Dương Nghiêm đưa cô ra ngoài vườn hoa, nhìn ngắm đài phun nước và cá đang bơi thì nước mắt của Giang Yểm Ly cũng ngừng hẳn, Dương Nghiêm xoa xoa đầu cô rồi lên tiếng:
“Mẹ và em gái không phải là không thích em đâu, đừng có trách mẹ nhé, chỉ cần em ngoan ngoãn thì nhất định một ngày bà cũng sẽ thương em như thương Nhất Nguyệt thôi “.
“Em có thể gọi dì xinh đẹp là mẹ giống như anh không? “.
Ánh mắt của Dương Nghiêm mang theo ý vị nhưng rất nhanh liền cười rồi đáp:
“Cứ gọi là dì thôi, sau này hãy gọi mẹ “.
“Ừm “.
Dương Thành Trung rất bận rộn với công việc kinh doanh, dì xinh đẹp thì không thích cô, Dương Yên Chi thì thờ ơ chỉ chú tâm học hành, còn em út Dương Nhất Nguyệt chỉ cần nhìn thấy cô liền khóc lóc náo loạn, ở trong biệt phủ này ngoài Dương Nghiêm thì cô hoàn toàn không thể trò chuyện được với bất cứ ai.
Người hầu nhìn thấy cô là con nuôi, lại không được lòng cả nhà thì cũng chẳng thèm để cô vào trong mắt, Dương Nghiêm và cô rất thân thiết, hắn rất thường xuyên cùng cô đi dạo và trò chuyện.
Giang Yểm Ly cũng tin rằng một ngày không xa thì mọi người ở đây sẽ chấp nhận mình thôi, chỉ cần ngoan ngoãn thì mọi chuyện sẽ tốt hơn, nhưng mọi chuyện trên đời nếu như có thể theo ý muốn của chúng ta thì phiền não sẽ chẳng tồn tại.
Mười năm rồi, thời gian đã trôi qua được mười năm, Giang Yểm Ly 16 tuổi vẫn chưa nhận được sự chấp nhận của mọi người, ngoài cha nuôi Dương Thành Trung và anh hai nuôi Dương Nghiêm thì mọi người đều ghét bỏ cô.
Chị cả Dương Yên Chi kể từ khi đến công ty để làm thì ngoài công việc cũng chỉ có công việc.
Cô em gái nhỏ hơn cô 2 tuổi Dương Nhất Nguyệt và mẹ nuôi thì chẳng hề dễ chịu chút nào, luôn tìm cớ gây khó dễ.
Giang Yểm Ly ngồi ở đài phun nước trong vườn hoa, đưa tay chạm nhẹ vào một bên má đỏ ửng, cơn bỏng rát và tê ràn khiến cho cô không mấy dễ chịu, dù như thế thì cô cũng không oán thán dù chỉ là một lần. Lúc nãy Dương Nhất Nguyệt vừa gặp đã giáng thẳng một bạt tai, có lẽ em ấy không vui trong lòng.
Cô gái nhỏ cúi mặt xuống, ánh mắt lộ ra đôi chút buồn bã, mái tóc đen dài của cô phất phơ trong gió lại càng khiến cho cảnh tượng ấy thêm thê lương.
Bã vai cô cụp xuống, khuôn miệng chúm chím có chút xuýt xoa, một lúc lâu sau đó liền thấy một bàn tay chìa đến trước mặt, trong tay là một chiếc khăn.
Giang Yểm Ly hơi ngẩng đầu, nhìn thấy đối phương là Dương Nghiêm thì đôi môi bất giác cong lên:
“Nghiêm ca ca “.
Dương Nghiêm cười rồi đưa khăn đến nói với cô:
“Nhất Nguyệt lại làm khó làm dễ em sao? “.
“Cũng không tính là khó dễ, tâm trạng em ấy không tốt, chắc là gặp chuyện gì khó chịu “.
Yểm Ly nhận lấy chiếc khăn rồi chườm lên má, khăn hơi mát khiến cho cô cảm thấy dễ chịu, cảm giác tê rần dần biến mất. Cô nhìn Dương Nghiêm âu phục bảnh bao liền muốn khen ngợi:
“Anh thế này thực sự rất đẹp, chắc là thu hút được nhiều người lắm “.
Ánh mắt Dương Nghiêm mang theo ý vị nhưng rất nhanh thu liễm, câu lên một nụ cười lạnh nhạt:
“Vậy thì có thu hút được em không? “.
Giang Yểm Ly cười rồi đáp:
“Bạn thân của em rất mến mộ anh, nếu như… “.
“Việc học của em dạo này thế nào rồi? ” – Hắn lên tiếng cắt ngang câu nói của cô bằng một chủ đề khác, Giang Yểm Ly bị dẫn dụ nhanh chóng đáp lại:
“Có vài thứ em không hiểu cho lắm, môn toán thực sự hơi phức tạp “.
“Có gì không biết thì cứ hỏi anh “.
“Vâng “.
Dương Nghiêm đứng lên, cô ngồi đó ngẩng đầu nhìn theo, biểu cảm như có gì muốn nói lại thôi, hắn nhanh chóng nhìn ra được, gương mặt hơi lạnh lùng cương nghị thoáng chốc câu lên nụ cười rồi nhìn cô khẽ hỏi:
“Sao? Muốn nói gì sao? “.
Giang Yểm Ly cúi đầu nghĩ ngợi rồi nhỏ giọng:
“Nghiêm ca ca, em có thể… ôm anh một lúc được không? “.
Ở nhà thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy hắn ôm Dương Nhất Nguyệt, cưng chiều vỗ về, dù biết không nên so sánh nhưng một phần nào đó cô cũng muốn có thể được như em gái.
Người đàn ông hơi nhíu mày nhưng chỉ như cơn gió thoáng qua, rất nhanh biến mất, hắn lại câu lên nụ cười thường ngày rồi gãy vào chóp mũi của cô rồi nói:
“Là anh em với nhau mà cần phải xin phép nữa sao? Đến đây “.