!
San San thật sự không có cách nào hiểuđược mấy nghệ sĩ trong ban văn nghệ, rốt cuộc bọn họ nghĩ thế nào vậy,chẳng lẽ làm một cái cây đạo cụ đặt trên sân khấu lại ít phiền toái hơnmột cái cây bằng người sống sao? Chân tướng sự việc như vậy mà bọn họcòn ở phía sau sân khấu vừa trang điểm lại vừa không ngừng ca ngợi côdiễn vô cùng tốt.
Theo lời nhóm trưởng nhóm nhạc kịch nói thì là – San San à, bạn diễn vai một cái cây thật là sống động!
Nhóm trưởng đại nhân, ngài cũng thật làmồm mép! – San San không nhịn được kêu gào trong lòng, đương nhiên tháiđộ bên ngoài vẫn rất khách sáo, “Đâu có đâu có, có biết diễn gì đâu, chỉ diễn đại thôi!”
“San San à, bạn không cần phải khiêmnhường vậy đâu, ban văn nghệ muốn mời bạn đến diễn, mình còn tưởng cómánh lới gì ở đây, bạn cũng biết mà, bạn trai của bạn là thầy Hàn, chonên…” Nhóm trưởng nhóm nhạc kịch khá nghiêm túc, “Nhưng mà khicông diễn mình mới biết được bạn thật sự diễn khá tốt, bạn diễn một thân cây khi bắt đầu thì lạnh lùng, sau đó ưu thương, cuối cùng lại kíchđộng giãy giụa, đến một câu thoại bạn cũng không có, hòan toàn dựa vàobiểu lộ của khuôn mặt, khá phong phú.”
“Khụ ~!” Thiếu chút nữa San Sanđã sặc nước miếng của mình, nếu như đúng theo lời nói ấy thì, lạnh lùnglà trợn tròn mắt, đó là đương nhiên rồi, vốn tưởng rằng mình là nữ diễnviên, không ngờ tới lại diễn vai một thân cây, đổi lại là ai cũng sẽ ngớ ra vậy thôi. Về sau ưu thương là bởi vì nhìn thấy Hàn Cố Diễn ngồi dưới khán đài, cảm thấy rất mất mặt, lúc ấy thậm chí còn muốn khóc, biểucảm, tương đối ưu thương. Về phần giãy giụa à, cô diễn được một nửa thìnghĩ xem có nên chạy trốn không, dù sao cô cũng không phải thuộc ban văn nghệ, cuối cùng kích động là vì nữ chính lại còn kéo dài thời gian củacô cho nên căm hận chứ sao. Nhưng mà những lời độc thoại nội tâm này San San sẽ không nói ra, cứ để mọi người cho rằng cô là một gốc cây có nộitâm phong phú là được rồi.
San San ở phía sau sân khấu, chậm chạpthay quần áo, sau đó thu dọn đồ đạc của mình rồi đi ra ngoài. Vừa mới ra khỏi cửa đã nhìn thấy Hàn Cố Diễn đứng một góc đợi cô, trong tay cầmmột chai nước, vừa nhìn thấy cô đi đến đã vội vàng mở nắp chai đưa đến.
San San cảm thấy thật sự quá mất mặt nên cũng không muốn nói chuyện, nhận lấy chai nươc uống ực ực hơn nửa chai.
“Sao vậy, không được làm nữ chính nên tâm trạng không tốt sao.” Hàn Cố Diễn không thể bắt gặp được dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ này củacô, mỗi lần cô càng thẹn thùng thì anh lại càng muốn trêu chọc, thườngthường đều chọc cho cô gần giơ chân lên đá anh mới vui vẻ ngừng lại.
“Bậy…nói bậy!” Vì vấn đề mặt mũi đương nhiên San San phủ nhận, “Chẳng lẽ anh không biế sao? Cái thân cây kia thật sự cũng là một thử thách, không phải ai cũng diễn được đâu.”
“À!” Hàn Cố Diễn gật đầu, tỏ rađã thông suốt nhưng hàng chân mày của anh lại thoáng nhướng lên, San San mẫn cảm bắt được nét mặt của anh, anh càng cười sáng lạn hơn, rõ ràngrăng sáng ngời dưới ánh đèn đường, San San nhìn thấy thì mặt đỏ ửng lên, lắp bắp giải thích, “…Đó là đương nhiên, em…em diễn vai một thân cây có nội tâm dằn vặt, như là lạnh lùng này, ưu thương, giãy giụa còn cócả kích động nữa, rất nhiều nha…” San San trực tiếp nhắc lại lời của nhóm trưởng, “Em…Mấy chuyện nghệ thuật của chúng em…anh…anh không hiểu được đâu.”
“À!” Hàn Cố Diễn hơi nhíu mày, thái độ cũng khá nghiêm túc, “Nói như vậy anh cũng đã thấy em kích động.”
“Hả? Còn mấy biểu cảm trước đó.” San San vừa nghe thấy anh nói vậy thì không nhịn được đặt câu hỏi.
“Không biết nữa, bỏ lỡ rồi.” Giọng nói của Hàn Cố Diễn có vẻ nuối tiếc, “Khi đó ai biết được em diễn vai thân cây, mắt anh đảo một vòng trong đámđông trên sân khấu tìm em nhưng đều không tìm thấy em!”
Ặc – cứ xem như là một gốc cây cũng phải có lòng tự tôn, hiện giờ lại bị thầy Hàn đả kich như vậy, San San trởthành cọp mẹ ngay lập tức, chuẩn bị tư thế muốn xông về phía anh. Khôngngờ Hàn Cố Diễn đã có phòng bị, lúc San San đến gần sát thì vừa kịpthuận thế ôm chầm lấy cô, hôn lên mặt cô một cái, “Cái cây yêu dấu, đừng ầm ĩ nữa!” Vừa nói vừa đưa cô ra xe.