Khiếm Khuyết Gen Yêu Thương

Chương 4



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sở Cửu Ca đi ra theo dòng người, quét mắt xung quanh một vòng nhưng không nhìn thấy ai giơ bảng đến đón mình. Cậu lấy hành lý ngồi đợi trên ghế salon vừa nghịch điện thoại di động vừa chờ.

Khoảng mười lăm phút sau, một đôi giày da Oxford màu đen xuất hiện trong tầm nhìn cậu. Ngước mắt lên, một đôi chân thon dài rắn chắc được bọc trong lớp quần Tây, hông lưng chiết vào tạo thành một đường cong gợi cảm, theo hai bên thân người được nối với bờ vai rộng rãi.

Sở Cửu Ca hồi đó giờ luôn tự tin về chiều cao của mình, nhưng khi cậu đứng dậy thì giật mình khi phát hiện người trước mặt còn cao hơn cả mình.

Kỷ Triệu Uyên hoàn toàn khác với tưởng tượng của cậu, nút áo sơ mi cài đến tận nút cao nhất, đeo chiếc cà vạt màu lam đậm và một chiếc kính khung hẹp trên sóng mũi. Trông vừa cấm dục vừa trưởng thành, bộ dáng toát lên vẻ nghiêm túc hết sức tự nhiên.

Đẹp trai dữ vậy.

Điều quan trọng nhất là trên người người này còn tỏa ra ánh hào quang của một con người sinh ra là có thể tự chủ được cuộc sống của mình và sống một cuộc sống thật tuyệt vời.

Sở Cửu Ca vừa ngạc nhiên vừa ghen tị, không thể nhịn được cảm giác muốn xin tips. [*]

[*]: mình chả hiểu chỗ này nên mình chém đó.

Kỷ Triệu Uyên mở điện thoại ra, cẩn thận so sánh Sở Cửu Ca với người trên màn hình rồi hỏi: “Cậu là Sở Cửu…Ca sao?”

Sở Cửu Ca ngượng ngùng gãi đầu: “Tên em trông thì có vẻ hay, nhưng trông có hơi bắt nạt người khác quá, cảm giác như kiểu mọi người cũng phải gọi em là ‘anh’ á. Hay là anh cũng giống như mọi người, gọi em là Tiểu…”

“Tiểu Sở, tôi là Kỷ Triệu Uyên.” Anh cau mày ngắt lời cậu, cúi đầu nhìn bàn tay phải mà Sở Cửu Ca đưa ra nhưng chẳng chịu nắm lấy, “Đi thôi, tôi không có nhiều thời gian.” Nói xong đôi chân dài bước thẳng về phía cửa sân bay.

Có vẻ chả phải là người dễ gần gì cho cam, còn chưa nghe người khác nói hết mà đã… Sở Cửu Ca thầm oán, tỏ vẻ cường điệu làm khẩu hình miệng sau lưng Kỷ Triệu Uyên: “Tôi không có thời gian đâu! Lên xe mau đi!”

Cậu tự mình chọc cười mình, vừa ngẩng đầu lên thì thấy bộ dạng thiếu kiên nhẫn của Kỷ Triệu Uyên đang đứng bên ngoài. Vội vàng thu lại biểu tình, cậu mím môi rồi đi ra theo.

Kỷ Triệu Uyên thu hồi ánh mắt nhìn đồng hồ, càng nhíu mày chặt hơn.

Anh lái chiếc Audi SQ5 màu đen, Sở Cửu Ca nhìn sang vẻ mặt Kỷ Triệu Uyên, lặng lẽ ngồi vào ghế phó lái, tự giác đeo dây an toàn.

Đồ trang trí trên bảng điều khiển trung tâm rất đặc biệt, kết hợp giữa cây hoa và búp bê hoạt hình. Bốn con búp bê mọc cỏ trên đầu, ngay khi xe chạy, chúng bắt đầu lắc đầu từ bên này sang bên kia.

Sở Cửu Ca cúi gần hơn, phát hiện con búp bê đứng phía sau cùng chính là phiên bản chibi của Kỷ Triệu Uyên, mặt thúi ơi là thúi, gật đầu đắc ý. Nó ôm một cái cặp trong tay, bên trái là một con búp bê mập mạp có mái tóc vàng cặp lông mày sâu, bên phải là con búp bê mặc sườn xám Trung Hoa, tóc búi, trông hết sức dịu dàng. Ở phía trước nhất là một cô bé người lai răng sún tết tóc bím, cầm một miếng dưa hấu, đang há to miệng cười.

“Đây là người nhà anh à?” Sở Cửu Ca chọc vào búp bê Kỷ Triệu Uyên, khiến nó càng lắc mạnh hơn.

“Mẹ và ba dượng tôi.” Kỷ Triệu Uyên dùng một tay giữ vô lăng, một tay không thì giữ đầu con búp bê lại, sau đó chạm vào con đứng phía trước, không ngờ lại nở một nụ cười nhẹ, “Đây là Reily em gái tôi, năm nay con bé mười tuổi.”

Nhắc đến người nhà, vụn băng xung quanh Kỷ Triệu Uyên tan đi một ít, nói cũng nhiều hơn, thậm chí trước khi bật nhạc anh còn hỏi Sở Cửu Ca: “Có phiền không?”

Sở Cửu Ca lắc đầu, Kỷ Triệu Uyên ấn phát.

Sau khi tiếng đàn violon dài tinh tế cất lên. Sở Cửu Ca ngồi thẳng dậy, trong mắt hiện lên ngạc nhiên và vui mừng – đó là bản “Thinkin bout you” mà cậu thích nhất.

Chất giọng nhẹ nhàng của Frank Ocean hoà cùng tiếng nhạc lả lướt, tạo nên cảm giác đê mê như thể đang rơi vào tình yêu màu cam.

“Anh cũng thích Frank Ocean sao?” Sở Cửu Ca ngó qua nhìn Kỷ Triệu Uyên bằng đôi mắt sáng ngời.

“Ừm.” Kỷ Triệu Uyên mặt không cảm xúc lái xe, ngón tay anh gõ nhịp trên tay lái một cách khó có thể nhìn ra.

Xe đi dọc theo quốc lộ số một về hướng Bắc. Một bên đường gần biển, sắc biển xanh lặng im. Bên còn lại thì dựa vào núi, màu sắc từ xanh lá mạ cho đến sắc xám đen xếp chồng lên nhau, những rặng núi non trùng điệp vun vút lao về phía sau.

“Thỉnh thoảng em cũng tự hỏi không biết anh ấy đã chết chưa, sao mà lâu rồi ảnh vẫn chưa ra album mới!” Sở Cửu Ca thở dài, dựa vào tựa ghế, “Bà nội em có mở hiệu sách, bên trong đó có giữ tất cả những đĩa nhạc có mặt anh ấy mà em có thể mua được, em còn có hai đĩa ‘Channel orange’ có chữ kí của anh ấy nữa, nếu sau này về nước có cơ hội thì em dẫn anh đi xem.”

Kỷ Triệu Uyên liếc nhìn cậu, vẫn không có cảm xúc lại lặng lẽ tua đến bài “Super rich kids”.

Sở Cửu Ca hiểu ý và bật cười, giống như tên bài hát, đúng là “rich kid” thật mà. Cậu hạ kính cửa xe xuống, gió biển tràn vào, đầy ắp mùi vị của nắng.

Cho đến giờ thì mọi thứ vẫn diễn ra tốt đẹp, Kỷ Triệu Uyên đẹp trai thật, tuy rằng không đẹp trai bằng mình… Dường như anh ta cũng không phải người quá khó gần, cũng coi như là thân thiện… Lại còn thích Frank Ocean, mặc dù có lấy tên bài hát ra khịa mình rằng là chỉ thích hào nhoáng bề ngoài mà trong bụng lại rỗng tuếch…

Cậu tự mình đa tình cộng thêm một điểm cho Kỷ Triệu Uyên, đồng thời khi nghĩ đến cuộc sống tự do trong tương lai khiến tâm trạng cậu hơi xốn xang. Sở Cửu Ca cười, nhắm mắt ngâm nga theo bài hát.

Không lâu sau, chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà hai tầng màu xám nhạt.

Kỷ Triệu Uyên lấy hành lí trong cốp xe của Sở Cửu Ca ra rồi đặt xuống dưới đất. Anh mở cửa hàng rào sân ra, đứng cạnh đưa tay làm động tác mời cậu vào.

Theo suy đoán của Sở Cửu Ca, thể loại cấm dục cấp cao như Kỷ Triệu Uyên thì chắc phải ở trong căn nhà có phong cách đơn giản gồm ba màu đen trắng xám đơn giản, màu sắc kim loại xám ngắt, chẳng có tí lửa khói nào.

Vì vậy, lúc mở cửa ra cậu đã hoàn toàn choáng váng.

Tường của phòng khách là màu vàng lông ngỗng, vải phủ bên ngoài chiếc ghế sô pha lại có hình một chú hươu hoạt hình sika, có một chiếc ghế lười được đặt cạnh cửa sổ sát đất với một chiếc gối dưa hấu được ném trên đó.

Thị lực của Sở Cửu Ca rất tốt, liếc mắt đã thấy trên gối ôm thêu ba chữ nguệch ngoạc: “Kỷ… Tây Qua [1]?”

[1] Tây qua có nghĩa là dưa hấu.

“Là tên tiếng Trung của Reily, con bé tự đặt.” Kỷ Triệu Uyên thay giày, sau đó cầm tới một đôi cho Sở Cửu Ca.

“Dễ thương quá.” Sở Cửu Ca cười khen thật lòng.

Kỷ Triệu Uyên bước tới và mở nửa cánh cửa sổ sát đất ra. Gió ấm tràn vào cũng với ánh nắng, thổi rèm cửa màu trắng kem lơ lửng phất bay.

Phía sau TV có treo một bức tranh màu sắc sặc sỡ, chiếm một nửa bức tường. Sở Cửu Ca bị khơi lên hứng thú, tiện tay vứt hành lí xuống, thay giày, sải bước đi tới rồi nhìn ngắm một cách cẩn thận.

Không phải tranh thuỷ mặc cũng chả phải tranh màu nước. Cậu đưa tay chạm vào mặt kính của khung tranh, trong lòng nghĩ thầm trông giống như hình in ra hơn.

Quan trọng nhất là, xấu dễ sợ.

Sở Cửu Ca khó hiểu, cậu nghiêng đầu hỏi Kỷ Triệu Uyên: “Sao anh lại đặt cái hình bánh quai chèo xanh xanh đỏ đỏ này trong nhà thế?”

Kỷ Triệu Uyên đang ở ngoài sân cầm kéo cắt tỉa lá cho cây chuối tiêu. Nghe thấy câu hỏi của Sở Cửu Ca thì anh ngẩng đầu cau mày liếc nhìn cậu, không dừng động tác trên tay.

“Nếu anh thích kiểu vẽ sặc sỡ thế này thì nhà bà nội em có mấy bức do người ta luyện bút, có thể tặng cho anh đấy.” Sở Cửu Ca chỉ vào bức tranh rồi nói tiếp, “Bức tranh này xấu muốn đui con mắt luôn, trông nó cứ như áo khoác bông hoa ở vùng Đông Bắc ấy.”

Cậu như thế trông đúng là quen thân quá rồi. Mới vào được có mười phút mà đã coi mình như chủ nhân và bắt đầu chê bai đồ đạc trang trí trong nhà, điều này khiến trong lòng Kỷ Triệu Uyên cảm thấy rất khó chịu.

Anh đứng bên cạnh Sở Cửu Ca, theo hướng ngón tay cậu nhìn bức tranh trang trí của mình, vẻ mặt mang theo dịu dàng khó tả, đáy mắt xuất hiện một tia sáng mờ nhạt. Nhưng khi anh đảo lại thì ánh mắt lại thay đổi hẳn, nhìn Sở Cửu Ca như thằng thiểu năng trí tuệ.

Anh nói: “Đây là cấu trúc DNA bậc hai do Watson và Crick đề xuất vào năm 1953.”

“…” Sở Cửu Ca trợn tròn mắt, không ngờ lại được mình có thể được bổ sung kiến thức rỗng lúc ngủ trong giờ học ở đây.

Dường như biết Sở Cửu Ca nghe không hiểu, anh thở dài nói: “Đó là một cấu trúc xoắn kép, hai chuỗi polydeoxynucleotide xoắn quanh một trục theo chiều từ trái sang phải…”

“Sì tóp!” Điểm chung vừa tìm thấy từ trong âm nhạc và người nhà sụp đổ trong nháy mắt, Sở Cửu Ca lại càng tin rằng Kỷ Triệu Uyên là một kẻ kỳ lạ trong lời Kỷ Minh nói, “Nhưng tại sao anh lại treo nó trong nhà?”

Xấu ma chê quỷ hờn luôn! Sở Cửu Ca bổ sung thêm một câu trong lòng.

Kỷ Triệu Uyên đưa tay ra, vuốt ve cái gọi là “bánh quai chèo”. Anh dịu dàng một cách lạ thường, thể như đối xử với người mình thương, Sở Cửu Ca trông mà xoa xoa cánh tay mình, nổi cả da gà.

“Bởi vì nó đẹp.” Kỷ Triệu Uyên thì thầm.

Sở Cửu Ca hoàn toàn không có hứng thú với khoa học tân tiến của những mấy thánh kiểu này. Cậu nhìn gò má của Kỷ Triệu Uyên, đọt nhiên cảm thấy tò mò, không biết trong mắt thể loại quái thai như này thì liệu rằng thẩm mĩ có giống như bình thường không nhỉ?

“Nè.” Cậu mở album ảnh trong điện thoại ra, một tay giơ qua, tay còn lại vỗ vai Kỷ Triệu Uyên, “Giữa Emma Roberts và Scarlett Johansson anh thấy ai đẹp hơn?”

Một cô thì có khuôn mặt cậu thích nhất, một cô thì có dáng người cậu thích nhất, ngay cả Sở Cửu Ca cũng không chọn được.

Kỷ Triệu Uyên liếc nhìn, vẻ mặt bình thản: “Có gì khác nhau không?”

“Hả?” Sở Cửu Ca nhìn hai cô nàng bạn gái trong mơ của mình, lại nhìn anh, cảm thấy chắc mình bị lãng tai rồi. Làm sao mà không khác nhau được? Ngón tay cậu lướt lướt, xem hai bức ảnh có phong cách khác nhau hoàn toàn. Emma nháy mắt phải ngây thơ trong sáng, Scarlett môi đỏ mọng đẹp đến mức xỉu dọc xỉu ngang.

Chẳng lẽ là… bị mù mặt sao[2]? Cậu lắc đầu, trong lòng phủ nhận suy nghĩ vớ vẩn này. Chợt cậu nghĩ đến tên đầu xanh, ngẩn ra, một suy đoán điên rồ và vô lý hơn chợt lóe lên trong đầu cậu.

[2] Chứng mù mặt người hay Prosopagnosia: Là rối loạn nhận thức khiến bệnh nhân khó nhận dạng khuôn mặt của ai đó, bất kể xa lạ hay thân quen.

Sở Cửu Ca nắm chặt điện thoại, ngập ngừng lên tiếng: “Anh, anh thích đàn ông à?”

Chú thích

Emma Roberts

Scarlett Johansson

chapter content

Editor: Ôi tớ thích chị Scarlett lắm nhé, chị ấy không chỉ đẹp mà còn ngầu nữa, tớ xem Avengers với Góa Phụ Đen mà muốn xỉu ngang với bả luôn á (o′┏▽┓’o)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.