Khi Sở Cửu Ca hôn lên môi Kỷ Triệu Uyên đã chuẩn bị tâm lí trước việc mình sẽ bị đẩy ra.
Nhưng Kỷ Triệu Uyên không có, anh chỉ sợ hãi lùi lại phía sau, vấp gót chân vào khung sắt dưới ghế suýt nữa thì ngã.
Trong lòng Sở Cửu Ca cảm thấy vừa đau vừa chua xót, không chỉ là bởi vì bản thân đã bị từ chối.
Khi một Aspie được trải nghiệm tình huống biểu hiện sự yêu thương nhiều hơn mong đợi sẽ trở nên sợ hãi và không thể nào chịu được được.
Động tác ôm và hôn trong mắt họ có lẽ là một loại trải nghiệm khó chịu như thân thể bị siết chặt.
Nhịn bộ dáng kinh hãi của Kỷ Triệu Uyên khiến Sở Cửu Ca phải nghi ngờ bản thân có phải vừa nãy đã không cẩn thận đâm anh một dao hay không.
Cơ thể Kỷ Triệu Uyên cứng đờ, phần lưng anh cong lại thành một độ cong rất đau đớn.
Anh che miệng mình lại, đứng cách Sở Cửu Ca một khoảng cách khá xa.
Sở Cửu Ca cảm thấy có một sợi chỉ đỏ mỏng manh mà cứng rắn quấn quanh trái tim mình, từng chút từng chút thắt chặt khiến cậu đau đớn như bị lăng trì.
Cậu cắn mạnh vào phần môi dưới cho đến khi cảm giác đau đến nghẹt thở này qua đi.
Cậu làm như không có chuyện gì bật cười, vẻ mặt trông vô tâm hơn bao giờ hết: “Anh không chấp nhận được việc em thích anh, hay không chấp nhận được nụ hôn này?”
Kỷ Triệu Uyên đứng yên và không nói gì.
Anh có một hộp dụng cụ của riêng mình, là vào lúc anh lên 10 bác sĩ Adam đã giúp anh xây dựng, mỗi mỗi dụng cụ sẽ đại diện cho một chiến lược quản lý năng lượng.
Khi anh lớn lên và gặp gỡ càng nhiều người, các dụng cụ trong hộp dụng cụ này tiếp tục tăng lên giúp anh có thể thành thạo xứ lí một vài vấn đề trong xã giao.
Nhưng giờ anh lục tung hộp dụng cụ của mình lên mà vẫn không tìm ra câu trả lời.
Kỷ Triệu Uyên nói: “Tôi không hiểu.”
Sở Cửu Ca dựa vào ghế, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn vào đôi mắt bối rối của anh: “Anh không hiểu cái gì?”
“Em nói thích,” Kỷ Triệu Uyên hơi hơi nhíu mày, “Tôi không biết nó cụ thể chỉ cái gì.”
Sở Cửu Ca cười rộ lên, cậu duỗi tay ra thử nắm hai bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm của Kỷ Triệu Uyên, “Những khi ở cạnh anh, em có thể hoàn toàn cảm nhận được rằng mình đang còn sống, em muốn trở thành một người như anh.” Sở Cửu Ca thấy lần này anh không né tránh, mặt dày bẻ những ngón tay nắm chặt của anh ra rồi đan mười ngón tay mình vào.
“Anh không cần lo lắng, em không ép anh phải đáp lại em.” Sở Cửu Ca nghiêng người về phía trước, cười nhẹ nhàng hơn, “Anh phải biết rằng em mới là người khó khăn nhất, em đó giờ có nằm mơ cũng không nghĩ tới rằng mình sẽ thích một người con trai, còn là nhân vật cấp bật học Thần nữa chứ!”
Sở Cửu Ca giống như một động vật nhỏ tới gần cọ cọ bên người anh, “Em đã nói tất cả những gì mình có thể nói rồi, giờ Kỷ tiên sinh nói cảm nghĩ đạt giải thưởng của mình đi.”
Kỷ Triệu Uyên nhìn Sở Cửu Ca gần như dính chặt lấy mình, cơn hoảng loạn ban nãy đã vơi tan hơn nửa, chỉ còn lại cảm nhận về một cơ thể người mang tới cảm giác nóng rực như nắng hè chói chang.
Anh trầm giọng hỏi: “Nói cái gì?”
Sở Cửu Ca nhướng mày: “Thì nói cảm nhận của anh đối với em, ví dụ như là anh nói thử xem em có ưu điểm nào vân vân.”
Kỷ Triệu Uyên suy nghĩ một chút, sau đó nhất châm kiến huyết nói: “Sinh vật đơn bào, đầu óc đơn giản.
Nghe hiểu tiếng người, trẻ nhỏ dễ dạy.”
Đôi mắt Sở Cửu Ca cong thành một hình cung đen sẫm êm dịu, sợi lông mi dài quét qua mi mắt.
Cậu gật đầu, kéo tay Kỷ Triệu Uyên qua, không chút xấu hổ nào hôn lên mu bàn tay Kỷ Triệu Uyên một cái, “Em biết anh khen em là người kiên định, tính tình thẳng thắn, hiếu học, chăm chỉ, tiền đồ vô hạn mà.
Em hiểu không sai chứ~”
Kỷ Triệu Uyên nghiêng đầu tặng cậu một ánh mắt “Mặt dày quá”.
Sở Cửu Ca làm bộ không nhìn thấy, hắng giọng nói: “Được rồi, đến lượt em.
Kỷ tiên sinh tri thức uyên bác, học vấn cao tài năng hàng to xài tốt……!Khụ!” Sở Cửu Ca lén nhìn qua gương mặt đen sì của Kỷ Triệu Uyên, sau đó làm như không có việc gì tiếp tục nói: “Tóm lại là, anh ở trong mắt em hoàn hảo tới không có tí khuyết điểm nào, cho dù chút khó ở của anh cũng khiến em thích muốn chớt luôn, có người nào dám dũng cảm nói một câu anh không tốt thì em sẽ là người đầu tiên xông lên liều mạng với hắn ngay.
Nếu em có được cổ máy thời gian thì em chỉ muốn quay về quá khứ ôm anh lúc tám tuổi thôi.
Đây là yêu thích của em, anh có hiểu không?”
Sở Cửu Ca đã đưa ra rất nhiều số liệu thí nghiệm để Kỷ Triệu Uyên có thể so sánh và đối chiếu, anh trải phẳng thế giới nội tâm của mình trên mặt đất, nhặt từng nhóm cảm xúc dao động và đo cường độ cảm xúc của từng nhóm một.
Anh thích mùi hương cam ngọt ngào mà mỗi khi Sở Cửu Ca tới gần mang theo, thích mái tóc xoăn mềm mại như có nắng vương trên nó, thích cậu viết lên mọi cảm xúc trên mặt mình, thích rất nhiều thứ từ cậu.
Nhưng Kỷ Triệu Uyên cho tới bây giờ chưa từng có cảm giác sẽ muốn trải nghiệm cảm giác hôn môi hay là làm tình, sự yêu thích của anh thuần khiết như chỉ là một thí nghiệm mang tính sáng tạo.
Kỷ Triệu Uyên không chắc liệu cảm xúc hiện tại của anh có đáp ứng được mong đợi của Sở Cửu Ca hay không, cũng lo lắng rằng mình sẽ khiến cậu thất vọng.
Kỷ Triệu Uyên ngập ngừng rồi nói: “Ranh giới giữa những cảm xúc tích cực như thích, cảm động, tôn kính và biết ơn là không rõ ràng, những điều này rất dễ nhầm lẫn.
Có thể là tôi đã phóng chiếu con người lý tưởng của cậu ở một mức độ nào đó và gieo rắc một số niềm tin mà cậu thiếu, điều này gây ra sự hiểu lầm về tình cảm của cậu.”
“Anh nhạt nhẽo quá đi mất, nếu giống như anh nói thì em đi kiếm miếng súp gà uống cho rồi.” Sở Cửu Ca thở dài, “Em cũng có bị thiểu năng đâu.”
Kỷ Triệu Uyên không hiểu câu trước của cậu, chỉ dùng một ánh mắt phủ nhận để trả lời câu nói phía sau.
Sở Cửu Ca đã miễn dịch với kỹ năng khinh bỉ lúc nào cũng có của anh.
Cậu buông tay anh ra, lấy từ trong cặp một quyển vở trắng cùng một cây bút.
Cậu nằm trên ghế khán phòng, nhanh chóng vẽ một hệ trục tọa độ trên giấy, rồi kẻ một đường đậm song song với trục hoành ở trên cùng.
“Như vậy nhé,” Sở Cửu Ca đưa vở cho Kỷ Triệu Uyên xem, “Trục hoành là thời gian và trục tung là mức độ thích, dòng trên cùng chính là mức độ yêu thích đã đầy của em.
Em sẽ dừng ở chỗ này, đợi tới một ngày nào đó anh đuổi kịp thì anh sẽ biết rốt cuộc em thật sự thích anh đến thế nào.” Sau đó cậu vòng tròn điểm gốc, “Đây là vị trí của anh.
Nếu một ngày nào đó anh cảm thấy anh thích em hơn một chút, chỉ cần nói cho em biết, em sẽ nâng tọa độ thêm một bước.”
Kỷ Triệu Uyên cúi đầu nghiêm túc nhìn hệ trục tọa độ vội vàng mà chân thành này.
Anh suy nghĩ một lúc, lấy bút từ trên tay Sở Cửu Ca xóa sạch cái vòng tròn ban đầu, sau đó trịnh trọng vẽ lại một vòng tròn ở vị trí (0,1).
Kỷ Triệu Uyên khó chiều quá đi mất! Tim Sở Cửu Ca mềm tới rối bời, cậu cướp cuốn vở của mình, quay lưng lại, lén lút sửa vòng tròn thành hình trái tim, sau đó cẩn thận bỏ lại vài cặp của mình.
Sở Cửu Ca kéo khóa, nhảy đến trước mặt Kỷ Triệu Uyên: “Được rồi, chuyện của em giải quyết xong rồi! Vừa nãy anh tính nói gì với em thế”
“Không có gì.” Kỷ Triệu Uyên lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn về nơi khác.
“Từ!” Sở Cửu Ca xoay đầu anh ép anh phải nhìn mình, “Lúc trước khi em hôn anh đó, anh có chỉ vào một chú cao cao, rốt cuộc là anh tính nói gì?”
Kỷ Triệu Uyên thoát khỏi xích của cậu, nhìn đồng hồ, cứng ngắt đánh trống lảng: “Nên đi về rồi.”
Nói xong liền xoay người muốn chạy, Sở Cửu Ca nhanh chóng ôm chặt anh: “Đó có phải là cha dượng của anh không, anh nói lúc anh lên cấp hai thường tới đây coi bóng là em đoán được ngay, chỗ này tuyệt đối là chỗ anh lớn lên!”
Kỷ Triệu Uyên nhất quyết không quay đầu lại, im lặng mặc cho cậu lôi kéo.
Sở Cửu Ca mỉm cười nghiêng người về phía trước: “Vừa này có phải anh tính đưa em đi gặp phụ huynh không? Đừng có khó ở nữa, nhanh chóng dẫn đường nào.”
Kỷ Triệu Uyên sững người, anh dùng sức ném cái tay Sở Cửu Ca ra, sải bước đi ra ngoài.
Sở Cửu Ca đứng phía sau cười tới cong eo.
Cậu xoa xoa ngực mình, vừa cười vừa nói: “Ha ha ha ha……!Em, sao Kỷ tiên sinh của chúng ta có thể đáng yêu đến thế chứ!”
Tác giả có lời muốn nói: Nhân vật nữ tôi thích nhất sắp lên sân khấu rồi..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỷ Triệu Uyên xụ mặt ngừng trước cổng ngôi biệt thự màu trắng tinh.
Có một cơn gió thoang thoảng không cảm nhận được thổi vào mặt, xen lẫn những chùm hoa kèn màu đỏ cam, giống như một bài thơ tình được nhà thơ viết bằng mực của hoàng hôn. Sở Cửu Ca đi theo phía sau Kỷ Triệu Uyên, phấn khích bước vào khu vườn xinh đẹp. Cậu nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, quanh mũi cậu nồng đậm mùi hương nồng nàn từ hoa trong vườn cùng vị ngọt của bánh cookie, cậu nghĩ rằng nếu các giác quan của mình nhạy cảm hơn, cậu có thể bắt gặp được bóng hình Kỷ Triệu Uyên thuở nhỏ ngồi xổm trong góc tường chăm sóc những bông hoa xinh xắn.
Đây chính là nơi mà Kỷ Triệu Uyên đã lớn lên, là nơi đã chấp nhận cậu bé lạc lõng với thế giới, xây dựng trong tim anh một chỗ dựa, cho anh nơi nương tựa duy nhất khi anh còn chưa đủ mạnh mẽ. Nghĩ đến đây, Sở Cửu Ca cảm thấy không khí trong tầm tay trở nên nhẹ nhàng, vô lý yêu nơi này.
Rồi mùi thơm ngào ngạt của những chiếc bánh quy ngày càng đậm hơn, dần dần chiếm hết hơi thở của cậu. Sở Cửu Ca mở mắt ra thì thấy cửa biệt thự đã được mở ra, mẹ của Kỷ Triệu Uyên đang đứng trước cửa cầm một đĩa đồ ăn vặt, bên cạnh cô là một người đàn ông da trắng cao lớn trên sân bóng rổ ban nãy.
Sở Cửu Ca có chút lo lắng, cậu đi theo Kỷ Triệu Uyên qua con đường lát đá cuội về phía hai vợ chồng họ. Tuy rằng chỉ có vài bước ngắn ngủi nhưng Sở Cửu Ca đã phải bước đi loạng choạng khi cảm nhận được tâm tình “Gặp phụ huynh”.
Kỷ Triệu Uyên chào mẹ cùng cha dượng của mình, giọng điệu khiêm tốn, tôn trọng nhưng cũng xa cách. Sau đó anh chạm vào lưng Sở Cửu Ca rồi đẩy cậu lên phía trước. Không đợi anh giới thiệu, Kỷ Dương đã nở nụ cười, bà đưa cho Sở Cửu Ca một miếng bánh quy nhỏ: “Đây là tiểu Cửu sao, còn đẹp trai, đầy sức sống hơn cả trong ảnh, thật dễ thương.”
Sở Cửu Ca nhận lấy bánh quy, có hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Cô, cô cũng đẹp lắm ạ, nếu cô không nói thì nhất định người khác sẽ cho rằng cô là em gái của Kỷ Triệu Uyên đó.”
Kỷ Dương bị cậu đùa bật cười, né sang một bên cho họ vào, sau đó bất đắc dĩ nhưng có phần chiều chuộng nói: “Tí nữa nếu cháu nhìn thấy em gái của Kỷ Triệu Uyên chắc sẽ đau đầu lắm, quả thực cứ như con quỷ nhỏ, nghịch thôi rồi.”
Cha dượng im lặng đứng một bên làm phông nền, chỉ lắc đầu khi Kỷ Dương nhắc tới Kỷ Tây Qua. Sở Cửu Ca nảy ra ý định lấy lòng bố mẹ vợ, cậu dịch sang bên canh một tí, giơ ngón cái lên với cha dượng, dùng tiếng Anh sứt sẹo của mình khen: “Chú, vừa rồi cháu có nhìn thấy chú chơi bóng rổ. Chú chơi quá tuyệt vời! Cháu còn tưởng rằng Duncan [1] đang ở đây chứ.” Cậu vừa nói vừa khoa trương làm khuôn mặt ngạc nhiên tột độ, cách đùa thoải mái này khiến cha dượng cũng nở nụ cười.
[1]: Timothy Theodore Duncan (sinh ngày 25 tháng 4 năm 1976) là một cựu cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp người Mỹ. Ông đã dành toàn bộ sự nghiệp 19 năm của mình (1997-2016) với đội bóng rổ San Antonio Spurs thuộc Hiệp hội Bóng rổ Quốc gia (NBA).
Đang nói chuyện thì trên lầu truyền đến âm thanh lẹp xẹp của đôi dép, sau đó một cô bé với bím tóc Châu Phi thét chói tai lao xuống từ trên lầu.
Bím tóc châu Phi:
“Weller!” Kỷ Tây Qua nhào vào lòng Kỷ Triệu Uyên như một đại bàng con bị đại bàng mẹ đá xuống từ trên vách núi đá, cô bé đặt cằm mình trên vai Kỷ Triệu Uyên, âm thanh cười vui vẻ khiến Kỷ Triệu Uyên không tự giác mà nhíu nhíu mày. Sau đó cô bé nhìn thấy Sở Cửu Ca đứng phía sau, sửng sốt hai giây, tiếp theo khuôn mặt nhỏ đỏ lên, một bên lầu bầu “Đẹp trai quá đi!”, một bên vùi mặt vào cổ Kỷ Triệu Uyên không muốn chui ra,
“Bé dưa hấu, chào em.” Sở Cửu Ca bước lên một bước, nhẹ nhàng nắm lấy bím tóc của cô nhỏ, cười nói: “Anh là anh tiểu Cửu.”
Kỷ Tây Qua lúc này mới ngẩng mặt, trong ánh mắt nhảy cô be hiện lên vô vàn ngôi sao nhỏ. Cô áp má vào mu bàn tay, cắn môi cười ngượng ngùng. Thấy vậy, Kỷ Dương nhẹ nhàng vỗ lên mông cô nhỏ một cái, cố ý vạch trần biểu hiện giả dối của con gái: “Kỷ Tây Qua, đừng có giả vờ tiểu thư nữa! Đi mau để hai anh nghỉ ngơi đi.”
Kỷ Tây Qua không giả vờ nữa, cô bé lầm bầm trượt xuống từ trên người Kỷ Triệu Uyên, nhảy nhót kéo Sở Cửu Ca ngồi xuống sô pha. Kỷ Dương cũng không còn cách nào, dặn dò Kỷ Triệu Uyên đi lấy đĩa trái cây ra, sau đó cùng chồng mình ra ngoài vườn tỉa hàng nho.
“Em biết anh, mommy nói em là anh không nghe lời, cho nên bị ba mẹ mang tới cho Weller……teach……” Kỷ Tây Qua bĩu môi suy nghĩ một lúc vẫn không biết tiếng Trung nói như thế nào, liền lớn tiếng nhổm người về phía phòng bếp: “Teach tiếng Trung nghĩa là gì hở anh?”
“Dạy dỗ.” Giọng nói lạnh lùng không chút dao động của Kỷ Triệu Uyên vang lên, nhưng lại khiến Sở Cửu Ca sửng sốt, cái từ ngữ quần què gì đây?!
Rõ ràng là Kỷ Tây Qua cố ý, cô bé nheo mắt thành mình bán nguyệt, chắp tay lại tạo thành hình vỏ sò dán bên tai Sở Cửu Ca cười hì hì nói: “Đưa tới để cho Weller dạy dỗ.”
Kỷ Triệu Uyên không hiểu, anh nhìn hai người ôm nhau cười lớn ngã trên ghế sô pha, mặt không cảm xúc đặt đĩa trái cây xuống, sau đó xách máy tính mang lên lầu.
Kỷ Tây Qua thè lưỡi với bóng lưng Kỷ Triệu Uyên, tiếp theo không chút khách khí nhét miếng dưa hấu lớn vào miệng. Cô bé giống con hamster nhỏ phồng má lên ra sức nhai, sau đó xoa xoa ngón tay cùng khóe miệng, lén lút nghiêng về phía Sở Cửu Ca, “Anh ơi, có phải anh là bạn trai của Weller không?”
Sở Cửu Ca giật mình: “Kỷ Triệu Uyên nói với em sao?” Hỏi xong thì cậu lại lắc đầu, cảm thấy không có khả năng.
“Anh ấy không bao giờ nói cho em đâu! Anh ấy còn không muốn đưa em đi chơi nữa cơ!” Kỷ Tây Qua tức giận ngồi xuống ghế sô pha, sau đó giống nghĩ đến cái gì, mặt lại đỏ lên, “Vừa nãy mommy phạt em đứng ở cửa sổ, em thấy lúc hai người xuống xe còn nắm tay nhau, anh còn lén lút sờ mông Weller nữa……”
Sở Cửu Ca bình thường chưa bao giờ xấu hổ, không nhận ra rằng mình có thể sẽ làm hỏng đóa hoa của tổ quốc. Cậu nhếch miệng cười đắc ý, sau đó thản nhiên hỏi Kỷ Tây Qua: “Vậy em cảm thấy anh với anh trai em có xứng đôi không?”
“Xứng ạ.” Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, giọng sữa nhỏ nhẹ còn mang theo vị ngọt của dưa hấu, hoàn toàn không giống tình cách của một quỷ con nghịch ngợm. Sở Cửu Ca cảm thấy thú vị, duỗi tay nhéo mặt cô, nhịn không được đùa: “Nghe nói bình thường em không sợ trời không sợ đất, không ai quả được cả. Nhưng sao hôm nay bé dưa hấu lại dễ xấu hổ như vậy?”
“A a a a anh ơi anh đẹp trai quá đi mất!” Kỷ Tây Qua giơ tay che nơi vừa được cậu véo, nhìn cậu mà cứ như fans nhìn thấy idol của mình, thét chói tai ngã xuống ghế sô pha.
Sở Cửu Ca bị vẻ mặt dễ thương của cô làm tin nhũn thành kẹo bông gòn: “Vậy em cứ thắng thắn gọi anh là anh đẹp trai luôn đi!”
“Mặt dày quá……” Kỷ Tây Qua nhăn mũi, vẻ mặt ghét bỏ. Cô bé bò dậy ôm lấy cổ Sở Cửu Ca, có chút khát khao hỏi: “Cửu Cửu đẹp trai, nếu anh cưới anh hai của em thì anh có thể thuận tiện cưới em luôn không?”
Lúc cô bé nói những lời này vừa lúc Kỷ Triệu Uyên bước xuống từ trên lầu, anh nhíu mày nhìn hai người kia, nhất thời không biết nên mắng đứa lớn, hay nên dạy đứa nhỏ nữa. Kỷ Tây Qua nhìn bộ mặt lạnh tanh của anh trai mình liền thè lưỡi làm mặt quỷ, rồi vội vàng chạy đi tìm ba mẹ.
Kỷ Triệu Uyên đi tới, ngồi xuống bên cạnh Sở Cửu Ca, “Riely nhất định có thể đào cho em một cái hố, em phải cẩn thận vào.”
Sở Cửu Ca cười rộ lên: “Bé dưa đáng yêu quá, mấy đứa nhóc nên nghịch ngợm như vậy mới chơi vui được.” Cậu vừa nói vừa dịch sang phía Kỷ Triệu Uyên, cánh tay bỏ lên đùi Kỷ Triệu Uyên, “Nói cho em nghe vài chuyện trước kia của anh đi.”
Kỷ Triệu Uyên thả lỏng dựa lưng vào tựa ghế sô pha, bật TV lên và điều chỉnh kênh, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn Sở Cửu Ca một cái, “Muốn nghe cái gì?”
“Những chuyện lúc anh học cấp hai, anh thích môn thể thao nào, có nuôi thú cưng nào chưa vân vân.” Sở Cửu Ca cũng ngả người ra sau, đầu tự nhiên dựa vào vai Kỷ Triệu Uyên.
Kỷ Triệu Uyên chỉnh âm thanh của TV nhỏ đi, rũ mắt nhìn cậu, “Tôi học cùng trường với Lâm Dục từ hồi cấp hai, em gặp rồi đấy, chính là……”
“Em biết mà.” Sở Cửu Ca bực bội ngắt lời anh, sau đó kéo một cánh tay khác của Kỷ Triệu Uyên qua ôm vào trong ngực, “Có thể vứt anh ta ra không? Em không muốn nghe.”
Kỷ Triệu Uyên có chút khó hiểu: “Em không thích cậu ấy sao?”
Sở Cửu Ca hừ một tiếng, sau đó đáp: “Vô cùng vô cùng vô vô cùng ghét luôn!”
“Được rồi,” Kỷ Triệu Uyên thay đổi dòng tường thuật của mình, “Tôi chưa tham gia bất kỳ môn thể thao nào đòi hỏi sự hợp tác tập thể, nhưng bơi lội cùng TaeKwondo của tôi rất khá. Tôi đã nhận nuôi một con mèo con, nhưng cô ấy đã qua đời vì lớn tuổi.”
Sở Cửu Ca cảm thấy có lẽ Kỷ Triệu Uyên sẽ rất buồn vào ngày con mèo con qua đời, có khi còn lúng túng trốn ở một chỗ nào đó đỏ mắt như không chịu rớt nước mắt. Sở Cửu Ca bóp nhẹ lòng bàn tay anh, nhẹ giọng nói: “Vậy thì em sẽ thực hiện một mong muốn với cỗ máy thời gian, trở về ngày hôm đó để ôm anh.”
“Thật ra, tôi không biết chính xác ngày cô ấy [*] qua đời.” Kỷ Triệu Uyên nói, “Lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô ấy là vào một ngày mưa, nó dùng tai cọ cọ lòng bàn tay tôi, sau đó chậm rãi đi vào trong màn mưa, không trở về nữa.”
[*]: cô ấy ở đây là con mèo anh công nuôi nhé.
Rõ ràng Kỷ Triệu Uyên nói rất bình thản, nhưng Sở Cửu Ca lại cảm thất mình đau lòng muốn chết, “Tên của con mèo là gì?”
“Không có tên.” Kỷ Triệu Uyên lắc lắc đầu, cằm trong lúc lơ đãng cọ qua đỉnh đầu của Sở Cửu Ca, lại có chút lưu luyến, “Cô ấy cũng không thuộc về tôi.”
Sở Cửu Ca quay đầu nhìn góc nghiêng của Kỷ Triệu Uyên sườn mặt, vòng tay qua ôm chặt lấy anh, “An ủi anh nè, Kỷ tiên sinh đừng buồn nhé.”
Đôi mắt Kỷ Triệu Uyên dừng trên bộ phim truyền hình nhàm chán, giữa những lời nói lại không che được tiếng thở dài. Anh lạnh nhạt cong khóe môi rồi mím chặt: “Không có gì phải buồn. Sự tồn tại của một sinh vật như mèo là để con người học được cách yêu đơn phương.”
…… Cách yêu đơn phương……
Sở Cửu Ca đột nhiên nhanh trí. Câu trở mình nửa quỳ trên ghế sô pha, dùng ngón tay gãi gãi cằm căng cứng của Kỷ Triệu Uyên như đang đùa một con mèo, cười nói: “Em có nuôi một con mèo vô cùng ngạo kiều, anh có muốn nhìn thấy nó không?”
Kỷ Triệu Uyên khó hiểu, hoang mang nhìn cậu.
Sở Cửu Ca ngồi trên người anh, vòng anh giữa mình và ghế sô pha. Sở Cửu Ca gãi cằm anh, thấp giọng ôn nhu dỗ dành: “Kỷ Meow Meow.”
Kỷ Triệu Uyên nhíu mày, anh cố gắng ngửa về phía sau, đầu hoàn toàn dựa vào ghế sô pha.
“Kỷ Meow ~”
“Kỷ miêu ~”
“Mèo Kỷ ơi ~”
Mỗi lần Sở Cửu Ca gọi thì cậu càng nhích về phía trước, cuối cùng khuôn mặt gần như dán bên miệng Kỷ Triệu Uyên. Hơi thở của hai người như quấn quýt bên nhau, giống một ly nước cam bạc hà đá.
Kỷ Triệu Uyên không né được, đành phải thấp giọng “Ừm” một tiếng.
“Ừ……” Anh chưa kịp cất giọng đã bị Sở Cửu Ca chặn lại hoàn toàn.
Kỷ Dương xuyên nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất phòng khách thấy cảnh thân mật của bọn họ, hiểu ý mà nở nụ cười vui vẻ. Cô đứng thẳng người và đổi vị trí, chu đáo ngăn ánh mắt của chồng và con gái mình nhìn vào. Kỷ Tây Qua còn đang ở một bên quấy rối, cha dượng không thể nhịn được nữa mà xách cô bé trồng vào cái hố đất mình mới vừa đào xong.
Kỷ Tây Qua tức giận đến dậm chân, nhìn Kỷ Dương la lên: “Mommy sao mẹ không giúp con!”
Kỷ Dương gõ lên cái trán cô một cái: “Charlie không thích con, mẹ cũng đâu còn cách nào.”
Kỷ Tây Qua tức giận bò ra từ trong hố, sau đó cô bé ôm góc váy đã bị bùn đất làm dơ, gào trong chốc lát còn khẽ meo meo mở mắt ra nhìn lén Kỷ Dương một cái. Kỷ Dương cùng cha dượng đứng ở một bên khoanh tay đứng nhìn, ai cũng không quan tâm nàng.
“Đến anh hai cũng có bạn trai rồi!” Kỷ Tây Qua ngồi thẳng xuống đất bi thương khóc lớn, “Nhưng còn con thì bị tên khốn Charlie đá! Con mặc kệ! Con cũng muốn Cửu Cửu đẹp trai là bạn trai con cơ!”
Holly: UwU, biệt danh Kỷ Meow Meow của anh công làm tôi nhớ đến biệt danh Lil Meow Meow của Suga á, dễ thương quá đi mất. Tui sẽ thay phiên ghi biệt danh Mèo Kỷ, Kỷ Meow hoặc là Kỷ Meow Meow nha, tại cái nào cũng dễ thương hết á!