Khoa Cấp Cứu

Chương 122: Phát Chỉ Ác Hành (4)



Sư thái hai người chỉ tham quan Tái Bắc có một vòng liền khởi hành đến thành phố tiếp theo, Tây Môn chỉ nhìn thấy sư thái viết đầy kế hoạch du lịch trên quyển sổ nhỏ, trong lòng tặc lưỡi, ‘quả xương rồng nhỏ’ này hai năm nay theo mình kiếm được nhiều tiền quá!

Giờ nghĩ lại, nếu mình lúc trước không vung tay quá trán thì giờ chắc cũng là đại gia rồi.

Trong lúc Tây Môn đang hồi tưởng lại mình đốt tiền nhiều vậy, thì điện thoại Đỗ Hạ Hi gọi đến, “Chị yêu~ tan cả rồi hả? Hôm nay em chăm sóc nhóc con đàng hoàng lắm đó nha~”

“Uhm, cực khổ em rồi.” Đỗ Hạ Hi nghe ra được giọng điệu khoe khoang thành tích của Tây Môn, nhưng vẫn còn chuyện quan trọng hơn muốn nói, “Em dắt nó qua đây đi, Thạch Nam mới thông báo là ba mẹ nó mới báo án, bây giờ đang ở sở cảnh sát.”

“Giờ em qua đó liền.” Nghĩ tới cuối cùng có thể đuổi con kỳ đà này đi rồi, Tây Môn liền vui lên, cô vốn không thích chăm coi trẻ nhỏ, hơn nữa còn làm cản trở ‘cuộc sống’ của mình với Đỗ Hạ Hi nữa.

Nghe giọng nói sốt sắng của Tây Môn, Đỗ Hạ Hi thở dài, quả nhiên ngoài mình ra thì Tây Môn không có tốt với ai hết.

Tây Môn dẫn theo cô bé, gần như là cùng Đỗ Hạ Hi đến một lượt, Thạch Nam dẫn đứa trẻ đến gặp ba mẹ nó, nhưng khi vào cửa thì Tây Môn và Đỗ Hạ Hi nhìn đờ hết cả người, hai người này rõ ràng là ba mẹ của cậu bé bị chết đuối bên sông hôm đó mà!

Hai ông bà đó cũng trố mắt nhìn, bọn họ không ngờ rằng người nhặt được đứa trẻ lại là hai người gặp được hôm đó, có chút hoang mang kéo cánh tay đứa trẻ, nhưng cô bé lại ôm chặt chân Thạch Nam lại, lớn tiếng khóc, “Ba mẹ muốn dìm chết con, anh hai vì muốn cứu con nên đã…” câu nói này làm tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc.

“Con nhóc này! Chuyên gia nói dối từ nhỏ! Dám bịa chuyện hả! Muốn ăn đòn hả!” ông ta muốn giơ tay ra đánh nó, liền bị Thạch Nam và mấy cảnh sát khác cản lại, “Dám đánh con nít trước mặt bọn tôi hả?”

Nhìn đứa nhỏ đang được Đỗ Hạ Hi che chở, Tây Môn nhướng mày cười, “Ồ, thì ra ngươi biết nói chuyện à, còn tưởng là bị câm nữa chứ.”

Cô bé bị cảnh tượng hỗn loạn làm cho sợ hãi, vùi đầu vào lòng Đỗ Hạ Hi khóc oa oa lên, dường như là khóc luôn phần kiềm nén trong mấy ngày nay, còn ba mẹ nó thì không ngừng chửi rủa, nguyên cả sở cảnh sát rối tinh lên.

“Anh hai, hãy nghe tôi nói, đứa nhóc này từ nhỏ nói dối quen rồi, đều là chúng tôi không biết dạy dỗ.” bà ta bắt đầu kể khổ với Thạch Nam.

“Con không có nói dối! Con không có nói dối!” Cô bé hét lớn lên.

“Càng ngày càng lì phải không?” Ông ta đã mất hết kiên nhẫn.

“Đủ rồi! Ngừng lại hết cho tôi!” Một viên cảnh sát khác chịu không nổi hét lên.

Thạch Nam sắp xếp cho Đỗ Hạ Hi dắt đứa trẻ đến một căn phòng, rồi cho ba mẹ nó vào phòng khác, anh cảm thấy hình như có gì đó không đúng.

Đỗ Hạ Hi cũng cảm thấy chuyện này kỳ quặc, lúc đó hai đứa trẻ đều chết đuối, còn ba mẹ nó thì không hỏi han gì đến đứa con gái nhỏ, thậm chí đến mấy ngày sau mới báo án mất tích.

Thạch Nam thì nghi ngờ hai ông bà có phải ba mẹ ruột của nó không, liền cho người đi điều tra, đặc biệt là thái độ của người đàn ông, anh nghi ngờ đứa trẻ có thể bị ngược đãi qua.

Tây Môn nằm dài trên bàn nhìn hai người thảo luận rất sôi động, bình thản chen vô một câu, “Lúc đó bà ta cứ một mực nói trong nhà chỉ có đứa con trai duy nhất, sao hả? Con gái không phải là người hả?”

Câu nói này làm Đỗ Hạ Hi nhớ tới em dâu của mình, cảnh tượng kỳ dị đó cô vẫn còn như in, cả đời không quên, tuy sau này chỉ có Tây Môn theo về quê nhà em dâu xử lý chuyện đó, nhưng khi nghe mẹ cô ấy kể lại thì mình vẫn thấy rất chấn động.

Cho nên đối với chuyện lần này, Đỗ Hạ Hi rất dễ liên tưởng đến chuyện lần trước, chỉ là đứa trẻ này cũng đã 3,4 tuổi rồi, theo lẽ thường thì bậc cha mẹ cũng không thể xuống tay được, đặc biệt là hai ngày nay tiếp xúc với đứa trẻ, cũng thấy nó thông minh hiểu chuyện, sao lại có người muốn gϊếŧ nó chứ, chẳng lẽ chỉ vì nó là con gái à.

Nếu chuyện này không điều tra rõ ràng mà giao đứa trẻ cho ba mẹ nó, Đỗ Hạ Hi sợ sẽ xảy ra ‘tai nạn ngoài ý muốn’ nữa, lần sau nói không chừng sẽ không cứu được nó.

“Ba mẹ đứa trẻ năm ngoái có mua cho nó một phần bảo hiểm tai nạn, nhưng đây cũng không phải là chứng cứ gì, bên sông cũng không có gắn camera…”

Thạch Nam nhìn đống chứng cứ mới thu thập được, có chút đau đầu, hai ông bà đó cứ một mực đòi con, nếu mình không lấy ra được chứng cứ nào thì chỉ còn cách phải giao đứa trẻ cho bọn họ.

Đỗ Hạ Hi liền lấy cánh tay huých vào Tây Môn, “Em nghĩ cách gì đi chứ.”

“Ơ? Em làm gì có cách, em đâu phải cảnh sát.” Tây Môn trợn mắt, giờ phút này tìm mình làm gì vậy trời.

“Cô kéo dài thời gian cũng được nữa.” Thạch Nam cũng thấy qua được miệng lưỡi lợi hại của Tây Môn, với lại cô ta cũng nhiều mưu mẹo, chắc sẽ có cách.

Tây Môn không chịu nổi ánh mắt long lanh đầy sự van xin của Đỗ Hạ Hi, thở dài một cái, đi về phía căn phòng có chứa hai ông bà đó.

Mấy người khác đứng từ xa nhìn thấy Tây Môn đóng cửa lại, một viên cảnh sát đứng bên cạnh không yên tâm hỏi, “Người này là ai vậy?”

Trong lúc mấy người đứng bên ngoài đang thảo luận rôm rả, chỉ qua có mười mấy phút mà đã thấy Tây Môn bước ra, còn ra hiệu ok nữa, dáng vẻ rất bình thản.

“Bọn họ nói sao?” Anh cảnh sát trẻ tuổi hỏi.

Tây Môn nhướng mày cười, “Mấy anh vào đó hỏi là biết à, nhớ phải dữ lên chút, làm cho bọn họ sợ là được.”

“Để tôi.” Thạch Nam đã nghĩ xong nên nói cái gì rồi.

Thấy cảnh sát đã vào hết phòng đó, Đỗ Hạ Hi tò mò hỏi Tây Môn, lúc nãy rốt cuộc nói gì với hai người kia.

“Cũng không có gì, phát huy nghề cũ thôi, em coi bát tự cho họ rồi tiện thể nói luôn bát tự của đứa trẻ.” Tây Môn ung dung uống trà.

“Chỉ vậy thôi à?” Đỗ Hạ Hi còn lâu mới tin.

“Thật ra…cũng có nói bát tự của đứa trẻ và hai người tương khắc, giữ lại trong nhà thì chỉ làm cho tán gia bại sản thôi.” Tây Môn có thể thấy được Đỗ Hạ Hi rất thích đứa trẻ đó, hơn nữa cũng thấy được quá nhiều chuyện trọng nam khinh nữ, đương nhiên biết hai ông bà kia muốn gì, nên ‘tiện thể’ làm cho bọn họ từ bỏ nó.

“Em nói vậy, lỡ đứa trẻ về đó bị ngược đãi thì sao?” Đỗ Hạ Hi lúc nãy cũng chỉ muốn Tây Môn kéo dài thời gian thôi, để cho Thạch Nam có thời gian tìm kiếm chứng cứ, ai ngờ tên này lại bịa ra nhiều chuyện vậy.

“Em hoàn toàn không có ý muốn cho nó về đó~ hơn nữa em còn nói đứa trẻ đó không được chết, nó là oan gia của kiếp trước đến đòi mạng, chết rồi thì sẽ nguy hiểm, chỉ còn cách cho người khác, tốt nhất là vĩnh viễn không nên có liên hệ nữa.” Tây Môn cảm thấy đây là cách vẹn toàn, bọn họ không cần thì cũng có người muốn nhận nuôi, tuy không muốn trong nhà có thêm một người nữa, nhưng chỉ cần Đỗ Hạ Hi vui là được.

Bên Thạch Nam điều tra không thuận lợi, không tìm được chứng cứ gì hết, trong lúc anh ta tưởng rằng đến lúc phải giao đứa trẻ ra thì hai người bọn họ đột nhiên nói mình không có năng lực nuôi trẻ con, tính sẽ cho người khác, chỉ là người nhận nuôi phải trả lại tiền bảo hiểm lúc trước bọn họ đã mua cho nó.

“Đây khác gì là bán con chứ.” Một anh cảnh sát lên tiếng.

“Hơ.” Thạch Nam lạnh mặt lại, “Xem ra, chuyện lần này không có kết thúc dễ vậy đâu.”

Cuối cùng, thông qua nhiều lần đến tra hỏi bà con hàng xóm của hai người đó, cũng tìm ra được nhiều chứng cứ gián tiếp hơn, chứng minh hai người bình thường chỉ quan tâm đến con trai bỏ mặc con gái, sau này do gia cảnh khó khăn muốn dìm chết con gai mình.

Bọn họ hoàn toàn không xứng đáng làm cha mẹ, có thể làm ra những hành động độc ác khiến người đời phẫn nộ vậy, không thể gọi là người được nữa rồi.

Bọn họ cuối cùng bị tước đoạt quyền giám hộ, do trong thôn lại không ai muốn nuôi dưỡng nó, nên Thạch Nam và Bạch Tố Nguyên sau khi đăng ký kết hôn liền đi làm thủ tục nhận nuôi nó, kết thúc viên mãn, Đỗ Hạ Hi cũng thở phào, nhưng Tây Môn lại không vui chút nào.

“Em không phải không thích trẻ con sao.” Đỗ Hạ Hi không hiểu tại sao Tây Môn lại tức giận.

“Em thì không thích, nhưng không phải chị thích đó sao, sao lại nhường cho bọn họ, đứa trẻ ngoan như vậy tự nhiên lại tặng không cho bọn họ, hứ.” Thật ra Tây Môn giận là Đỗ Hạ Hi chuyện gì cũng nghĩ cho Thạch Nam.

“Chị thì không sao, thật ra… chỉ có hai người ở chung thì cũng rất tốt.” Đỗ Hạ Hi cúi đầu vén tóc lên tai, nhỏ tiếng nói.

“Hở? Chị nói cái gì rất tốt?” Tây Môn lấy tay đặt lên vành tai giả bộ nghe không rõ.

“Không có gì hết.” Đỗ Hạ Hi quay người ra cửa.

“Nghe nói đứa trẻ theo họ mẹ, họ Bạch.” Ngồi trên xe, Tây Môn ngừng ‘tám’.

“Uhm, hình như là Bạch Minh Quân.” Đỗ Hạ Hi tuy cũng rất bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì cũng rất giống phong cách của Thạch Nam.

“Còn Minh Quân nữa… tên này nghe sến quá! Hứ! Ân ái quá coi chừng chia tay sớm.” Tây Môn khoanh tay dựa vào ghế.

“Không được trù người khác.” Đỗ Hạ Hi giơ tay qua chỉ vào đầu Tây Môn một cái, “Hôm nay chị trực ca giữa, mai mình đi đón con mèo về, để ở nhà A Kỳ hoài thì cũng ngại quá.”

Tây Môn lấy nắm tay vỗ vào lòng bàn tay một cái, “A! Chị không nhắc em cũng quên con gái rượu chúng ta đang gửi ở nhà người khác rồi! Mau mau mau, mai đi đón cục cưng của chúng ta về, em phải nựng nó mới được.”

Đỗ Hạ Hi lắc đầu cười, tên này đúng là không thay đổi gì hết, không lúc nào đứng đắn được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.