Y Lộ Thước có cảm giác rét lạnh, nói:
– Hiện tại ta là cha của ngươi.
Ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời của ta.
* * *!
Khóe mắt vừa kéo, Vô Hoa nhếch nhếch môi, cuối cùng cũng không nói ra một câu « Muốn làm cha của ta sao ngươi có thể không biết xấu hổ nói ra những lời này ».
Phản ứng của Vô Hoa làm Y Lộ Thước mất hứng.
Nhi tử tiện nghi chán ghét hắn sao?
Uổng cho mình từ xa chạy tới cứu hắn!
Trong lòng cực độ khó chịu, Y Lộ Thước nhéo cổ áo của đối phương, đè hắn nằm dưới đất, sát khí bốn phía nói:
– Ngươi gọi ta cái gì?
Vô Hoa vạn phần biệt khuất bị gắt gao đè áp, sát khí hãi người làm cho hắn không thể nhúc nhích, thậm chí không cách nào phản kháng.
Dưới lực áp bách cường hãn, hắn không khỏi tuôn mồ hôi lạnh, cuối cùng hạ xuống cái đầu cao quý, cắn răng lạnh giọng nói:
– Nghĩa phụ!
Kêu nghĩa phụ còn thuận tai hơn là cha hay là phụ thân.
Y Lộ Thước vỗ vỗ khuôn mặt xinh đẹp của đối phương, hài lòng nói:
– Ngoan. Ngôn Tình Sủng
Sớm nghe lời không phải tốt hơn sao.
* * *!
Ngươi cũng uống Thiên Nhất thần thủy, đi chết đi!
Sở Lưu Hương quay về bí cốc, nếu có thể cả đời này hắn cũng không muốn tiếp tục bước vào địa phương này.
Đáng tiếc bất luận như thế nào hắn cũng phải đi vào địa phương này thêm một lần.
Rồi sau đó hắn đi tới bí thất của Thạch Quan Âm, phát hiện một bí mật kinh thiên.
Hắn chợt nhớ tới Phú Thượng Ca, lại nhớ tới vẻ mặt bi phẫn của người kia.
– Ả không thích bất luận kẻ nào trên đời này, ả chỉ yêu chính bản thân mình.. Ả đối với hình ảnh trong gương của mình làm ra chuyện bẩn thỉu làm mắt người muốn đui mù..
Sở Lưu Hương hít sâu một hơi, âm thầm hổ thẹn.
Phú huynh, nguyên lai ta lại hiểu lầm ngươi, ngươi thật sự không có nói dối, Thạch Quan Âm thật sự..
Thân cứng ngắc, Sở Lưu Hương chậm rãi nhìn qua bên phải.
Chỉ thấy Phú – thăng thiên – Thượng Ca ngồi xổm bên cạnh hắn, nháy mắt vẫy tay với hắn.
Nói Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến!
Xuất thần nhập quỷ, Phú huynh ngươi làm cho ta rất sợ hãi!
Sở Lưu Hương ngoan ngoãn tiến đến gần một chút, hai người lặng lẽ kề tai nói nhỏ.
Y Lộ Thước nói:
– Ta không có lừa các ngươi đi.
Sở Lưu Hương mỉm cười gật đầu, nói:
– Phú huynh, sao ngươi lại ở trong này?
Y Lộ Thước nói:
– Ta đã đáp ứng giúp người khác làm một việc.
Sở Lưu Hương trừng mắt nhìn:
– Có liên quan với Thạch Quan Âm?
Y Lộ Thước:
– Có liên quan.
Y Lộ Thước nhìn thoáng qua Thạch Quan Âm đang lâm vào khoái lạc, lấy ra một tấm bảng viết hai chữ: Chấm điểm.
Sau đó hắn trạc trạc diễn viên, chỉ vào tấm bảng trong tay lại chỉ chỉ hướng Thạch Quan Âm, ý bảo diễn viên vây xem chấm điểm.
* * *!
Kiểu chấm điểm này có phải có chút rụng tiết tháo hay không.
Một tấm bảng nhỏ, nhìn hết sức quen mắt không xa lạ gì.
Sở Lưu Hương nhìn thoáng qua Thạch Quan Âm đang dùng tay sờ mó lên người mình, tiếp nhận bút lông nhẹ nhàng vạch một nét.
Y Lộ Thước cúi đầu vừa nhìn.
6?
Tay diễn viên lại run lên.
Thế là Y Lộ Thước khéo hiểu lòng người đem tấm bảng xoay ngược lại, hai bàn tay lại bị diễn viên đè lại.
Đối diện ánh mắt nghi hoặc, Sở Lưu Hương chỉ mỉm cười.
Sau đó lại cầm tấm bảng tiếp tục viết thêm vài con số.
Y Lộ Thước mở to mắt.
– Đinh! 60 điểm, điểm gốc. Độ hảo cảm của diễn viên +3, tiến độ trước mắt 65/100.
– Đinh! Độ hảo cảm của ký chủ +5, tiến độ trước mắt 40/100.
Không khí có chút cổ quái, Sở Lưu Hương không biết tại sao lại có chút ngượng ngùng.
Cảm giác ngượng ngùng giống như mình đi dạo thanh lâu xảo ngộ bạn tốt, rồi sau đó hai người cùng nhau dạo thanh lâu cùng nhau chơi đùa nữ nhân..
Thật không có tiết tháo.
Nhìn diễn viên không ngừng sờ mũi, Y Lộ Thước tỏ vẻ không hiểu.
Da mặt diễn viên không nên mỏng như vậy đi, bằng không làm sao bắt được nhiều muội giấy như vậy.
Nghe hệ thống nói hồng nhan tri kỷ của diễn viên khắp thiên hạ, da mặt mỏng thành như vậy không nháo ra việc tranh chấp cảm tình gì đó thật không có khoa học.
Sở Lưu Hương sờ mũi, thấp giọng hỏi:
– Làm sao vậy?
Y Lộ Thước vỗ vai diễn viên, thấp giọng nói:
– Ta có một đệ đệ, ba tuổi bắt đầu xem kênh trả tiền..
– Kênh trả tiền?
Sở Lưu Hương lại nghĩ tới thanh lâu.
Không phải đâu, mới ba tuổi thôi, là mình suy nghĩ nhiều.
Y Lộ Thước chợt nhớ diễn viên là người cổ đại, bèn giải thích:
– Chính là bỏ tiền ra xem người khác làm như vậy như vậy.
Sở Lưu Hương mấp máy môi:
– Đệ đệ của ngươi thật trưởng thành sớm.
Y Lộ Thước nói:
– Cho nên ngươi không cần thẹn thùng, yên tâm lớn mật xem đi.
* * *!
Hắn đến làm chính sự, thật sự!
Sở Lưu Hương ho khan một tiếng, tiếng ho chợt vang.
Thanh âm làm cho Thạch Quan Âm tỉnh táo trở lại.
Ánh mắt ả âm lãnh nhìn qua, nhẹ giọng nói:
– Sở Lưu Hương.
Khu rừng rậm rạp, u uất thông thông.
Một thân ảnh xuyên qua trong đó, thân hình cực nhanh như là cơn gió.
Sát khí lẫm liệt quanh quẩn xung quanh người hắn, ngay cả trận gió cũng không thể thổi tan mảy may.
Huyết tinh sát khí phát tán từ sâu trong xương tủy làm chấn kinh đàn chim đang bay trên đỉnh đầu.
Sinh vật ẩn nấp sau đại thụ cảm nhận được khí tức nguy hiểm này, toàn thân lông mao dựng đứng.
Giấu yên tại chỗ, di chuyển không được.
Trong này cây cối um tùm, xuyên thẳng trong mây, cành lá xum xuê, đem sắc trời đều che tối vài phần.
Mà hình thái của chúng nó thật quái dị, sai biệt với cây cối bình thường rất lớn.
Động vật trong này cũng rất kỳ quái, ít nhất không tồn tại chút dấu vết của chúng nó trên địa cầu.
Đối với Y Lộ Thước mà nói, những cảnh tượng này không chút xa lạ gì, hắn biết mình đã về tới thợ săn thế giới.
Xuyên qua phiến rừng rậm này, hiện lên trước mặt là núi cùng sông suối.
Núi cao trùng điệp, liên miên không dứt. Phóng mắt nhìn lại, tầng tầng lớp lớp, vừa nhìn vô tận.
Nước sông trong suốt thấy đáy, đàn cá du động trong nước.
Trời xanh mây trắng, mặt trời cùng đại thụ ảnh ngược dưới mặt nước, cảnh sắc ưu mỹ mê người.
Y Lộ Thước đứng bên bờ, im lặng nhìn mặt hồ.
Thật lâu sau lúc hắn chuẩn bị rời khỏi, lại truyền tới một trận tiếng hát.
Thanh âm gợi cảm, âm điệu quái dị, lại có một cảm giác nhịp điệu có một không hai.
Chi tiết mà nghe, thật là thần khúc.
Y Lộ Thước đi về hướng thanh âm phát ra.
Tiếng hát càng lúc càng rõ ràng, càng thêm thí nghiệm sức thừa nhận của mỗi người.
Nghĩ tới năm ấy sau khi Tây Tác biên ra bài hát này, còn hỏi vài tên bài ca, muốn hắn quyết định.
Trên bờ sông có một tảng đá lớn.
Trên tảng đá có một bộ quần áo sạch sẽ.
Bên dưới tảng đá còn có bộ quần áo tùy ý ném dưới đất.
Trên quần áo còn lây dính theo vết máu.
Mặt hồ gợn sóng lăn tăn, thật đẹp.
Càng đẹp hơn là nam tử đứng giữa hồ.
Làn da hắn rất trắng, ánh mắt mảnh mai vạch người, đồng tử màu lam xám thoạt nhìn băng sương mà sung mãn sát cơ.
Từ mặt bên nhìn lại, sống mũi hắn thật tuấn tú rất xinh đẹp, bờ môi cũng thập phần ưu mỹ.
Đây là một nam nhân diện mạo yêu dị, trừ bỏ có được tướng mạo xuất chúng, thân hình cũng rất tốt.
Dáng người thập phần hoàn mỹ, chấm mười điểm cũng không quá mức.
Lúc này hắn đang gội đầu, ngón tay đang xuyên qua trong tóc.
Mái tóc đỏ như lửa cháy dán lên khuôn mặt.
Hôm nay hái được mấy lạn quả thực, phát hiện hai tiểu quả thực, bồi một đại quả thực đánh một trận.
Một ngày này vô cùng khoái trá.
Trong phương viên mười dặm không có bất cứ sinh vật nào dám xuất hiện.
Thẳng tới khi hắn phát giác có người tới gần, cũng không che giấu hành tung, tựa hồ không sợ bị hắn phát hiện.
Ân hừ, là tiểu quả thực hay là lạn quả thực đây?
Đối phương dừng cách hắn một đoạn cự ly, Tây Tác còn thảnh thơi tắm rửa.
Nhưng đối với Y Lộ Thước mà nói Tây Tác mặc quần áo hay trần trụi cũng không có gì đáng kinh diễm hay kinh ngạc.
Xuyên qua về nhà, gặp được người đầu tiên lại là Tây Tác, thật sự là xui xẻo.
Không biết trong ba năm hắn rời khỏi, đám muội giấy nói điểu ngữ màu tóc hỗn loạn đã như thế nào.
Có biến mất trong dòng sông lịch sử hay không, hay là bị lữ đoàn tiêu diệt, hay là bị Tây Tác xem thành lạn quả thực toàn bộ lấy xuống, hay là bị giam vào trong cạm bẫy tháp..
Bị người nhìn chằm chằm, Tây Tác vẫn không hề có chút áp lực nào.
Ngón tay thon dài đang lau qua thắt lưng, phía sau chợt truyền ra thanh âm làm động tác của hắn cứng đờ.
Thanh âm bình thản không gợn sóng, đặc sắc cá nhân thập phần tươi đẹp, cũng quá quen thuộc, làm cho hắn..
Y Lộ Thước nhìn thấy thắt lưng hắn cứng còng không nhúc nhích, lại lên tiếng:
– Tây Tác!
Kháo!
Thanh âm này thật giống Y Lộ Thước, Tây Tác xoay người, động tác thật lớn hất lên một mảnh bọt nước.
Ngay sau đó đôi con ngươi của hắn cũng mở to.
Con mẹ nó giữa ban ngày ban mặt, lại gặp quỷ!
Nhìn thấy bằng hữu đã chết đi ba năm, nội tâm Tây Tác như sóng to gió lớn, thật lâu không thể bình tĩnh.
Sau một lúc lâu hắn mới nói chuyện:
– Tiểu Y?
Ba năm trước đây một đám nhân vật thật lợi hại quần ẩu cùng một đám kiến con xấu xí, kiến vương thật giảo hoạt xảo trá, không đánh lại người khác thì muốn tự bạo.
Vì cứu vớt mọi người (Killua), có một vị ca ca tốt dùng tinh thần hiến thân vĩ đại tự hi sinh chính mình cứu vớt toàn bộ nhân loại (tin không nổi)!
Mất đi bằng hữu duy nhất, ma thuật sư điên cuồng hơi có chút thương tâm.
Rốt cục không còn ai giống như là sát thủ kia, dùng tâm tình bình tĩnh đối đãi tế bào nghệ thuật của hắn, lý giải nhân sinh cùng lý tưởng của hắn, gõ trá tài sản của hắn, bồi hắn cùng nhau trầm mặc đáp bài, không bạn nhảy gõ một bút là có một đại mỹ nhân làm bạn nhảy..
Cảm giác hài hước giàu có, thiên phú biểu diễn thật tốt, hàm dưỡng cực tốt, thích làm kịch, thích gõ trá người, có lúc còn lời nói ác độc..
Đây là bằng hữu thế nào a!
Nhưng hắn lại đã chết, thậm chí còn không lưu lại thi thể.
Chỉ còn lại nửa bộ quần áo bị tóc bạc tiểu quả thực cướp đi, lưu làm kỷ niệm.
Hắn cứ như vậy đã chết, rốt cục không còn ai bồi mình khoái trá chơi đùa.
Vốn là không có bao nhiêu đại quả thực, lại mất đi một.
Ông trời thật sự biết đùa giỡn người.
Tây Tác thật buồn bực, trạng thái uể oải duy trì thật lâu thật lâu.
Đại quả thực ngọt ngào kia hắn còn không đành lòng hái xuống, đột nhiên lại chết. Thật sự là tốt.. tốt..
Dục cầu bất mãn.
Hắn liền hái thật nhiều tiểu quả thực, quả thực sắp bị hái hết, tâm tình mới có thể chuyển tốt.
Hiện giờ Y Lộ Thước lại quỷ dị xuất hiện, mà ma thuật sư chấn kinh.
Chẳng lẽ bài hát của hắn còn có công dụng chiêu hồn?
Tây Tác không tin quỷ thần, Y Lộ Thước biến thành quỷ nhờ hắn tặng lời nhắn là ý tưởng hoang đường.
Đi lên bờ, hắn lắc lắc tóc, kỹ lưỡng đánh giá sát thủ một thân cổ trang.
– Nhìn đủ sao?
Nghe ngữ điệu quen thuộc, Tây Tác ôm cằm, ức chế không nổi lớn tiếng cười lên điên cuồng, cười đến bả vai đều run rẩy.
Đại quả thực lại trở về, không có chuyện gì càng đáng giá cao hứng hơn chuyện này.
Về phần Y Lộ Thước tại sao đã chết mà còn sống lại, hắn không thèm để ý.
Hắn duy nhất để ý chính là, nên tranh thủ cơ hội đánh một trận.
Y Lộ Thước lên tiếng nhắc nhở:
– Anh chưa mặc quần áo.
Tây Tác cúi đầu nhìn một chút, cũng không e thẹn xấu hổ hay ngượng ngùng gì.
Tay trái chống lưng, vặn eo, nói:
– Không có việc gì.
Theo động tác của hắn, vật kia quơ quơ, thiểm mù mắt chó.
May mắn Sở hương soái đi vắng.
Nếu không dự đoán được sẽ phát sinh một trận thảm kịch nhân gian.
– Anh đang ở đây múa may phong tao sao?
– Tiểu Y, ba năm không gặp, cậu vẫn không khả ái như thế.
Y Lộ Thước lành lạnh nói:
– Ba năm, đám nữ nhân kia còn chưa thu phục anh sao?
Theo lý mà nói, Tây Tác tắm rửa, đám nữ nhân mọc cánh kia hẳn phải ngồi xung quanh cắm điểm mới phải.
Nghĩ tới một ít hồi ức không tốt đẹp, sắc mặt Tây Tác vặn vẹo hung ác, tiếng cười khêu gọi biến thành rờn rợn:
– Nga ha ha, có mấy kẻ tự xưng là chấp pháp giả, toàn bộ đều tặng các nàng đi gặp thượng đế hết rồi!