Khiếm Khuyết Gen Yêu Thương

Chương 18



Ánh sáng ngưỡng mộ trong mắt Sở Cửu Ca vẫn không hề phai nhạt đi tận đến khi họ về phòng rồi. Cậu giống như một con chó con, si mê xoay vòng vòng quanh Kỷ Triệu Uyên.

Kỷ Triệu Uyên bất đắc dĩ, ấn vai cậu bắt ngồi xuống ghế: “Ngồi xuống.”

Sở Cửu Ca nghe lời ngồi xuống, sau đó với tay cầm giấy bút, ngẩng mặt hỏi anh: “Em có thể hỏi anh một vấn đề không?”

Khi Sở Cửu Ca giả vờ ngoan ngoãn trông rất giống cậu bạn nhỏ đang đợi món ăn vặt vào buổi chiều, Kỷ Triệu Uyên hoàn toàn không có cách nào từ chối. Kỷ Triệu Uyên gật đầu, hào phóng cho cậu cơ hội đặt câu hỏi: “Hỏi đi.”

Sở Cửu Ca nhìn đôi mắt của Kỷ Triệu Uyên chằm chằm: “Lúc đó anh có khóc không?”

Kỷ Triệu Uyên khó hiểu, nhíu mày nhìn cậu.

Sở Cửu Ca nắm ghế sốt sắng nhổm về phía trước: “Lúc mà diễn ra lễ tốt nghiệp ấy, khi mà tất cả thành quả của anh đều bị hủy hoại, anh có khóc không?”

Kỷ Triệu Uyên lắc đầu: “Không.”

“Cũng đúng, anh không quan tâm chuyện này.” Sở Cửu Ca cúi đầu, giọng nói miễn cưỡng hoạt bát, “Anh luôn biết rõ ràng mình cần gì, không gì có thể làm anh bối rối.”

“Không giống em……” Giọng cậu nhỏ dần. Nghĩ tới bản thân đang cách xa Kỷ Triệu Uyên vạn dặm, nỗi thất bại như che trời lấp đất ập đến khiến cậu choáng ngợp.

Kỷ Triệu Uyên trầm mặc nhìn cậu một lúc rồi kéo cái ghế ngồi xuống cạnh cậu. Sở Cửu Ca cảm giác được Kỷ Triệu Uyên tới gần, nhưng cậu không ngẩng đầu, cây bút trong tay không ngừng vẽ những đường cong lộn xộn trên giấy, giống như tâm trạng hiện giờ của cậu.

“Này.” Kỷ Triệu Uyên vỗ vỗ vai cậu.

Sở Cửu Ca tiếp tục vẽ nguệch ngoạc, không để ý tới anh.

Kỷ Triệu Uyên nghĩ nghĩ, mở miệng gọi: “Tiểu Sở.”

Sở Cửu Ca vẫn đang vẽ, không nói lời nào.

Kỷ Triệu Uyên mím môi, vươn tay ấn lên giấy vẽ của Sở Cửu Ca, lạnh giọng gọi nhũ danh của cậu: “Tiểu Cửu.”

Sở Cửu Ca dừng bút, ngẩng đầu nhìn anh, “Làm sao ạ?”

“Bởi vì khóc là vô ích.” Kỷ Triệu Uyên trầm giọng nói, “Tôi chỉ có mình tôi thôi.”

Ai ai cũng có những lúc cảm thấy tuyệt vọng muốn từ bỏ, cho dù là người xa cách với thế giới này như Kỷ Triệu Uyên cũng không ngoại lệ. Trong con mắt của Kỷ Triệu Uyên trước đây, những trải nghiệm đau khổ khi bị người đời chế giễu đều là vô dụng, ngoại trừ việc chứng minh cho sự kém cỏi của bản thân thì chúng đều là đống rác.

Nhưng Kỷ Triệu Uyên hiện giờ đã có cùng một giao điểm với thế giới này, cho phép anh trải nghiệm nhiều cảm xúc mới lại.

Mà lúc này giao điểm của anh hình như đang buồn.

Anh nhìn Sở Cửu Ca lạc lõng hoặc thậm chí không biết mình đang mất mát điều gì. Kỷ Triệu Uyên quyết định kể cho cậu nghe về quá khứ mà bản thân từng rất xấu hổ khi nói về nó.

“Tôi cũng sẽ có lúc như vậy,” Kỷ Triệu Uyên đưa tay sang bên, đặt lòng bàn tay khô mát lên mu bàn tay của Sở Cửu Ca, “Lúc buồn tới mức muốn khóc.”

Chính sự dịu dàng đặc biệt khó có thể nhận ra này thuộc về riêng Kỷ Triệu Uyên, trái tim Sở Cửu Ca như sụp đổ, độ nhạy cảm của năm giác quan của cậu tăng lên gấp mười lần, chỉ hận không thể ghi lại mọi lời mà Kỷ Triệu Uyên nói.

Kỷ Triệu Uyên giống như một người ngoài cuộc, anh kể chuyện xưa với giọng điệu bình tĩnh khiến Sở Cửu Ca đau lòng muốn khóc. Anh nói: “Những người chạy đường dài sẽ không bao giờ dừng lại giữa chừng, cậu có biết vì sao không?” Anh không chờ Sở Cửu Ca trả lời, tiếp tục nói: “Bởi vì một khi dừng lại sẽ cảm nhận được sự thoải mái khi nghỉ ngơi, cảm giác kiệt sức rồi sẽ không thể cất bước chạy tiếp được nữa.”

“Hôm đó, tôi và Eric cùng chạy tới lớp thực nghiệm, cậu ta ngồi trên sàn khóc cho tới khi mệt lử, sau đó được những người khác khiêng đi.” Kỷ Triệu Uyên cười cười, anh giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt đỏ hoe của Sở Cửu Ca: “Nhưng tôi không dám.” Anh vân vê đầu ngón tay anh ướt vì nước mắt của Sở Cửu Ca, vẫn mỉm cười: “Tôi sợ rằng khi giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, sẽ không còn sức mà chạy về phía trước nữa.”

Kỷ Triệu Uyên nhìn cậu, ánh mắt này Sở Cửu Ca rất quen thuộc, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Kỷ Triệu Uyên đã dùng ánh mắt này để nhìn “bánh quai chèo” trên tường phòng khách.

Kỷ Triệu Uyên không nhận ra được điều đó, anh không biết từ khi nào mình đã xếp Sở Cửu Ca vào một hạng mục khác, đứng cùng với tình cảm trân quý của anh dành cho khoa học.

Sở Cửu Ca bị ánh nhìn ôn nhu của anh khiến trong lòng càng thêm tự ti. Cậu thật sự ghen tị với những người nhất định phải đến được nơi họ muốn bất kể là bao xa, bất kể là khó khăn tới nhường nào. Cậu luôn sống mơ màng trong cuộc sống an nhàn mà ba mẹ đã sắp xếp, không có mục tiêu không biết cách phấn đấu, cậu tệ đến mức hoàn toàn không xứng với Kỷ Triệu Uyên.

“Từ bỏ dễ hơn cố chấp! Vì sao khó quá thì không được dừng lại!” Lồng ngực Sở Cửu Ca phập phồng lên xuống, giọng nói cậu run rẩy nghẹn ngào,”Em… em cái gì cũng không làm được.”

Cậu đột nhiên bùng nổ khiến Kỷ Triệu Uyên có hơi giật mình, Kỷ Triệu Uyên chần chờ hai giây, chậm rãi giơ tay đặt lên mái đầu xù xù của Sở Cửu Ca, xoa nhẹ rồi lại xoa nhẹ.

Kỷ Triệu Uyên nói: “Lần đầu tiên tôi tiếp xúc với sinh vật, tôi đã bị sốc bởi vẻ đẹp của nó.”

Kỷ Triệu Uyên không lừa cậu.

Lời nguyền của Asperger trong gen bắt đầu được ứng nghiệm khi Kỷ Triệu Uyên tám tuổi. Vào thời điểm đó, Kỷ Triệu Uyên mang theo khiếm khuyến bẩm sinh, cố gắng giao tiếp với thế giới nhưng anh không nhận được hồi đáp. Lúc ấy Kỷ Triệu Uyên vẫn còn hiền lành, anh đồng ý nói lắp để hòa đồng với mọi người một cách ngượng nghịu, cũng sẵn lòng đưa món tráng miệng mà tới anh còn tiếc ăn cho bạn nữ béo bàn bên. Nhưng những đứa trẻ đó tàn nhẫn một cách vô tư, bọn họ dùng ánh mắt ghét bỏ và giọng điệu khinh thường với Kỷ Triệu Uyên, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng không thích cậu bé luôn cứng đơ và kéo lê chân sau của cả lớp khi tập thể dục trên đài.

Kỷ Triệu Uyên giống như một ngôi sao cô đơn, trong khi những ngôi sao khác đã tìm được quỹ đạo của mình.

Anh nói không được, cũng cười không nổi, bởi vì không có quỹ đạo nào đồng ý chấp nhận anh.

Khi đó Kỷ Triệu Uyên thực sự rất kỳ quặc, kỳ quặc đến mức cha ruột của anh không thể dung thứ cho những hành vi khác biệt với người thường của anh. Kỷ Dương nữ sĩ vĩ đại và ôn nhu khi ấy đã không chút do dự ly hôn với chồng mình, sao đó tìm thấy Kỷ Triệu Uyên trốn sau bức màn, kiên nhẫn ngồi xổm xuống nhìn đứa con trai. Bà nói: “Bảo bối, chỉ là con chưa tìm được quỹ đạo của mình thôi.”

Kỷ Triệu Uyên đi cùng mẹ tới bệnh viện để kiếm tra, thản nhiên tiếp thu việc mình chính là một Aspie, đồng thời cũng lén lút bỏ đi chút mềm mại cuối cùng của bản thân.

Kỷ Triệu Uyên đứng trong phòng khám tâm lý vắng vẻ, mặt không cảm xúc nghe bác sĩ nói chuyện với mẹ mình. Cho dù là bác sĩ có lải nhải về các biểu hiện lâm sàng thứ 101 của hiệu chứng Asberger hay là thứ 1001 thì anh cũng không quan tâm. Anh buồn tẻ đánh giá căn phòng mình đang đứng, bức tường xung quanh được quét vôi trắng, cửa sổ phía trước bị khuất bóng sau tòa nhà cao trước nó, bàn làm việc của bác sĩ có bốn gõ rõ ràng, tất cả đều trông rất lạnh lẽo, sau đó ánh mắt anh đột nhiên bị chiếc mô hình đặt trên bàn hấp dẫn.

Hai đường thẳng song song dường như không bao giờ cắt nhau được nối với nhau bằng vô số thanh ngắn, rồi xoắn lại thành một tổng thể không thể chia cắt.

Cấu trúc DNA buồn tẻ và nhạt nhẽo trong mắt người thường đã mang tới cho Kỷ Triệu Uyên một thế giới khác đầy màu sắc và lộng lẫy. Gốc Axit phosphoric đã tìm được nhóm Kiềm của mình, bọn họ tay nắm tay trở thành một cặp tình yêu bền nhất của phân tử Ribose, họ trở thành nhịp tim của một đứa trẻ, trở thành cái bụng nhỏ mềm mại của một con mèo, trở thành bông hoa cúc mọc trên vách đá đằng xa, cũng trở thành sự cứu rỗi của Kỷ Triệu Uyên.

Thế giới của Kỷ Triệu Uyên rất rực rỡ, từ những con sứa phát sáng tới con đại bàng bay cao đều là bạn của anh, nhưng những sinh vật xinh đẹp này đều không thể nói được. Sau đó, một quả cam sống động đã xuất hiện trong thế giới của Kỷ Triệu Uyên.

Chỉ là quả cam này có vẻ hơi uể oải.

“Nói ra lời này nghe có vẻ hơi kiêu ngạo, nhưng có một vài thứ chỉ khi là tôi chúng nó mới xuất hiện, chúng nó giống như một đôi tay đang đẩy tôi đi lên, tôi không thể dừng lại.” Kỷ Triệu Uyên tiếp tục xoa mái đầu của quả cam, sau đó nói: “Đây là trách nhiệm, là trách nhiệm của một nhà nghiên cứu khoa học. Thế giới xấu đi chưa chắc sẽ tốt lên nhưng điều đó không ngăn cản tôi nỗ lực hết mình.”

“Một ngày nào đó, cậu sẽ hiểu rằng nỗi đau đó là vì cậu đang đeo một cái huy chương, chỉ là sợi dây phía sau đang đốt cậu tạm thời thôi.”Kỷ Triệu Uyên nhìn Sở Cửu Ca như đã hiểu ra, cười hỏi cậu: “Ví dụ như, bóng rổ là gì với cậu?”

Sở Cửu Ca gãi đầu, có chút bối rối: “Vấn đề này có lẽ anh nên đi hỏi Tề Uy, chắc chắn cậu ấy sẽ nói cho anh đáp án hoàn hảo.”

“Không,” Kỷ Triệu Uyên lắc đầu, kiên định nhìn cậu, “Tôi đang hỏi cậu.”

Sở Cửu Ca né mắt anh, căng thẳng tới mức nói lắp: “Em, em không biết…… Trước kia huấn luyện viên có nói em cao vậy rất hợp để chơi bóng rổ cho nên em liền đi chơi…… Lần nào cũng có thể ném bóng vào rổ mà không cần cố gắng nhiều, em nghĩ điều đó rất dễ dàng…… Em chưa từng theo đuổi bất cứ điều gì, em, em……”

Kỷ Triệu Uyên giơ ngón trỏ chạm vào môi cậu, dừng câu nói tự khinh thường bản thân của cậu.

“Tiểu Cửu,” Kỷ Triệu Uyên đứng lên, anh đứng ngược sáng giơ tay cổ vũ Sở Cửu Ca, “Tôi sẽ đưa cậu đi xem một trận đấu bóng rổ thực sự.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.