Khi độn thổ đi được hơn 3 cây số, Hoàng Phong liền rời đi lòng đất trở lên bề mặt.
Thú thật là cảm giác độn thổ chẳng vui tẹo nào.
Khi mà có quá nhiều thứ trôi quanh mình, thậm chí Hoàng Phong còn gặp được rất nhiều hài cốt, từ động vật đến con người. Cảm giác thật là cực kỳ tệ.
Cứ như đang mặc đồ lặn, lặn trong một con sông tràn đầy rác rưởi và các loài sinh vật đang bơi lội vậy. (đạo hữu nào biết sông Tô lịch có thể ra lặn thử cho biết cảm giác)
Nếu có lựa chọn khác Hoàng Phong tất nhiên sẽ không ở trong lòng đất ngao du nữa.
Sau khi lên mặt đất, Hoàng Phong lấy ba lô ra từ không gian Hệ Thống.
Khi vừa mang ra ngoài, chiếc điện thoại trong ba lô đã rung lên liên hồi. Hắn vội vàng mở ra kiểm tra thì thấy rất nhiều tin nhắn của anh Bảo, càng có mấy cuộc gọi nhỡ số lạ.
Đọc tin nhắn thì Hoàng Phong thấy tất cả đều hỏi han về tình hình của hắn, nhất là gần đây, càng có nhiều tin nhắn dồn dập hỏi xem hắn còn bình an không.
Hoàng Phong biết việc mình ra ngoại thành và mất tích hơn một tháng tại dã ngoại đã gây lên chú ý của Thăng Long thành cao tầng.
Còn cuộc truy đuổi hôm nọ thì diễn ra quá nhanh, trước sau Nguyên Anh kia cũng chỉ tung ra mấy chục đòn, mà còn là tiện tay, thế nên có thể sẽ không gây ra chú ý gì.
Đang suy nghĩ thì điện thoại lại rung lên lần nữa, lần này là có cuộc gọi đến, của anh Bảo.
– Alo, em chào anh.
– Phong hả, mày chạy đi đâu mà mất tích cả tháng trời vậy?
Mặc dù Hoàng Phong tin chắc anh Bảo biết nó ra dã ngoại nhưng vẫn cứ trả lời.
– Em ra dã ngoại tìm chút cơ duyên, kiếm chút tài nguyên ý mà anh.
– Thế sao anh liên lạc mày mãi không được vậy?
Giọng anh Bảo có chút lo lắng.
– Điện thoại em bị hỏng, vừa mới mượn được của một người khác anh ạ.
– Có thật không?
– Em nói dối anh làm gì.
Anh Bảo có vẻ không tin tưởng lắm nhưng cũng không vạch trần hay hỏi lại cặn kẽ.
– Thế chú em có tìm được thứ gì tốt không?
– Có anh ạ.
Đầu bên kia tạm dừng mấy giây, như có chút ngạc nhiên vì câu trả lời của Hoàng Phong.
– Thật sự tìm được ý hả? Vận may của chú em có vẻ tốt nhỉ?
– Hì hì, may mắn thôi anh. Chỉ là mấy bụi cấp thấp linh thảo.
– Hả, loại nào vậy? Giống mới hay cũ.
Giọng anh Bảo có vẻ cấp thiết hơn chút.
Hoàng Phong thì thầm hô Hệ Thống trong lòng.
– Hệ Thống ngươi cho ta tiến hóa bụi cỏ dưới chân thành Linh thảo cấp thấp dùm.
– Đinh. Hệ Thống không làm được, xin thứ lỗi.
– Hả?
Hoàng Phong có chút dại ra, đang lúc khẩn cấp sao Hệ Thống nó lại tuột xích cơ chứ.
– Sao vậy?
– Đinh. Bụi cỏ dưới chân chỉ có thể tiến hóa làm độc thảo, ngươi có thể lựa chọn một loại khác, ví dụ bụi cây nhỏ phía sau.
Hoàng Phong chỉ muốn văng tục.
– Sao ngươi không nói rõ.
– Ngươi có cho ta kịp giải thích đâu.
– Thôi, không lằng nhằng, ngươi tiến hóa bụi cây nhỏ phía sau đi.
Cùng lúc đó, giọng nói của anh Bảo lại vang lên trong điện thoại.
– Alo, sao đấy Phong?
– Dạ không anh, người ta đang đòi điện thoại ý mà.
– Em bật camera lên quay cho anh bụi cỏ kia xem nào? Để anh xem là loài mới hay cũ.
– Ok anh.
Nói rồi Hoàng Phong chuyển từ chế độ gọi thoại sang chế độ video và nhắm ngay về bụi cây nhỏ Hệ Thống vừa cải tạo.
Trước khi nhắm đến hắn còn cố tình vặt đi mấy chiếc lá trên nó, làm như có người đã hái qua.
– Đây anh nè.
– Để anh tra xem nào. Em đợi chút.
Một lúc sau anh bảo mới lên tiếng.
– Em quay quanh nó một vòng xem nào. Mà con máy thu phát 3D của em đâu, sao không dùng.
– Hỏng luôn rồi anh.
Hoàng Phong lại tiếp tục nói dối.
– Chú mày dùng hay phá thế, sao lại hỏng hết vậy?
– Lúc đánh nhau cùng hung thú không cần thận bị trúng phải.
– Haizz… chú em còn non tay lắm, ai đời đánh nhau còn để đồ đạc ở gần cho lan đến.
– Thì không có kinh nghiệm mà anh
Có vẻ anh Bảo cũng đã bắt đầu tin tưởng lời nói dối của Hoàng Phong một chút.
– OK. Chúc mừng em, đây đúng là một loại linh thảo mới tiến hóa ra, nhớ mang cả bụi về nhé. Bảo quản cẩn thận vào. Đi sớm về sớm nhé.
– Hì hì, em nghe anh. Thế nhé, bye anh.
– Bye em, nhớ cẩn thận đấy.
Anh Bảo cũng không lo lắng cho Hoàng Phong nữa. Trước kia luyện khí kỳ mà tiểu tử này còn sống được bảy ngày sáu đêm trong rừng, hơn nữa còn là bị truy sát, hiện nay đã Trúc cơ, lại có chuẩn bị đầy đủ thì sinh tồn của nó không đáng lo. Chỉ cần đừng đi xa thành quá là được.
Bỗng nhiên nhớ đến điều gì anh Bảo đang định cúp điện thoại thì gọi lại.
– À này, chú em chớ đi xa căn cứ quá nhé. Mấy hôm trước cách cửa nam hơn chục cây số có một trận truy đuổi chiến, cỡ Kim đan đỉnh phong đến Nguyên Anh sơ kỳ, em chớ có đi xa mà dính vào.
– Ok anh, em biết.
Nói xong lần này Hoàng Phong liền thật sự cúp máy.
Thành thật đào bụi cây kia lên, gói gém cẩn thận rồi treo vào sau ba lô.
Cũng may hắn chọn chỉ là một bụi cây nho nhỏ, nếu chọn bụi cây nào to tý không biết còn cần làm sao nữa. Truyện hay luôn có tại [ ТRU MtruyeИ.v N ]
Vừa đứng lên đi được vài bước, hắn liền nhớ tới lời nói dối vừa rồi của mình.
Quay lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, lại nhìn chiếc ba lô mới tinh còn đang đeo, Hoàng Phong tặc lưỡi. Thôi đành… ai bảo hắn lúc đó vội biên cơ chứ.
Mất thêm mấy mươi phút, bắt một con hung thú cấp hai trên bản đồ về, sau đó ngụy tạo hiện trường chiến đấu, đánh giết.
Trong lúc vừa làm còn phải vừa chú ý không gây ra động tĩnh quá lớn để tránh phát hiện, dù sao hắn mới cách Nguyên Anh kia có ba cây số.
Cũng may đến khi hắn làm xong đều không có ai trải qua.
Sau khi ngụy tạo chứng cớ xong xuôi xong, Hoàng Phong lại lựa chọn mấy thứ cần thiết trong ba lô, lấy chiếc áo mưa gói lại làm túi, đựng tạm mấy thứ, còn lại đều quăng xuống đất ngụy tạo hiện trường. (áo mưa quân đội nếu bạn nào biết thì có thể làm túi đựng đồ nhé, có thể tham khảo trên mạng.)
Chiếc ba lô thì qua quýt sử lý sau đó vứt sang một bên. Hoàng Phong còn cố tình đánh móp rất nhiều đồ đạc, làm hỏng cả điện thoại và chiếc flycam mới mua chưa xài lần nào.
Nhìn đống hỗn độn mà mình vừa tạo thành, hắn lại tiếc của chắt lưỡi lần nữa.
Trước kia có mấy triệu hắn có thể còn không tiếc nhưng vừa qua một đợt mua sắm cháy túi, bây giờ hắn lại có chút xót xa. Đúng là cái mồm tự hại cái thân.
Một lần nữa rà soát hiện trường, Hoàng Phong mới lên đường bỏ đi.
Thế nhưng chỉ đi được một lúc hắn lại phải dừng lại.
– Hệ Thống, sao ta bị côn trùng, rắn rết tập kích hoài vậy?
– Tại ngươi đang dùng ẩn nặc thuật kết hợp “dung hòa tự nhiên” Thần thông đó mà.
– Ta có dùng Thần thông đâu?
– Ngươi chắc chứ?
Hoàng Phong lúc này mới ngẩn người, lập tức cảm nhận kỹ càng lại thân thể. Lúc này hắn mới nhận ra mình đang vô thức vận dụng lên dung hòa tự nhiên môn Thần thông này.
Lúc này chân cương Hoàng Phong đang chầm chậm vận chuyển, như một dòng sông yên ả lặng trôi, kết hợp với Tinh thần lực của hắn, liên tục đồng hóa, ảnh hưởng tới Nguyên năng xung quanh thân thể, khiến hắn như hòa vào môi trường tự nhiên.
Không cần gắng gượng, không cần chú ý vận chuyển như trước, y hệt như cái lúc hắn đang đốn ngộ vậy, tự nhiên mà hòa hợp như bản năng.
Lúc hắn đang đứng lại kiểm tra tự thân, lại một chú rắn con bò từ trên cây, gieo mình xuống người hắn, há mồm cắn lên cổ Hoàng Phong.
Đương nhiên là bị một lớp chân cương mỏng manh cản lại, dù sao nó còn chỉ mới cấp một, kể cả không có chân cương hộ thể thì cũng chẳng cắn thủng được da dẻ đã qua thối luyện nhiều lần của Đại võ sư đỉnh phong như hắn. Dùng chân nguyên là bởi vì Hoàng Phong không muốn nhiễm lên nước bọt của nó thôi.
Thuận tay phát ra một đòn, tiêu diệt đi kẻ không biết sống chết, Hoàng Phong hỏi lại Hệ Thống.
– ẩn nặc thuật cùng với dung hòa tự nhiên Thần thông thì có ảnh hưởng gì tới việc ta bị tui nó tấn công chứ?