CHƯƠNG 8: Trình duyệt IE (Internet Explorer)(*)
Edit: Thiên Địa hội
___
Nắm được thóp ông chủ, chủ tiệm mua được bộ đồ cưới kia với giá cực rẻ. Đến đêm, y không đợi được mà nóng lòng mặc nó lên người ma nơ canh. Kết quả không khiến y thất vọng, một ngày khi đến giờ đóng cửa, có một cô gái trẻ tới tiệm.
Mọi chuyện diễn ra y như trong dự đoán của chủ tiệm, cô gái trẻ vừa bước vào cửa, đã bị đồ cưới trên người ma nơ canh thu hút, cô lập tức muốn mua bộ đồ này, đến hỏi giá cũng không thèm hỏi.
Chủ tiệm rất vui, không chút do dự định ra một cái giá trên trời, y thậm chí còn cảm thấy, bộ đồ cưới này cực kì tương xứng với giá tiền, thậm chí có nâng giá cao hơn nữa cũng chẳng có gì là quá đáng.
Cô gái nghe giá xong, lập tức gọi điện cho mấy người bạn để gom tiền, sau khi trả tiền xong liền rời đi; lúc đi cầm theo bộ quần áo, bộ dáng cực kỳ sung sướng.
Giao dịch hết sức thuận lợi. Chủ tiệm cao hứng ngâm nga mấy câu hát, vui vẻ đóng cửa tắt đèn.
Ngày thứ hai, chủ tiệm theo lịch mở cửa, nhưng khi y vào trong tiệm, lúc đang quét tước vệ sinh, đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng – ma nơ canh hình như bị xê dịch. Chủ tiệm thấy vậy lập tức trở nên nóng nảy, nghĩ rằng có trộm ghé thăm, y đi lên phía trước kiểm tra tỉ mỉ con ma nơ canh, dù sao đây cũng là cây hái ra tiền của tiệm nhà y.
Nhưng khi chủ tiệm tiến đến trước mặt ma nơ canh, nhìn thấy đồ cưới trên người nó, y chợt sợ hãi, đồ cưới này không phải đã bán hôm qua rồi sao? Sao bây giờ lại ở đây?
Chủ tiệm nhớ lại những lời ông chủ hiệu quần áo cũ nói, trên trán đổ mồ hôi lạnh. Y căng thẳng muốn cởi đồ cưới trên người ma nơ canh xuống cẩn thận kiểm tra, thế nhưng y vừa mới đưa tay chạm vào tay ma nơ canh, thân thể liền đông cứng trong nháy mắt.
Tay con ma nơ canh này có độ ấm, hơn nữa cảm giác khi sờ vào không còn là nhựa cứng, mà là da thịt của con người…
Chủ tiệm cố nén lại nỗi sợ hãi, chậm chạp quay mặt con ma nơ canh lại. Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt ma nơ canh, y hoảng sợ kêu lên: “Sao có thể như vậy!!”
Ma nơ canh đã biến đâu mất, thay vào đó là cô gái mua đồ cưới ngày hôm qua. Cô mặc đồ cưới, trên mặt nở nụ cười cứng ngắc như con ma nơ canh nọ, hai mắt trợn tròn một cách vô hồn, giống như pho tượng không có sinh khí.
Có người kể, ngày đó, rất nhiều người thấy chủ tiệm lộn nhào từ trong tiệm ra ngoài đường.
Sau đó, cửa hàng đóng cửa, con ma nơ canh kia cũng không biết đã đi đâu. Câu chuyện này dần trở thành một câu chuyện truyền thuyết đô thị.
Tống Khinh La nói xong bèn thở một hơi. Lâm Bán Hạ và Quý Lạc Thuỷ say mê lắng nghe, nghe xong còn bày ra dáng vẻ chưa thoả mãn.
“Không đúng, nếu thấy con ma nơ canh này cũng muốn mặc đồ trên người nó, vậy tại sao Lâm Bán Hạ không mặc? Anh không mặc, chủ tiệm kia cũng không mặc?” Quý Lạc Thuỷ phát giác ra một điểm phi logic.
“Điều này còn liên quan đến mức độ mạnh hay yếu của linh cảm mỗi người.” Tống Khinh La nói. “Người có linh cảm mạnh, có thể cảm nhận được những dị dạng nhỏ nhất, người như vậy rất dễ bị ảnh hưởng. Người có linh cảm yếu thì sẽ ít bị ảnh hưởng hơn.”
“Ồ.” Quý Lạc Thuỷ gãi đầu, lại sờ thấy mũ phượng trên đầu mình, có chút xấu hổ mà bảo, tôi đi thay quần áo trước đã.
Đợi Quý Lạc Thuỷ vào phòng ngủ, Lâm Bán Hạ mới hỏi Tống Khinh La: “Trên đời có rất nhiều vật như vậy sao?”
Tống Khinh La: “Không nhiều cũng không ít.”
Lâm Bán Hạ: “Nơi chúng ta ở cũng là một trong số đó?”
Tống Khinh La: “Ừ.”
Lâm Bán Hạ: “Rương trong phòng khách của anh lẽ nào cũng…”
Tống Khinh La giơ một ngón tay, ra hiệu đừng lên tiếng, Lâm Bán Hạ đành mím môi, đem nghi vấn trong lòng nuốt xuống.
Quý Lạc Thuỷ thay quần áo xong, khi ra ngoài cũng không dám nhìn con ma nơ canh nữa; cũng may Tống Khinh La có nói rằng con ma nơ canh này sẽ chỉ mê hoặc con người ta ba lần, ngoại trừ bộ đồ cưới trên người nó, những quần áo bình thường chỉ có thể có hiệu lực trong vòng ba ngày, ba ngày sau sẽ mất tác dụng, vì thế không có gì nguy hiểm, chỉ là hơi đáng sợ chút.
Lâm Bán Hạ: “Vậy bộ đồ cưới này có hiệu lực trong bao lâu?”
Tống Khinh La thản nhiên nói: “Nếu không có ai can thiệp, có thể tới lúc chết.”
Lâm Bán Hạ: “…”
Quý Lạc Thuỷ nghe vậy, liền nhớ lại chuyện cũ trong cửa hàng cùng với cô gái nọ, đột nhiên có một suy nghĩ cực kỳ đáng sợ, làm sao Tống Khinh La biết, bộ đồ cưới này, có thể khiến người ta trầm mê đến chết…
Căng thẳng một hồi, trời đã tối hẳn. Tống Khinh La đem ma nơ canh cất vào phòng ngủ của hắn.
Mặc dù Quý Lạc Thuỷ ở đây một mình tim vẫn đập hơi nhanh, tuy vậy buổi chiều hôm nay anh không hề bắt gặp ảo giác đáng sợ, lại được Lâm Bán Hạ trấn an, anh cũng miễn cưỡng ở lại phòng của Tống Khinh La.
Tống Khinh La thì chẳng sao cả, nếu Quý Lạc Thuỷ kiên trì không đồng ý, chỉ có thể nói rằng vận mệnh đã an bài cho cậu ta một nấm mộ, cứu không nổi; từ trước đến nay hắn chưa từng nài ép ai.
Tống Khinh La và Lâm Bán Hạ trấn an Quý Lạc Thuỷ xong bèn về phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Hôm nay lại là một đêm không trăng. Mây đen dày đặc, vòm trời trên cao như một tấm màn sân khấu bị che phủ. Gió lạnh bên ngoài không ngừng gào thét. Lâm Bán Hạ và Tống Khinh La ngồi trước TV, không ai nói câu nào, đều ăn ý mà trầm mặc.
TV đang chiếu một show truyền hình, không quá chán, nhưng cũng không thú vị. Lâm Bán Hạ đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, với lấy gối tựa ở ghế sopha, ôm vào trong ngực.
Cũng không biết có phải tại gió quá to hay không, cửa sổ vốn đang đóng đột nhiên vang lên tiếng ‘lạch cạch’. Lâm Bán Hạ nhớ rằng mình đã tự tay đóng cửa, nhưng khi đứng lên, đột nhiên nhớ ra đây chính là cái cửa sổ bị nhầm thành bức tranh, dọa cho Quý Lạc Thuỷ một trận hôm trước; lúc đó cậu còn lấy khăn lau đi dấu tay máu ở lớp kính bên trong… từ từ, lớp kính bên trong?
Lâm Bán Hạ chợt hiểu ra. Dấu tay máu này xuất hiện từ bên trong, nghĩa là có một vật gì đó ở trong phòng in vào? Quý Lạc Thuỷ đi rồi, nhưng cậu vẫn còn ở trong phòng… sau lưng Lâm Bán Hạ nổi lên một tầng da gà, yết hầu giật giật.
Tống Khinh La thấy cậu bất động tại chỗ, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
Lâm Bán Hạ nhỏ giọng kể lại chuyện xảy ra mấy hôm trước.
Tống Khinh La: “Nên là?”
Lâm Bán Hạ: “Nên là tôi hơi sợ, anh có thể ra đóng cho tôi cửa sổ được không?”
Tống Khinh La: “…”
Lâm Bán Hạ: “0.0”
Tống Khinh La nhìn đôi mắt đang mở to của Lâm Bán Hạ, bất đắc dĩ hỏi: “Thế sao lúc đó cậu không sợ?”
Lâm Bán Hạ: “0.0 không phản ứng kịp.”
Tống Khinh La: “…”
Lâm Bán Hạ: “0.0 bây giờ nghĩ lại, đáng sợ thấy mẹ.”
Tống Khinh La: “…” Cuối cùng hắn quyết định bỏ qua vấn đề này, yên lặng đi đến đóng chặt cửa sổ.
Lâm Bán Hạ cảm kích cảm ơn Tống Khinh La, nói mình muốn đi tắm, vừa nãy sợ đến mức mồ hôi chảy ròng ròng rồi.
Tống Khinh La không nhịn được mà hỏi: “Cũng hai, ba ngày trôi qua rồi, bây giờ cậu mới có phản ứng?”
Lâm Bán Hạ cúi đầu cầm quần áo và đồ dùng chuẩn bị đi tắm, nói: “Vậy là nhanh mà, bình thường thì phải một tháng.”
Tống Khinh La: “…”
Lâm Bán Hạ vội đi tắm, cuối cùng cũng rửa trôi cảm giác sợ hãi, vì vậy vui vẻ ăn một đống quả hạch nóng, sau đó đi ngủ. Đương nhiên cậu cũng rất có lương tâm, trước khi đi ngủ không quên gọi điện cho Quý Lạc Thuỷ, hỏi thăm anh ở bên đó thế nào.
Quý Lạc Thuỷ bắt máy rất bình thường, nói không có việc gì lớn, nhưng mà anh luôn nghe thấy tiếng gáy từ phòng bên truyền tới, hỏi có phải Tống Khinh La ngủ ngáy không.
Lâm Bán Hạ bên này liếc Tống Khinh La vẫn đang xem TV trong phòng khách, lừa mình dối người mà đáp, đúng rồi.
“Là anh ta hả, làm tớ sợ chết khiếp.” Quý Lạc Thuỷ nói: “Nhìn ảnh tuấn tú lịch sự, còn gầy như vậy, không ngờ ngủ ngáy lại to như thế, đùng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.”
Lâm Bán Hạ ừ ừ à à mấy câu hòng gạt Quý Lạc Thuỷ, hỏi anh có chỗ nào không thoải mái không. Quý Lạc Thuỷ ngáp một cái, bảo không sao, lúc trước còn cảm thấy trên người lành lạnh, đến nhà Tống Khinh La thì khoẻ hơn nhiều rồi. Tiếng ngáy dù hơi to nhưng không ảnh hưởng mấy, còn mang lại cảm giác có sự sống chung quanh.
Lâm Bán Hạ nghĩ thầm, sự sống chung quanh à.
“Tớ đi ngủ đây.” Quý Lạc Thuỷ nói. “Cậu cũng đi ngủ sớm đi.”
“Ngủ ngon.” Lâm Bán Hạ nói.
Tắt điện thoại, Lâm Bán Hạ tiện tay tắt luôn đèn phòng ngủ. Cậu ngủ trong phòng Quý Lạc Thuỷ, vì Tống Khinh La mới tới ghét bỏ phòng Quý Lạc Thuỷ không có cửa sổ, nên Lâm Bán Hạ tạm thời đổi phòng. Lúc này đèn trong phòng ngủ đã tắt, chỉ có ánh đèn yết ớt từ phòng khách truyền tới. Lâm Bán Hạ nhìn chằm chằm trần nhà một lát, cảm giác cơn buồn ngủ ập tới.
Nhưng đúng lúc cậu định ngủ, lại mơ hồ nghe thấy một âm thanh kỳ quái, giống như tiếng nhai, dớp dính, thong thả, như đang nhai loại thịt nào đó rất dai. Âm thanh kia vọng ra từ tủ quần áo, quanh quẩn bên tai Lâm Bán Hạ.
Lâm Bán Hạ nằm im trên giường, không nhúc nhích.
Âm thanh càng lúc càng lớn, tủ treo quần áo khẽ mở, lộ ra một khe hở đen ngòm. Trong đó có một con mắt đỏ lòm, mang theo ác ý, nhìn chòng chọc người nằm trên giường.
Lâm Bán Hạ vẫn không di chuyển.
Trong tủ quần áo, từ một con mắt, biến thành một đôi mắt, lại biến thành ba con mắt, cuối cùng nhiều không đếm xuể, lít nhít lấp đầy khe hở của tủ quần áo. Con mắt nào cũng đỏ tươi như máu, những con ngươi chỉ nhỏ bằng đầu kim.
“Khò… khò…” Là tiếng ngáy nho nhỏ, phát ra từ người đang nằm trên giường.
Khe hở của cửa tủ lúc đầu vẫn chậm rãi mở rộng, lúc này đột nhiên dừng lại, giống như bị tiếng gáy nho nhỏ kia dọa sợ. Nếu bọn nó có thể nói chuyện, có lẽ sẽ hung tợn mắng một câu: Con mẹ nó, thế mà vẫn còn ngủ được?
Nhưng người vẫn đang ngồi trong phòng khách vô cùng buồn chán mà xem chương trình TV, đột nhiên trong mắt lại tràn đầy ý cười.
____
Lời tác giả:
Lâm Bán Hạ – Trình duyệt IE mang hình dáng con người
(*) Editor: Đọc một lúc mới hiểu, ý là bạn Lâm phản ứng chậm như cách trình duyệt IE vận hành vậy á. =))