Khi mà Sở Tín về nhà thì cũng đã gần đến đêm khuya, Hứa Vân ôm notebook ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha phòng khách chờ ông, trong phòng đen như mực, chỉ có ánh sáng tối tăm từ màn hình máy tính chiếu lên mặt Hứa Vân.
Ông tùy tiện đặt chiếc cặp lên bàn, cười bước qua, “Hôm nay anh không có đụng đến rượu.”
“Đừng bật đèn,” Hứa Vân vỗ vị trí bên cạnh mình, ra hiệu ông ngồi xuống, sau đó mở video đã làm bà tan nát cõi lòng ra, “Anh xem đi.”
Sở Tín cũng khiếp sợ khi nhìn con trai mình với một người đàn ông hôn nhau, nhưng ông vẫn theo bản năng cầm lấy tay Hứa Vân, “Em đừng vội, tiểu Cửu đâu?”
“Bị em nhốt ở trong phòng ngủ,” Hứa Vân nắm chặt tay Sở Tín, nghẹn ngào nói, “Hai đứa nhỏ tối này còn chưa ăn cơm, tiểu Kỷ còn bị em đuổi đi. Trời hôm nay lạnh lắm, thằng bé cũng không quen chỗ này, mẹ nhà người ta biết thì sẽ đau lòng tới cỡ nào, em……”
“Anh biết anh biết, em cũng đau lòng.” Sở Tín vỗ nhẹ mu bàn tay bà để an ủi, “Tiểu Cửu đã nói thế nào?”
Hứa Vân lắc đầu, hốc mắt lại đỏ, “Em quá sợ hãi nên không nghe thằng bé giải thích câu nào cả.”
Sở Tín thở dài, đặt máy tính sang một bên, ngồi đối mặt với bà, “Em đang sợ điều gì hả em?”
“Con trai của em sao có thể là đồng tính luyến ái a?!” Hứa Vân gấp đến mức cổ họng trở nên khàn đặc, giọng nói của bà càng có vẻ khổ sở hơn, “Anh lên mạng nhìn xem giới này loạn cỡ nào, đều là bệnh AIDS, hoạn giao, chỉ cần nghĩ đến việc thằng bé sẽ bị người ta chỉ trỏ là em đã chịu không nổi.”
“Tiểu Cửu không phải là đứa làm mấy chuyện bậy, chuyện này em còn rõ hơn anh,” Sở Tín nói, “Anh gọi thằng bé xuống, chúng ta cùng nói chuyện có được không?”
Sở Tín đã trở thành cọng rơm cuối cùng, bà vùi mặt vào lòng bàn tay, khóc không ra tiếng. Ngày hôm nay bà mệt mỏi vô cùng, gần như đã tưởng tượng ra toàn bộ cuộc sống của con trai mình sau này. Điều khiến bà không thể chịu đựng được nhất là bà hoàn toàn bị mê hoặc bởi cái gọi là “phổ cập khoa học” trên mạng, thay vào đó lại đặt niềm tin vào con trai mình xuống vị trí thứ yếu.
Tiểu Cửu lúc ấy hỏang loạn như vậy nhất định là đang cực kì sợ hãi, đáng ra bà nên cùng con trai mình bình tĩnh tâm sự.
Hứa Vân khóc đến mệt lử, bàn tay Sở Tín vẫn đặt trên lưng bà, cho bà sự an ủi và bầu bạn trong thầm lặng. Tiếng khóc của bà yếu dần, tiếp theo lại khóc nức nở hồi lâu mới nhẹ nhàng gật đầu, “Anh mang cho thằng bé cái gì ăn để thằng bé lót bụng trước đi.”
Sở Tín đáp lời: “Được.”
Cửa phòng ngủ mới vừa vang tiếng, Sở Cửu Ca đã “bộp” một tiếng ngồi dậy từ trên giường, nhìn chằm chằm về phía cửa.
Sở Tín tức giận ném miếng bánh mì trong tay cho cậu, “Ăn nhanh lên, ăn xong rồi đi dỗ mẹ con với ba.”
Sở Cửu Ca vội vã ăn trước mặt ba mình, sau đó thận trọng hỏi han tình hình dưới lầu, “Mẹ con vẫn còn tức giận sao?”
Sở Tín lạnh mặt nói: “Ừ.”
Sở Cửu Ca cắn móng tay nhìn sắc mặt Sở Tín, qua một hồi lâu mới dám hỏi, “Ba…… có phải ba cũng thất vọng về con không?”
“Không hẳn,” Sở Tín cười lắc đầu, ông vỗ vai con trai mình, ngồi xuống mép giường.
Sở Cửu Ca xém nữa bị sặc bởi nước miếng của mình, cậu khó tin nhìn nét cười trên mặt ba mình, chưa nói đến tình huống cậu cho rằng mình sẽ bị đánh đến da tróc thịt bong, ngay khi còn nhỏ, số lần mà ba cậu có thể dịu dàng như vậy có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trong câu chuyện cổ tích Cô bé lọ lem, khi tiếng chuông ngân vang vào lúc nửa đêm, mọi điều kỳ diệu sẽ biến mất và mọi thứ sẽ trở về sự thật. Nhưng trong khoảng thời gian đó, dường như đã có một tinh linh tốt bụng đã hào phóng ban cho hai cha con một phép thuật để họ có thể sử dụng nơi trú ẩn trong đêm để nói ra những điều mà họ thường rất hay xấu hổ.
“Tiểu Cửu,” Sở Tín giúp con trai mình chỉnh cổ áo, “Thật ra con đã trưởng thành thành bộ dạng mà ba kỳ vọng, bởi thế cho nên cho dù con thích nam hay nữ, thì điều này sẽ không bao giờ thay đổi.”
Sở Cửu Ca đột nhiên được ba mình khen, cậu nhìn ba mình bối rối, mở miệng nhưng không nói nên lời, vò đầu bứt tai như con khỉ bướng bỉnh.
“Ngồi thẳng,” Sở Tín nhịn không được lại bắt đầu dạy, “Nói chuyện cho đàng hoàng.”
Sở Cửu Ca như phản xạ có điệu kiện lập tức thẳng lưng để hai tay ra sau lưng, “Con cũng không rõ mình có phải là đồng tính luyến ái không, dùng cách nói đơn giản nhất thì chính là con thích anh ấy không liên quan đến giới tính của ảnh.” Tay cậu bắt đầu không nhịn được xoa vành tai mình, “Con…… Lúc con thích anh ấy không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là tự nhiên……”
“Mấy cái tình hay ái gì đó con giữ lại nói cho mẹ con nghe.” Sở Tín nhíu mày, tỏ vẻ không muốn nghe, “Ba mặc kệ là con nghiêm túc hay con đang giỡn, chúng ta nói đến chuyện quan trọng nhất, không được lộn xộn. Nếu mà con dám nhiễm ma túy hay cái bệnh AIDS gì đấy, nhân lúc còn sớm con cút xa ba ra.”
Sở Cửu Ca cười gật đầu, thả lỏng hơn nhiều, “Nếu mà nhiễm thì con sẽ nhiễm căn bệnh chết vì không học.”
“Được rồi,” Sở Tín phiền nhất là cái miệng bốc phét của cậu, vỗ lên đầu cậu một cái, “Lau miệng rồi xuống lầu với ba.”
Sở Cửu Ca xoay người quỳ gối trên giường hành lễ với ba mình, cao giọng nói: “Tra [1]!”
[1] 喳 – Lời hứa của người đầy tớ xưa với cậu chủ.
Sở Tín đi trước bị cậu chọc giận đến đau cả đầu, lúc xuống lầu bước chân còn hơi lảo đảo, may là có Sở Cửu Ca nhanh tay đỡ lấy, “Ba kính yêu, bây giờ ba cứu con một mạng đấy, lát nữa ba nhớ cứu con.”
Sở Tín không nghĩ tới chỉ mới không gặp sáu tháng, đi kèm với sự trưởng thành của con trai mình chính là trình độ mặt dày thượng thừa, chút tình cảm cha con mới nãy trong lòng ông giờ đã hoàn toàn tan thành mây khói. Ông đẩy cậu ra, nhanh chân đi xuống.
Sở Cửu Ca le lưỡi, vội vàng đuổi kịp.
Hứa Vân đã sớm bình tĩnh lại để chờ bọn họ xuống. Nhưng chỉ mới được vài tiếng thôi mà không khí giữa mẹ con họ đã trở nên xấu hổ, bà cắn môi dưới, không biết nên đặt tay chỗ nào.
Sở Tín nghiêng đầu trừng mắt nhìn Sở Cửu Ca một cái, cậu đành phải căng da đầu bước qua. Cậu ngồi xổm xuống trước mặt bà, đặt cằm lên đầu gối bà, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ ơi, con thích đàn ông có phải đã khiến mẹ mất mặt không?”
“Con nói bậy gì đó?!” Hứa Vân giơ tay không nhẹ không nặng vỗ một cái lên mặt cậu, “Mặt mũi làm sao quan trọng bằng con được.”
“Vậy mẹ đừng khóc nữa, mẹ khóc khiến con rất khó chịu, ba cũng đánh con nữa.” Sở Cửu Ca trực tiếp ngồi xếp bằng dưới đất, ôm lấy chân mẹ mình, “Bọn con tốt lắm, thật đấy.”
“Con không hiểu gì cả, lỡ may đó chỉ là nhất thời thì sao.” Hứa Vân liên tục thở dài, “Con biết đồng tính luyến ái khó thế nào không? Người xung quanh sẽ kì thị hai đứa, đi tới đâu cũng không dám ngẩng đầu. Tới cả luật pháp cũng không đồng ý, tới lúc ba mẹ không còn nữa thì ai sẽ bảo vệ con đây.”
“Mẹ,” Sở Cửu Ca nắm lấy tay bà, “Vậy mẹ kỳ thị con không?”
Hứa Vân sửng sốt, bà chớp mắt vài lần rồi mới chậm rãi nói: “…… Đương nhiên không.”
Sở Cửu Ca cười đứng lên, ôm lấy mẹ mình, đầu dựa vào vai bà, “Thật ra trước khi con về nước đã đi gặp người nhà của Kỷ Triệu Uyên, mẹ có biết mẹ của anh ấy đã nói gì với con không?”
“Tiểu Kỷ xuất sắc như vậy, mẹ nhà người ta chắc chắn sẽ tự hào lắm,” Hứa Vân đau lòng vuốt mái tóc xoăn của con trai mình, “Cô ấy đã mắng con một trận phải không?”
Sở Cửu Ca lắc đầu, “Cô nói mong rằng con sẽ giữ cho mình một con đường lui.”
Bàn tay Hứa Vân dừng lại, “Hả?”
“Mẹ không nghe lầm đâu,” Sở Cửu Ca cười, “Cô ấy bảo con đừng comeout, nói con hãy cho bản thân mình thêm thời gian và đợi cho đến khi con biết rõ rằng mình có thành tâm muốn điều đó không.”
Nghe đến đó, Sở Tín ngẩng đầu nhìn Hứa Vân, nhịn không được nở nụ cười. Hứa Vân ngại ngùng cúi đầu, mặt nghẹn đến đỏ bừng.
“Đó là lý do tại sao con không nói thẳng với mẹ, con muốn đợi đến khi con tốt nghiệp đại học, chỉ cần xác định là một mình anh ấy thì con cái gì cũng không sợ.” Sở Cửu Ca tay trái tay phải ôm lấy cả ba và mẹ, “Cả ba mẹ đều không kỳ thị con, người con thích còn bảo vệ con được hơn cả pháp luật, con còn sợ gì chứ?!”
Hứa Vân đã hơi dịu đi nhưng vẫn không chịu buông.
Sở Cửu Ca biết là sẽ không dễ như vậy, tiếp tục nói với bà, “Mẹ, mẹ đợi con có được không?”
Hứa Vân vuốt ve ngón tay con trai thở dài, “Tại sao con cứ phải đụng vào bức tường nam thế, nghe lời mẹ đi, mau buông ra đi con.”
Sở Cửu Ca bị Hứa Vân làm khó xử, cậu đành phải ngẩng đầu nhìn ba mình cầu cứu. Sở Tín gật đầu, đổi vị trí với cậu, ngồi xuống cạnh bà.
“Vân Vân, những gì cần nói thằng bé đã nói rồi, người phải buông tay chính là chúng ta.” Sở Tín chỉ gọi bà như vậy mỗi khi có hai người, ông rất ít khi gọi vậy trước mặt con mình, “Có một vài thứ, cho dù là tốt hay xấu, đều phải để chính con nó tự trải qua mới hiểu được.”
Sở Tín xua tay với Sở Cửu Ca để cậu đi lên lầu, sau đó nói tiếp: “Nó mới hai mươi tuổi, đường đường chính chính mà thích một người không có gì là sai.”
“Anh nghĩ thất là thoáng,” Hứa Vân cười khổ, “Đó là bởi vì anh không biết lời nói của những người kia khó nghe tới cỡ nào, đợi đến lúc mà con trai anh thật sự bị những người kia nói sau lưng anh mới hối hận.”
“Em mới đang lo lắng vô lý đấy,” Sở Tín nói, “Bố nó đây cũng mới chỉ biết được một tiếng trước, những khác biết từ đâu ra.”
Hứa Vân lắc đầu, vẫn thấy ông nghĩ đơn giản quá.
“Chúng ta làm cha mẹ, không nên trở thành bức tường phía nam ngăn cản nó, mà nên trở thành bức tường cho dù nó có đâm vỡ đầu chảy máu cũng sẽ không ghét bỏ nó.” Sở Tín vừa nói vừa đứng lên chuẩn bị đi lên lầu.
Hứa Vân kéo tay ông, “Anh làm gì đấy?”
“Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.” Sở Tín xoay xoay tay, “Yêu thôi mà cũng khiến mẹ mình khóc, phải đánh cho một trận mới hả giận được.”