Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 4



Ngày thứ hai Lục Lê rời giường liền cho trợ lý gọi điện thoại, muốn hắn làm tốt thủ tục nhập học cho Thư Nhiên.

Vị trí trường học Thư Nhiên hóa ra là một khu nhà phổ thông cao trung, trừ trị an kém, hoàn cảnh bên ngoài không tốt, toàn thể bầu không khí trường học cổ quái, bởi vì tính khí Thư Nhiên khá trầm lặng, ở trường học không bị những học sinh khác bắt nạt. Có điều ưu điểm duy nhất chính là, trường học này thu phí so với những trường học khác tiện nghi nhiều lắm.

Có điều làm cho Lục Lê khâm phục nhất chính là, trong hoàn cảnh như vậy, Thư Nhiên vẫn rất khắc khổ học tập, hầu như điểm thành tích đạt được tuyệt đối, như vậy điểm không cần nói ở trong một trường tam lưu như vậy, trọng điểm cao trung cậu không xếp hạng hai thì chỉ xếp hạng nhất.

Theo lý thuyết trường học này nên đem Thư Nhiên làm thần cúng tế, nhưng ai biết khi đuổi học Thư Nhiên các giáo viên khác biểu thị không quan tâm, hàng năm học bổng cùng tiền trợ cấp đều không tới phiên cậu, nếu như nói không phải có người ở trong bóng tối giở trò Lục Lê mới không tin.

Bắt được những tin tức này Lục Lê lập tức ở trong trí nhớ tìm kiếm manh mối, sau đó hắn phát hiện mình xác thực đã quên chuyện này, khi đó hắn cũng hay biết vụ này, thế nhưng không có triệt để đi thăm dò người đứng sau lưng. Cái kia rốt cuộc mẹ nó là ai đã hãm hại Thư Nhiên?

Hơn nữa kỳ quái nhất chính là, tuy rằng hắn không có cùng Thư Nhiên quan hệ với nhau, nhưng Lục Lê cảm thấy hắn đối với Thư Nhiên quan tâm độ đặc biệt cao, có thể trước vô số lần làm lại thế giới hắn đều không có thu được tin tức liên quan đến ‘Kẻ thù Thư Nhiên’, mà tất cả các tin tức liên quan đến Thư Nhiên đều là tin tức tốt, thuận buồm xuôi gió xuôi dòng, đến cuối cùng thành lập một công ty chính mình.

Lục Lê suy nghĩ hồi lâu không nghĩ ra nguyên cớ, cuối cùng quyết định đem việc này trước tiên gác lại một bên, hiện tại Thư Nhiên ở bên cạnh hắn, hắn chắc chắn sẽ không để Thư Nhiên chịu oan ức.

Hắn là vì Thư Nhiên tìm một người thầy giỏi dạy học cao trung, tuy rằng Thư Nhiên tính cách Bạch Liên Hoa, một mặt lại học giỏi ngộ tính cao, nếu như không cùng Diệp Tu Minh dây dưa không ngớt, tương lai nhân sinh cậu khả năng sẽ tốt đẹp hơn.

Lại nói, nếu như hắn dừng chân có thể không cần cùng Thư Nhiên mỗi ngày gặp mặt… Thuận tiện tôi luyện ý chí thiếu niên, đừng cả ngày không có việc gì đã nghĩ đến cởi quần áo.

Lục Lê âm thầm bàn tính, đưa Thư Nhiên đi học trung học, sau đó lên đại học đem cậu ấy đưa đi càng xa càng tốt.

Lục Lê vươn mình xuống giường, chờ hắn rời giường rửa mặt xong, cầm điện thoại di động lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, mới phát hiện ngày hôm nay là thứ bảy, nói cách khác ngày hôm nay hắn không cần đi làm.

Vốn Lục Lê rất vui khi đến ngày nghỉ, thời điểm khi biết tin tức này nội tâm kỳ thực từ chối, hắn ở trong phòng xoắn xuýt nửa ngày, ngửi thấy mùi đồ ăn từ bên ngoài bay vào trong phòng, Lục Lê thu dọn áo sơ mi của chính mình, xác định cẩn thận tỉ mỉ sau mới đẩy cửa đi ra ngoài.

Thư Nhiên đeo tạp dề đứng trong bếp, dùng sạn chiên trứng, sáng sớm vẻ mặt cậu quang mang nhu hòa, Lục Lê nhìn hắn, trong lúc hoảng hốt vừa giống như trở lại từ kiếp trước.

Thư Nhiên đem trứng chiên đặt trong dĩa, vừa quay đầu lại nhìn thấy Lục Lê sợ hết hồn, kinh hãi qua đi lại lộ ra một cái mỉm cười: “Diệp tiên sinh, ngài tỉnh rồi.”

Lục Lê mỉm cười, hắn nói: “Không cần cùng tôi khách khí như thế.”

Thư Nhiên bưng hai dĩa đi đến bàn ăn, sau đó đứng ở một bên, tuy rằng không phải lần đầu tiên cùng Lục Lê ở gần nhau, nhưng cậu vẫn lau hai tay trên tạp dề, tầm mắt cũng không biết nhìn về phía nào.

Lục Lê nhìn cậu dáng dấp sốt sắng, không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn trước tiên ngồi xuống, đối với Thư Nhiên nói: “Cậu xác định không ngồi xuống sao? Tôi một người ăn sáng rất vô vị đó.”

Thư Nhiên trên mặt lúc này mang theo vẻ ngại ngùng cười, ngồi xuống.

“…” Lục Lê thấy cậu như cô gái mới lớn liền không còn gì để nói, cho dù đồ ăn có ngon cỡ nào đi nữa hắn cũng không dậy nổi hứng thú muốn ăn. Hắn ghim lạp xưởng bỏ vào trong miệng, cho dù không ngon cũng ráng nuốt xuống.

Sau khi ăn, Lục Lê khích lệ nói: “Ăn thật ngon.” Câu nói này hắn không có làm bộ, Thư Nhiên làm bữa sáng thật là khá, Lục Lê hiếm thấy yêu thích một người tinh tế như vậy.

Thư Nhiên nghe được lời nói của hắn cúi đầu, vành tai đều nhiễm phải màu đỏ nhàn nhạt.

“…” Nếu như có thể, hắn thật sự không muốn cùng Thư Nhiên đơn độc cùng nhau.

Chờ dùng hết bữa sáng, Thư Nhiên thu thập xong bàn ăn, nhìn thấy Lục Lê tựa ở trên ghế salông nhìn báo chí, hắn đi tới, do dự một chút liền ngồi vào bên người nam nhân, nói: “Diệp tiên sinh, em muốn đi bệnh viện nhìn mẹ em một chút.”

Lục Lê đang xem báo chí tin tức, nghe vậy nói: “Được, tôi để tài xế đưa cậu tới đó.”

Thư Nhiên vội vàng đè lại tay hắn muốn gọi điện thoại, nói: “Không cần, em tự bắt xe đến đó là được.”

Lục Lê nói: “Vậy cậu ra ngoài chú ý an toàn.”

Thư nhiên “Ừ” một tiếng, liếc nhìn Lục Lê, từ trong túi móc ra tấm thẻ tín dụng kia đưa cho hắn, nói: “Diệp tiên sinh, tấm thẻ này em không thể nhận, thực sự quá quý trọng…”

Lục Lê thô bạo lại không mất ôn nhu nói: “Chỉ là một tấm thẻ mà thôi, cậu muốn mua gì liền đi mua cái đó.” Sau đó bổ sung một câu, “Sau đó tôi sẽ để cậu bồi thường lại.”

Nói xong ngón tay hắn thon dài chạm lên chóp mũi thiếu niên, Thư Nhiên nhìn Lục Lê, đôi mắt trắng đen rõ ràng mang theo chút ướt át.

Lục Lê dám cam đoan, tiểu tử Thư Nhiên này trong đầu khẳng định lại nghĩ tới cái gì không hài hòa rồi.

Lục Lê mau nói sang chuyện khác: “Cậu yên tâm, tôi vì mẹ cậu mời người đến chăm sóc. Cậu lúc nào muốn đi cũng được, không cần nói cho tôi biết.”

Lục Lê nghĩ muốn nói cho cậu, hai người bọn họ không phải mối quan hệ bao dưỡng cùng bị bao dưỡng, mà là quan hệ cứu trợ cùng bị cứu trợ, thế nhưng nói xong hắn liền cảm thấy Thư Nhiên càng không đúng, một bộ rưng rưng dáng vẻ muốn khóc, đối với Lục Lê nói: “Em đi xem mẹ em có sao không, sẽ về sớm một chút.”

“… Đi thôi.” Lục Lê cảm thấy, trong này thật giống có hiểu lầm gì đó.

Rốt cục đưa Thư Nhiên đi, Lục Lê thở phào một cái, hắn vốn nghĩ muốn mở ra di động xem hai tập kịch, sau đó lại nghĩ đến câu nói kia của Thư Nhiên, liền tiện tay nắm áo khoác, đem chìa khóa xe rời khỏi nhà.

Sau đó, hắn ở phòng cà phê tìm một góc tối yên tĩnh, hứng thú bừng bừng xem bộ kịch trinh thám.

Hệ thống uể oải nói: “Cậu chủ, trong đầu cậu có phải là có X?”

Lục Lê nói: “Mày nói cái gì? Gió lớn quá tao không nghe rõ.”

“…” Thật muốn đánh chết hắn. Vì để tránh lần thứ hai luân hồi, hệ thống nhắc nhở, “Coi như cậu để mẹ Thư Nhiên sống sót, kết thúc cũng sẽ không là HE.”

Kết thúc HE chính là Diệp Tu Minh cùng Thư Nhiên hai người bên nhau, tuy rằng những người khác cùng kết thúc có quan hệ nhất định, chỉ cần hai nhân vật chính cuối cùng không cùng nhau, liền không thể tính là HE (Happy Ending).

Lục Lê thở dài, nói: “Tao biết.”

Kỳ thực Lục Lê vừa bắt đầu đến thế giới này thời điểm cũng không biết ý này, mà chỉ là cho rằng đem Thư Nhiên ngăn cản diệt trừ tất cả các thế lực bóng tối là tốt rồi —— trên thực tế hắn cũng như thế làm rất nhiều thứ. Bất luận lần nào hắn đều tận tâm tận lực chăm sóc Thư Nhiên, coi cậu là nhân vật trọng yếu đến hướng dẫn chính mình qua cửa, hắn hướng dẫn đủ đường Thư Nhiên đều không yêu hắn.

Lục Lê cảm thấy, khả năng này Thư Nhiên cùng hắn không có quan hệ yêu đương, ý thức được điểm này Lục Lê càng không thể cưỡng cầu Thư Nhiên yêu hắn.

Thế nhưng nếu như vẫn như vậy, tất cả cũng đều như một cái bẫy chết người, trò chơi sau khi kết thúc tất cả lại muốn bắt đầu lại từ đầu.

Lục Lê tâm tình trầm trọng quyết định an ủi mình, hắn vốn định liền xem hai tập, hiện tại quyết định xem bốn tập.

Hắn cảm thấy hành vi hiện tại phi thường phù hợp, tuy rằng Diệp Tu Minh không cùng Thư Nhiên bên nhau, thế nhưng hiện tại liền để Thư Nhiên cho rằng hắn đều ra ngoài ăn chơi cặp kè đi, sau đó thấy rõ người này đến cùng là có bao nhiêu tra.

Đợi được Lục Lê uống một ly lại một ly cà phê, từ buổi sáng đến tận buổi chiều, hắn rốt cục lưu luyến đem điện thoại di động cất đi, vừa hồi tưởng nội dung vở kịch vừa lái xe về nhà.

Bởi vì thời gian dài nhìn di động, Lục Lê cảm giác con mắt đều đau lên, hắn vuốt mắt mở cửa, từ ngoài cửa ngửi đến mùi thơm của thức ăn.

Thư Nhiên trong phòng bếp nhô đầu ra, kêu lên: “Diệp tiên sinh.” Xem ra tâm tình rất tốt.

Lục Lê đổi dép xong, đáp một tiếng. Thư Nhiên hướng về hắn đi tới, hỏi: “Ngày hôm nay là ngày nghỉ, còn muốn tăng ca sao?”

Lục Lê vừa định trả lời mình đi ăn chơi, cúi đầu nhìn thấy một thân quần áo chính mình, mới nhớ tới sáng sớm bởi vì nguyên nhân phiền phức liền không đổi lại, liền nói: “Ờ.”

Thư Nhiên vì hắn cởi áo khoác, treo ở bên cạnh giá áo, lại trở về bên cạnh hắn vì hắn xoa bóp vai.

Không thể không nói, lực đạo này không lớn không nhỏ, vừa nhìn chính là có luyện tập qua. Thư Nhiên nói: “Em ở nhà thường xoa bóp cho mẹ luyện tập mãi thành quen tay.”

Xoa bóp vai xong, Lục Lê tinh thần quả thực thoải mái.

Thư Nhiên nói: “Em tùy tiện làm chút cơm nước, không biết có hợp khẩu vị tiên sinh hay không?”

Lục Lê cầm đũa nếm một chút, không chút do dự tán dương: “Rất tốt.”

Thư Nhiên thần sắc có chút sốt sắng mới coi như hoà hoãn lại, yên tĩnh ngồi ở đó bới cơm.

Đến tối thời điểm đi ngủ, hai người ngồi trên ghế salông nhìn tiết mục nghệ thuật, bầu không khí đúng là rất hài hòa. Lục Lê nhớ tới vụ trường học, hắn đối với Thư Nhiên nói: “Tôi chọn cho cậu một trường học, ngày mai cậu hãy đi đến đó. Khu phố quản lý rất nghiêm ngặt, tỉ lệ lên lớp rất cao.”

Thư Nhiên rất tín nhiệm Lục Lê, cậu mỉm cười gật đầu, chợt nhớ tới cái gì, còn nói: “Vậy em muốn ở trọ trong trường thì sao?”

Lục Lê sửng sốt một chút, không nghĩ tới cậu ấy sẽ hỏi như vậy, suy nghĩ một chút mới nói: “Tôi vốn không muốn cậu trọ ở trường, nhưng là vì…” Vì tương lai học tập cùng xu hướng tình dục, vẫn là trọ ở trường tốt hơn.

Ai biết Lục Lê còn chưa nói hết, Thư Nhiên liền đánh gãy lời hắn, cậu nói: “Không sao đâu, Diệp tiên sinh, coi như em có học ngoại trú cũng không ảnh hưởng kết quả học tập. Như vậy sau khi tan học em có thể trở về làm cơm cho Diệp tiên sinh.”

Lục Lê vốn muốn cự tuyệt Thư Nhiên, lời đến miệng hắn liền nuốt xuống, ngược lại cười nói: “Nếu như có thể mỗi ngày đều nhìn thấy cậu thì quá tốt rồi.”

Trở về phòng Lục Lê rút điếu thuốc, bên trong nhựa thủy tinh tàn thuốc chồng chất lên như cái núi nhỏ, trong phòng ngủ sương khói tràn ngập, đem cả người hắn bao phủ ở bên trong.

Chờ hút điếu thuốc cuối cùng trong gói, Lục Lê một bên ho khan một bên đứng lên mở cửa sổ ra, nhìn bên ngoài  bóng đêm sền sệt.

Hệ thống kêu một tiếng: “Cay gà.” Thấy Lục Lê không phản ứng, nó lại hô thêm vài tiếng, cuối cùng bất đắc dĩ đổi giọng: “Chủ nhân.”

Lục Lê trả lời ngay: “Tìm tao có việc? Mày có thể hay không trong lúc tao đang trầm tư đừng quấy rầy tao?”

“…” Xin lỗi vì quấy rầy ngài. Hệ thống quỷ dị trầm mặc một chút, dĩ nhiên không giống như ngày thường mở miệng phản bác, mà là nói, “Kết cục HE tăng.”

Lục Lê sững sờ, trải qua nhiều luân hồi như vậy, hắn dĩ nhiên đem độ HE tồn tại quên đến không còn một mống, lúc này nghe được loại tin tức này, không cảm thấy kinh dị nói: “Đồ chơi kia còn có thể tăng?”

Không trách Lục Lê cảm thấy kỳ quái, hắn lần đầu tiên nghe được kết thúc độ HE vẫn là mới vừa đi tới thế giới này, hệ thống lúc đó chỉ đề cập với hắn một lần, sau đó liền chưa từng nói tới nữa.

Lục Lê hỏi: “Tăng nhiều hay ít?”

Hệ thống nói: “Hai điểm.” Tiếp theo nói bổ sung, “Thang điểm một trăm.”

Lục Lê: “…” Mẹ chứng chậm phát triển.

Hệ thống ngữ khí ngậm lấy hưng phấn, nói: “Nó rốt cục tăng, tui trước cũng cho rằng là kho số liệu xuất hiện BUG, không nghĩ tới thì ra bởi vì cậu quá gà mà thôi.”

“…” Lục Lê cảm thấy hắn không thế nào cao hứng.

Hệ thống đề nghị: “Cậu không nên chống cự, cùng làm với cậu ta đi.”

Tuy rằng chỉ tăng hai điểm, nhưng ở hệ thống xem ra, theo Lục Lê luân hồi lâu như vậy độ HE đều không có phản ứng, lần này thế giới này vừa mới bắt đầu liền tăng hai điểm, chuyện này quả thật chính là bước nhảy vọt.

Mãi đến tận sáng ngày thứ hai thời điểm Lục Lê rời giường nó vẫn còn nói lẩm bẩm lặp lại, Lục Lê phiền phức vô cùng, uy hiếp nói: “Ồn ào nữa tao liền đem Thư Nhiên đưa đi.”

Sau đó hệ thống im lặng Lục Lê liền được yên tĩnh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.