Khoa Kỹ Vấn Đạo (Đế Chế Kinh Tế Mới Tại Nước Việt)

Chương 8: Tìm đường ra thị trường



Ngày 28 tháng 1 năm 2002, Hà Đô, sảnh triển lãm Hội chợ các sản phẩm dân dụng công nghệ cao.

– Đông, Tham gia lần hội chợ này chú mới được mở mang tầm mắt. Cháu nhìn xem cái kia gọi là bình nóng lạnh dùng để đun nước tắm, cái kia là máy điều hòa không khí tạo hơi mát, còn có cái kia gọi là bếp điện từ, không có tia lửa mà vẫn nấu được thức ăn,… chậc chậc, hóa ra nước ngoài họ đã tiến xa như vậy, chúng ta còn phải nhiều cố gắng mới được.

Lý Đông buồn cười nhìn Mạnh Thành, hắn bĩu bĩu môi:

– Chú Thành, chẳng phải chúng ta cũng có sản phẩm công nghệ cao mang triển lãm đây sao.

Lý Đông chỉ chỉ về mấy chiếc máy phát điện được đặt trên giá đỡ nằm trên bục gần đó. Một vài kỹ thuật viên đang giới thiệu sản phẩm với người tham quan. Nhìn thấy khách khứa đang vây quanh bình luận náo nhiệt, Mạnh Thành hơi xấu hổ nói:

– Ha ha, chú cũng chỉ là cảm thán một chút thôi.

Hôm nay, Dân doanh Đông Thành mang tới triển lãm mười mẫu máy có công suất khác nhau từ 1kw đến 9,5kw. Lý Đông cho làm nhiều loại công suất nhằm đáp ứng được đa dạng nhu cầu người sử dụng. Bên cạnh mỗi chiếc máy đều đặt một tấm biển ghi thông tin của sản phẩm bao gồm tên, hãng sản xuất, model máy, công suất cực đại, công suất định mức, thông số của máy phát, động cơ, mức tiêu hao nhiên liệu ứng với từng mức tải.

Cơ chế hoạt động máy phát điện dạng này không phải bí mật gì, đều vận dụng các nguyên lý đã biết. Tuy nhiên từ lý thuyết đưa đến ứng dụng thành công vào thực tiễn là cả chặng đường dài. Nói riêng chiếc máy phát này, nếu không phải là Lý Đông có thể giải quyết những khó khăn trong quá trình chế tạo, bổ sung những cơ chế và giải pháp tăng cường năng lực phân tách nước cất thì cũng không thể sản xuất đi ra được. Sau đợt triển lãm này, Lý Đông dự kiến sẽ để Mạnh Thành làm thủ tục gửi lên cơ quan chức năng đăng ký thương hiệu và xin bảo hộ độc quyền sở hữu trí tuệ trong nước và quốc tế.

Theo Lý Đông nhớ lại, quốc gia đã tham gia vào hệ thống đăng ký quốc tế – Madrid System từ lâu. Đây là hệ thống quốc tế để tạo điều kiện thuận lợi cho việc đăng ký nhãn hiệu hàng hoá nhiều tại các nước trên thế giới. Cơ sở pháp lý của nó là điều ước quốc tế đa phương Hiệp định Madrid về đăng ký quốc tế nhãn hiệu năm 1891, cũng như Nghị định thư liên quan đến Thoả ước Madrid (1989). Hệ thống đăng ký quốc tế nhãn hiệu hiện nay đang vận hành gồm có Thoả ước Madrid (MA) và Nghị định thư (Protocol) (MP). MA ra đời từ năm 1891 có 56 quốc gia là thành viên của MA tính đến ngày tháng 7 năm 2009. Vì nhiều nước lớn như Mỹ, Nhật, Anh, Hàn Quốc, Singapore, Australia đều không tham gia MA nên MP đã ra đời năm 1989 bắt đầu có hiệu lực từ cuối năm 1995. Nước nhà đã tham gia cả MA và MP, cụ thể MA: năm 1949 và MP năm 2006. Việc đăng ký thương hiệu và bảo hộ sản phẩm từ đầu sẽ giúp doanh nghiệp tránh được những tổn thất bị xâm phạm quyền lợi về sau. Là người hai đời, Lý Đông rất hiểu điều này.

– Chú Thành, thời gian qua cũng có nhiều khách hàng quan tâm đến sản phẩm của chúng ta nhưng đa số đều đặt ra nghi vấn về chất lượng của sản phẩm, dù sao hiệu ích và giá thành quá tốt so với sản phẩm cùng loại, mà chúng ta trước đây cũng chưa có thương hiệu công nghiệp gì mạnh. Lần này có cơ hội tham dự triển lãm này cũng là được các vị lãnh đạo trong tỉnh tin tưởng, cực lực giới thiệu và tác động lên Cục công nghiệp quốc gia mới đạt được một suất. Cháu tính sau đợt này, nhân dịp có truyền thông đưa tin quảng bá, phải nhanh chóng phát triển ngay mạng lưới đại lý cấp 1, không phải chỉ cho sản phẩm này mà cả những sản phẩm sau, chỉ cần có hàng hóa là có kênh tiêu thụ tiếp cận được tới ngay người tiêu dùng.

– Cháu nói đúng, thực ra chúng ta cũng đã phát triển được một số rồi, trước họ vốn là các đại lý nhập máy cày của ta. Có điều họ còn tương đối thận trọng, mới nhập về số ít bán thử. Nhưng chú tin tưởng, qua một thời gian ngắn nữa, sản phẩm sẽ được người dân sử dụng và thừa nhận, lúc đó, có lẽ là người ta sẽ tranh nhau đến để xin quyền tiêu thụ từ chúng ta đấy.

– Ha ha, cháu cũng tin tưởng như vậy. Nhưng chú cũng phải chú ý, một sản phẩm tốt có thể sẽ trở nên rất tệ nếu thông tin sản phẩm không đến được tai người tiêu dùng, cũng như chúng ta không phản ứng kịp thời trước những thông tin tiêu cực. Gần đây, bộ phận thị trường cho biết, một số hãng máy phát điện khi nghe chúng ta sản xuất được sản phẩm mới tốt hơn của họ thì đang tích cực tuyên truyền sản phẩm của chúng ta chất lượng thấp kém, thổi phồng hiệu ích, còn gây áp lực tới các đại lý hiện tại của họ, nếu nhập hàng của chúng ta thì sẽ bị cắt nguồn cung hoặc áp mức chiết khấu thấp đấy.

– Chuyện này chú cũng được nghe báo cáo rồi. Chú cũng đang suy nghĩ biện pháp đây.

Lý Đông mỉm cười nhìn Mạnh Thành, mặc dù Mạnh Thành là người tương đối nhanh nhẹn nhưng dù sao kinh nghiệm làm ăn lớn cũng chưa nhiều, chưa có khả năng phản ứng thích hợp trước những chiêu trò cạnh tranh, hắn cứ nghĩ sản phẩm tốt, giá thành rẻ là ngay lập tức được thị trường chấp nhận, nhưng thực tế thì không đơn giản như vậy.

Trước đây, với trường hợp máy cày thì hơi khác, đó là sản phẩm cải tiến từ động cơ có sẵn, ít tạo cảm giác thiếu tin tưởng, đồng thời có khả năng tập trung một nhóm tổ chức là các hợp tác xã tới trực quan hiệu ích của máy, từ đó thu được nhóm khách lớn đầu tiên và dần dần gây được tiếng vang. Nhưng máy phát điện hiện tại là sản phẩm công nghệ cao, đặc biệt là sản phẩm có công nghệ mới đương nhiên sẽ gây nghi ngờ, thị trường của máy phát điện thì tương đối phân tán, phi tập trung, do đó không thể áp dụng theo cách cũ được. Thị trường của máy phát điện không phải một huyện mà phải là toàn quốc thậm chí xuất khẩu, do vậy phải có cách tiếp cận khách hàng trên một phạm vi rộng.

Lúc này, Mạnh Thành bỗng quay sang nói với Lý Đông:

– Đông, cháu là người hay có những ý nghĩ đột phá, cháu có đề xuất gì không?

Lý Đông mỉm cười rồi nói:

– Lại bắt cháu phải suy nghĩ đây, Chú là Giám đốc hay cháu là Giám đốc đây, Chú phải trả lương cố vấn cho cháu đấy nhé

Mạnh Thành đỏ mặt nhưng vẫn cười ha hả nói:

– Ha ha, cháu cứ nói, nếu có thể thực hiện được thì hàng tháng ta sẽ tính lương cho cháu.

– Đấy là chú nói đấy nhé.

Lý Đông sắp xếp từ ngữ một chút rồi nói:

– Việc này, cháu nghĩ trước mắt, tạm thời chúng ta sẽ cử nhân viên thị trường đi tiếp xúc các cửa hàng đồ điện dân dụng ở các địa phương, thực hiện chính sách gửi hàng, bán theo giá niêm yết. Hàng tiêu thụ được chúng ta mới lấy tiền, đồng thời áp dụng chế độ hoa hồng đại lý bậc thang, cụ thể với những đại lý nào tích cực giúp tiêu thụ hàng của chúng ta càng nhiều thì sẽ được hưởng mức hoa hồng càng cao. Đối với đội ngũ nhân viên thị trường, cũng sẽ quản lý như vậy, danh sách đại lý phát triển được của từng cá nhân tiêu thụ được càng nhiều thì ngoài lương cứng hàng tháng sẽ được thưởng lương theo các mức doanh số. Có như vậy mới tạo ra được động lực cho các bên đều nỗ lực.

Ngoài ra, tranh thủ sự ủng hộ của tỉnh, chúng ta có thể nương theo chương trình của quốc gia “Đưa ánh sáng về nông thôn” quyên tặng một số máy trong năng lực cho phép, để truyền thông nhà nước đưa tin góp phần quảng bá sản phẩm. Dù sao thì việc này cũng là phù hợp với lợi ích của các bên lại cũng không vi phạm cái gì, chúng ta có thể thoải mái mà làm. Hơn nữa, nó cũng mang lại hiệu quả trấn áp với những tin đồn thất thiệt của các hãng, dù sao cũng không ai dám đi rao giảng ầm ĩ một sản phẩm được đưa vào chương trình quốc gia mà chất lượng thấp kém được, họ sẽ phải cẩn thận trong khâu truyền thông thôi.

Mạnh Thành trố mắt nhìn Lý Đông sau đó nói:

– Chậc, cách này nghe qua cũng có vẻ hợp lý. Nhưng chú còn một thắc mắc, việc quyên tặng thì không có vấn đề nhưng hàng ký gửi có thể yên tâm được sao?

– Chú, chúng ta có thể đề nghị ký hợp đồng rõ ràng, trong đó quy định rõ quyền lợi và trách nhiệm của các bên, về phía đại lý họ cũng không phải bỏ vốn ban đầu và công sức gì lớn, lại nói sản phẩm của chúng ta có truyền thông đưa tin, hẳn sẽ có nhiều người đồng ý. Thêm nữa, đã làm làm ăn ta phải chấp nhận một mức độ rủi ro nào đó, chỉ cần đánh ra được thị trường bước đầu là được.

– Tốt, vậy ngày mai chú sẽ cho bộ phận thị trường lập kế hoạch và triển khai ngay lập tức.

– Chú, ở đây cũng không còn việc gì, việc giao tiếp với Ban Tổ chức không liên quan đến cháu, cháu về Đông Thành trước, dù sao cháu còn là học sinh đây, xin nghỉ dài ngày không tiện, nếu có gì bất thường chú liên lạc nhé.

– Được, tranh thủ chiều nay có xe tài vụ lên ký duyệt báo cáo, cháu về cùng bọn họ đi.

Công ty giờ đã có hình có dáng, Mạnh Thành cũng đã đầu tư mua hai xe con, một Camry, một Santana phục vụ nhu cầu đi lại giao dịch. Dù sao làm ăn lớn mà không có một chiếc xe thì cũng khó coi, ảnh hưởng đến đánh giá của đối tác với năng lực của đơn vị.

Lý Đông khẽ gật đầu với Mạnh Thành, sau đó buổi chiều hắn trở lại Đông Thành. Đông Thành cách Hà Đô khoảng 250km, vốn là một tỉnh ven biển có biên giới gần với Trung Quốc, trục đường nối hai tỉnh là một trục giao thương chính nên được tu chỉnh khá tốt, mất khoảng hơn bốn tiếng lưu thông là về tới nơi.

Trên xe, ngồi một vị phụ nữ tuổi chừng ba lăm, là kế toán trưởng của Công ty. Nàng gọi là Trịnh Oanh, vốn là từ xí nghiệp cơ khí quốc doanh của tỉnh được Mạnh Thành đào tới. Người khác không biết, Trịnh Oanh thân nắm trong tay sổ sách và mệnh mạch tài chính của Công ty, là người biết rõ nhất cậu bé đang thiu thiu ngủ kia lại là một trong hai đại cổ đông hay nói cách khác là ông chủ của nàng.

Nàng còn biết Mạnh Thành thân là Giám đốc dường như nắm mọi quyền hành nhưng thực tế các quyết sách lớn thì đều là do Lý Đông chủ trương, hắn mới là ông chủ lớn thực sự của Công ty. Đôi khi nàng thắc mắc không hiểu một gia đình như thế nào mới có thể giáo dục ra một cậu bé như vậy. Thậm chí, với sản phẩm máy phát điện đang gây được chú ý khá lớn của lãnh đạo tỉnh nhà nghe nói cũng là cậu bé này mang về được. Trịnh Oanh cảm thấy xung quanh Lý Đông bao trùm một vòng bí ẩn rất khó giải thích.

Lý Đông không biết Trịnh Oanh đang nhìn và đánh giá mình, hắn chỉ tập trung nhắm mắt dưỡng thần. Thời gian gần đây, hàng ngày Lý Đông vẫn luôn chăm chỉ tập luyện, tinh thần hắn được nâng cao, một ngày thậm chí chỉ cần ngủ vài tiếng là được. Hắn cũng phát hiện ra, các giác quan của mình trở nên vô cùng linh mẫn. Bây giờ Lý Đông có thể nhìn rõ con kiến đang bò từ khoảng cách 20m hoặc nghe thấy tiếng chim vỗ cánh trên cao. Khuôn mặt, thần thái cũng có một sự thay đổi vi diệu nào đó không nói rõ được. Không riêng Lý Đông phát hiện như vậy, những người xung quanh tiếp xúc với hắn cũng cảm thấy Lý Đông thay đổi, xung quanh hắn dường như có một trường năng lượng, người đứng bên cạnh luôn cảm thấy thoải mái và dễ chịu.

Việc kinh doanh, Lý Đông cũng không thông báo cho cha mẹ, chỉ nói là Mạnh Thành thấy hắn là người nhanh nhẹn, lại là bạn thân của Mạnh Bàn nên có ý tài bồi hắn, cho hắn theo học làm ăn. Cha mẹ Lý Đông cũng không phải quá coi trọng việc học hành, nghe nói Mạnh Thành là làm ăn lớn, Lý Đông đi theo hắn có khi lại là một cơ hội tốt nên cũng không quản việc của Lý Đông nhiều.

Trên thực tế, Lý Đông cũng không bê trễ chuyện học hành, không phải vì hắn quá ham học, ở một đời này, tiền tài không phải là thứ hắn theo đuổi duy nhất, quan trọng nhất là trải nghiệm nhân sinh, hắn muốn trải qua thời hoa niên tươi đẹp một cách bình thường nhất có thể. Kiếp trước vì hoàn cảnh gia đình khó khăn và tính tình hướng nội, hắn cũng không có nhiều bạn bè và ký ức lắm, kiếp này hắn muốn lưu lại những hồi ức đẹp nhất để gần 17 năm sau, nếu vận mệnh lại một lần trêu đùa hắn, hắn sẽ mỉm cười đón nhận tất cả mà không có gì hối tiếc.

Về đến Đông Thành, Lý Đông trở về nhà cũng đã là gần 8h tối. Cha mẹ hắn đang ngồi hóng mát ngoài sân, hắn chào hỏi qua quýt rồi vào nhà tắm rửa. Lý Đông đã ăn tạm cơm tối ở quán ven đường nên tẩy xong hắn tiến vào phòng riêng. Tối nay, hắn cần phải hoạch định lại một kế hoạch phát triển tiếp theo, cần phải nhanh hơn, hắn biết thời gian cũng không chờ đợi hắn, nếu thật là 17 năm sau lịch sử lặp lại thì ít nhất hắn cũng đã thực hiện được lý tưởng của mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.