Không đợi Ôn Dĩ Phàm kịp phản ứng.
Tang Diên lại đường hoàng lấy điện thoại từ trong túi ra, tùy tiện bấm vài cái. Sau đó, anh như mới phản ứng được, giọng điệu không biết xấu hổ: “Thì ra là ở đây.”
“…
Anh lại cực kỳ thân thiện nhắc cô: “Vậy không cần lấy nữa.”
Không biết có phải do tâm lý hay không, Ôn Dĩ Phàm cảm thấy môi mình hơi tê dại. Căn phòng vốn chật hẹp tựa như càng chật hẹp hơn, trong không khí tràn đầy sự ái muội, hít thở vào cũng có thể cảm nhận được.
Ôn Dĩ Phàm nhìn chăm chú vào môi anh, như là bị dẫn dụ, bị ma quỷ ám mà hỏi: “Như vậy là đủ rồi sao?”
Không nghĩ cô sẽ nói như vậy, Tang Diên lập tức nhìn về phía cô.
“Cái gì?”
“Không phải là…” Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên giơ tay lên, bắt lấy cổ áo khoác của anh, kéo nhẹ xuống. Cô vừa nói vừa xích lại gần anh, khẽ ngước mắt, giọng nói dần dần thả nhẹ, “… Chưa chạm sao?”
Ánh mắt của Ôn Dĩ Phàm hướng từ dưới nhìn lên, từ hầu kết của anh đang nhẹ chuyển động, nhìn đến hàm dưới, đến màu môi anh nhàn nhạt. Hàng mi cô run run, nhìn lên nữa, chạm vào ánh mắt anh.
Mắt anh đen thẳm như sơn, khóe mắt khẽ nhếch lên, mang vẻ sắc sảo trời sinh. Lúc này lại như có như không mà nhiễm màu dục vọng.
Như muốn tấn công, nhưng lại kiên nhẫn không dám cử động.
Trong chớp mắt, Ôn Dĩ Phàm chợt bừng tỉnh. Cô lùi nhanh về phía sau, cố gắng trấn tĩnh: “Hình như hơi nhanh quá.”
Tang Diên vẫn còn duy trì tư thế cũ, nhìn cô chăm chú.
“Chúng ta chỉ vừa mới xác nhận quan hệ được vài giờ, em làm như vậy, đúng là hơi vội vàng.” Ôn Dĩ Phàm liếm môi, lại nói tiếp: “Anh cũng không cố ý.. ừm, đụng phải.”
Nói xong, Ôn Dĩ Phàm đứng lên: “Anh ăn nhanh đi, em đi rửa táo đây.”
Cũng không đợi Tang Diên đáp lại, cô vội cầm hai quả táo lên, đi vào nhà vệ sinh.
Trong phòng chỉ còn lại một mình anh.
Tang Diên chậm chạp ngồi thẳng lên, sửa lại cổ áo vừa bị Ôn Dĩ Phàm kéo loạn. Qua vài giây, anh vô thức dùng đầu ngón tay cọ vào khoé môi, bỗng nhiên bật cười.
Còn có thể hiểu lầm đến như vậy.
Lừa hôn người ta, cuối cùng còn bị xem là đóa hoa Tang đáng yêu.
….
Ôn Dĩ Phàm vào trong nhà vệ sinh. Chỉ là rửa táo, vậy mà cô giấu đầu hở đuôi đóng cửa lại.
Còn lại một mình trong không gian kín mít, Ôn Dĩ Phàm mới thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng không biết vừa rồi mình lấy đâu ra lá gan lớn như vậy, cô cố ổn định lại nhịp thở, rồi sau đó mở vòi nước.
Sợ bản thân bị lộ, Ôn Dĩ Phàm không ngây người quá lâu, rửa xong táo rồi ra khỏi nhà vệ sinh. Lúc này Tang Diên đang đứng ở bên cạnh bàn, loay hoay dọn cơm tối.
Ôn Dĩ Phàm ngồi vào bên cạnh anh, không chủ động lên tiếng.
Chờ một lúc, thấy Tang Diên không nhắc đến chuyện vừa rồi, cô mới yên lòng. Cô vừa ăn táo, vừa ngẫm nghĩ, cảm thấy Tang Diên thật thê thảm. Sinh nhật mà phải ở đây với cô trong khách sạn cũ kỹ này, cơm tối cũng phải mua ở quán lề đường bên ngoài.
Bây giờ nghĩ lại, Ôn Dĩ Phàm vẫn không thể tin được lại nhìn thấy anh ở tiệm mì. Vốn đã chuẩn bị tâm trạng không được anh đáp lại, cô định trở về Nam Vu sẽ thương lượng với anh chuyện dọn nhà đi.
Đang chuẩn bị rời đi. Anh lại xuất hiện như từ trên trời rơi xuống.
Nghĩ đến lời ông chủ nói: “Đã nhiều năm như vậy, hai cháu vẫn ở bên nhau sao.”
Anh không trả lời.
Sau đó, cũng không nhắc đến.
Không hỏi cô chuyện trước kia, cũng không nhất định phải biết lý do.
Tựa như không thèm để ý, hoặc như không muốn nhắc đến chuyện trước kia.
Có vẻ như khi hai người quyết định đến với nhau.
Anh đã buông xuống quá khứ, quên đi chuyện ngày trước.
Chỉ nhìn về tương lai.
Ôn Dĩ Phàm muốn giải thích vài câu, lại cảm thấy dù cô nói gì, cũng sẽ phá vỡ không khí bây giờ. Huống chi, đang lúc tâm tình vui vẻ như vậy, cô cũng không muốn nhắc đến những chuyện trong nhà kia, cùng với những người đó.
Cô tiếp tục gặm táo, suy nghĩ, những thứ này để sau rồi nói vậy.
Chờ anh ăn xong, Ôn Dĩ Phàm cũng vừa vặn gặm xong một quả táo. Tang Diên ngồi xuống bên cạnh cô, rút điện thoại ra xem gì đó. Ôn Dĩ Phàm chủ động hỏi: “Vé tàu cao tốc anh mua khi nào vậy?”
Tang Duyên giương mắt: “Hửm?”
“Hôm qua em cũng muốn mua vé, để về…” Ôn Dĩ Phàm thoáng ngừng lại, rồi tiếp tục nói: “Ăn sinh nhật. Nhưng không còn vé.”
Tang Duyên buông di động, chầm chậm nói: “Đặt trước.”
Ôn Dĩ Phàm sửng sốt: “Sao anh biết được hôm nay em không về mà đặt vé trước chứ?”
“Không biết, cứ mua thôi.” Tang Duyên nói: “Không phải là có thể trả vé sao.”
Ôn Dĩ Phàm ngẩn ra, rồi thốt lên: “Về sau em cũng làm như vậy.”
“……”
Chú ý đến thời gian, cô chần chờ nói: “Vậy em về phòng trước? Sáng mai tám giờ chúng ta sẽ lên đường, tối nay ngủ sớm một chút.”
Khoảng thời gian này Ôn Dĩ Phàm xác thực ngủ không tốt lắm.
Cô vốn khó ngủ, mỗi sáng lại phải dậy sớm. Lúc này, vẻ mặt cô quả thật hơi uể oải, người cũng gầy đi một vòng.
Tang Diên liếc nhìn cô, cũng không giữ cô lại nữa: “Ừ, đi ngủ đi.”
Ôn Dĩ Phàm đứng dậy, đi được vài bước, nhớ ra mình vẫn chưa làm một việc, cô quay đầu lại: “Tang Diên.”
Tang Diên đi theo sau cô: “Làm sao?”
Ôn Dĩ Phàm nhìn vào mắt anh, rất nghiêm túc nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Tang Diên cười: “Ừ.”
“Nguyện vọng sinh nhật của anh là gì vậy?”
“Không phải em nói là,” Tang Diên thờ ơ trả lời, “Nói ra thì không linh nghiệm sao?”
Tuy nói như vậy, nhưng Ôn Dĩ Phàm thấy lúc trước anh nói cũng rất hợp lý: “Nhưng anh không nói, thì em không biết đó là cái gì.”
Không biết anh muốn làm gì, Ôn Dĩ Phàm đi về phía anh vài bước: “Thế nào?”
“Đến nữa chút.”
Lại đi về phía trước.
“Chưa đủ.”
Ôn Dĩ Phàm đã đi đến trước mặt anh.
Tang Diên sau đó khom người xuống, nhìn thẳng vào cô: “Tiếp tục.”
Lần này Ôn Dĩ Phàm không cử động, lờ mờ đoán ra mục đích của anh, nhưng vẫn nhắc nhở: “Đi thêm chút nữa là em hôn đến anh rồi.”
“Đúng vậy… ” Tang Diên rất dứt khoát, trong lời nói mang chút khiêu khích: “Đi, đừng thắc mắc.”
Ôn Dĩ Phàm vẫn không có động tĩnh, khẩn trương đến hô hấp cũng chậm lại.
“Ôn Sương Hàng, hứa thực hiện nguyện vọng của người khác, thì phải cố hết sức để làm, biết không.” Tang Diên tựa như cũng không xem chuyện này là thật, chẳng qua chỉ trêu cô thôi: “Nhưng con người anh trước giờ rất bao dung, em có thể từ từ… “
Lời còn chưa nói hết, Ôn Dĩ Phàm đã lại gần, nhanh chóng đụng vào môi anh.
Vừa chạm vào liền tách ra.
Lời Tang Diên đang nói bị kẹt lại ở cổ.
Cô lùi lại sau vài bước.
Ôn Dĩ Phàm quay đầu lại, đi ra nhanh ngoài: “Em đi đây.”
Sợ Tang Diên theo kịp, Ôn Dĩ Phàm mở cửa ra rồi lập tức khép cửa lại. Cô vội rút chìa khóa phòng từ trong túi ra, đi nhanh về phòng mình, mở cửa rồi đi vào.
Động tác rất liền mạch.
Ôn Dĩ Phàm tựa vào cánh cửa, ngồi xổm xuống, nhớ lại biểu cảm vừa rồi của Tang Diên.
Anh vẫn khom người, nụ cười trên khóe miệng vẫn chưa thu lại, rõ ràng là không kịp trở tay.
Nhớ đến đây, Ôn Dĩ Phàm lại giơ tay sờ vào tim mình vẫn đang đập thình thịch.
Nghĩ đến vẻ mặt không kịp phản ứng của Tang Diên, cô lại cảm thấy có chút đáng yêu, rõ ràng tương phản với bộ dáng không sợ trời không sợ đất thường ngày của anh.
Nhớ đến chính cô đã nói: “Hình như hơi nhanh quá”, chắc là Tang Diên nghĩ cô sẽ không dám làm gì nên mới khiêu khích cô.
Ôn Dĩ Phàm cũng không biết ngày mai phải đối mặt với anh như thế nào đây.
Nhưng cô không cảm thấy hối hận, lúc này tâm trạng rất vui vẻ.
Từ chiều đến giờ, Ôn Dĩ Phàm thấy cảm xúc của mình cứ lên lên xuống xuống, biến thiên rất nghiêm trọng. Chờ một lúc để bĩnh tĩnh hơn, cô rút điện thoại ra, xem qua tin tức.
Liếc mắt đã thấy Chung Tư Kiều gởi cho cô một đống tin nhắn.
[hình ảnh]
[Cmn, Tang Diên phát lên vòng bạn bè.]
[Anh ta có bạn gái?]
[Cậu có biết là ai không!!!]
[Vậy cậu còn thuê chung nhà với anh ta sao? Có khi nào bạn gái anh ấy làm phiền cậu không? Hay sẵn dịp này cậu bảo anh ta dọn đi luôn?]
Ôn Dĩ Phàm dừng lại, vô thức mở tấm ảnh kia ra.
Là ảnh Chung Tư Kiều chụp vòng bạn bè của Tang Diên.
Anh chỉ phát lên một tấm hình, không có bất kỳ bình luận gì.
Ảnh chụp bánh sinh nhật Ôn Dĩ Phàm đặt cho anh, bên trên là dòng chữ cô đặc biệt dặn dò nhân viên tiệm viết “Chúc mừng sinh nhật Tang Diên”. Kỹ thuật chụp ảnh của anh không tốt lắm, nhìn như là chỉ tiện tay chụp một cái.
Chung Tư Kiều và Tang Diên có khá nhiều bạn chung. Có thể thấy rất nhiều bình luận bên dưới ảnh chụp, phần lớn là chúc mừng sinh nhật anh, nhưng trong đó cũng có người mắng anh.
[?]
[Cậu bị trộm số?]
[Lần trước tôi ngu ngốc nói chúc mừng sinh nhật cậu, cậu còn nói là đàn ông con trai sinh nhật cái gì, còn mắng tôi lắm chuyện!!!]
[Bình thường một chút được không? Không ai quan tâm!]
Ngay dưới đó.
Tang Diên chỉ trả lời một câu.
[Ngại quá, là bạn gái bảo tôi phát lên.]
…
Ôn Dĩ Phàm trấn tĩnh thoát ra, rồi trả lời tin nhắn của Chung Tư Kiều: [Không đâu.]
Ôn Dĩ Phàm: [Bạn gái của anh ấy là mình.]
Gõ xong câu này, Ôn Dĩ Phàm nhìn chăm chú một lúc, khoé môi cong lên. Cô gởi đi, lại mở cửa sổ trò chuyện với Tiễn Vệ Hoa, nói chuyện ngày mai có một người bạn muốn đi nhờ xe về Nam Vu.
Tiễn Vệ Hoa rất dễ nói chuyện, lập tức đồng ý: [Được.]
Nhận được tin nhắn này, cùng lúc đó WeChat của Ôn Dĩ Phàm cũng nổ tung.
Tất cả đều là Chung Tư Kiều oanh tạc từ một phía.
[?]
[?]
[?]
Chuyện này, Ôn Dĩ Phàm hoàn toàn chưa đề cập đến với Chung Tư Kiều. Cô cảm thấy hơi áy náy: [Tình huống đại khái là như vậy.]
Ôn Dĩ Phàm: [Cũng vừa mới xác nhận quan hệ thôi.]
Ôn Dĩ Phàm: [Mình đang công tác ở Bắc Du, khi nào về sẽ gặp mặt rồi kể trực tiếp với cậu.]
Sáng hôm sau.
Ôn Dĩ Phàm dọn dẹp đồ đạc xong, trước tiên cô đến phòng Tang Diên tìm anh. Qua một đêm, cảm xúc của cô đã điều chỉnh không ít. Lúc này cũng xem như không có chuyện gì xảy ra, cô thuận miệng nói: “Chúng ta sẽ ăn sáng ở dưới lầu, sau đó lái xe trở về luôn.”
Tang Diên buồn ngủ chỉ ừ một tiếng.
Chú ý đến sắc mặt của anh, Ôn Dĩ Phàm hỏi: “Đêm qua anh không ngủ ngon sao?”
Tang Diên miễn cưỡng nói: “Em nói xem?”
“…”
Ôn Dĩ Phàm ngậm miệng, không nói gì nữa, dẫn anh đến phòng của Tiễn Vệ Hoa và Mục Thừa Duẫn. Không lâu sau, hai người kia cũng từ trong phòng đi ra.
Bốn người gặp nhau, Tiễn Vệ Hoa đã gặp Tang Diên một lần hôm nhà anh bị cháy. Bây giờ thấy Tang Diên, Tiễn Vệ Hoa cũng không ngạc nhiên, chỉ lên tiếng chào hỏi: “Đến Bắc Du công tác hay đến chơi?”
Tang Diên lời ít ý nhiều: “Đến tìm người.”
Ánh mắt của Mục Thừa Duẫn chuyển động qua lại từ Tang Diên sang Ôn Dĩ Phàm, cũng không nói gì.
Bốn người đi xuống lầu.
Tiễn Vệ Hoa và Ôn Dĩ Phàm lấy chìa khóa phòng đi làm thủ tục trả phòng.
Tang Diên và Mục Thừa Duẫn chờ một bên.
Đứng được nửa phút, Mục Thừa Duẫn chủ động lên tiếng, nụ cười rất trong sáng: “Đàn anh Tang, mặc dù biết là anh muốn gặp chị Dĩ Phàm. Nhưng chị ấy đi công tác mà anh cũng theo đến, thì không thích hợp đâu.”
Nghe vậy, Tang Diên nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt nhàn nhạt.
“Chị Dĩ Phàm vốn tốt tính, chắc sẽ không nổi giận với anh.” Mục Thừa Duẫn nói, “Nhưng anh cũng phải suy nghĩ cho chị ấy một chút.”
Tựa như thấy anh ta nói có lý, Tang Diên chậm rãi nói: “Ồ.”
Có thể là vì lần trước bị Tang Diên lên lớp, lần này Mục Thừa Duẫn muốn giành lại một chút mặt mũi. Anh ta ngừng vài giây, rồi thở dài một tiếng: “Anh cứ theo đuổi kiểu đó, hèn gì vẫn vô dụng.”
….
Trả phòng xong, Ôn Dĩ Phàm lấy lại tiền thế chấp, cùng Tiễn Vệ Hoa đi về phía Tang Diên.
Hai người kia đang đứng cách đây khoảng năm sáu mét, đang nói chuyện. Tang Diên cao hơn Mục Thừa Duẫn, khí chất cũng hoàn toàn áp đảo đối phương. Anh rất vui vẻ thoải mái, nhìn như đuôi có thể vểnh lên trời.
Ôn Dĩ Phàm mơ hồ nghe được Tang Diên nói: “Sớm qua giai đoạn đó rồi.”
Mục Thừa Duẫn đứng đối diện với anh như đang ngây người ra.
Sau vài giây.
“Bọn tôi bây giờ là…” nói đến đây, lông mi Tang Diên run run, nhìn cô. Như thoáng nghĩ tới điều gì đó, anh cong khoé môi, gằn từng chữ một: “Lưỡng, tình, tương, duyệt.”
“…”
“Lưỡng tình tương duyệt…” Tang Diên lặp lại một lần nữa, ngạo mạn hỏi thêm một câu: “Nghe qua từ đó chưa?”