Tỳ Bà công chúa chen chúc đẩy Hồ Thiết Hoa qua một bên, chính mình ngồi xuống bên cạnh Y Lộ Thước, lôi kéo tay hắn, giành trước muốn nghe chuyện xưa tựa hồ sẽ thập phần thú vị.
Về phần tại sao cần lôi kéo tay đối phương..
Bàn tay mỹ nhân, làm cho trong lòng nàng vốn ngứa ngáy vô cùng, đã sớm muốn sờ một chút.
Quả nhiên đủ mềm mại, đủ nõn nà, đủ bóng loáng.
Quả nhiên xúc cảm còn tốt hơn trong tưởng tượng.
Phải sờ thêm vài lần mới được!
Vì thế Tỳ Bà công chúa lại nhéo thêm hai lần.
* * *!. truyện đam mỹ
Đám người Sở Lưu Hương.
Quang minh chính đại ăn đậu hủ của nam nhân thật sự được sao?
Nhưng bị mỹ nhân ăn đậu hủ tựa hồ cũng thật tốt đẹp.
Nhưng khi mọi người nhìn khuôn mặt của Tỳ Bà công chúa, lại nhìn khuôn mặt của Y Lộ Thước, có chút không xác định từ “mỹ nhân” nên đặt lên người của ai.
Y Lộ Thước chớp mắt mèo, căn bản không ý thức được chính mình bị nữ nhân ăn đậu hủ.
Ăn đậu hủ nóng của mỹ nhân, Tỳ Bà công chúa cực kỳ hài lòng, cười nói:
– Chỗ các ngươi tựa hồ rất thú vị, nhanh nói cho ta nghe với.
Công chúa cười thật sáng lạn, Y Lộ Thước lại có chút không biết phải làm sao, chỉ vì không biết làm sao nói “chuyện lý thú”.
Y Lộ Thước không còn bao nhiêu ký ức về đời thứ nhất, không quá nhớ kỹ.
Đời thứ hai, thế giới thợ săn.
Hai nam nhân muốn làm cơ, có quan hệ không phải là chuyện thật bình thường sao.
Giống như là nhị đệ Miji, mỗi ngày trạch trong nhà, vẫn có thể cấu kết lại Phi Thản.
Trạch thần mập mạp cùng chú lùn hung tàn tổ hợp, mặc dù làm kẻ khác không thể tưởng tượng, nhưng mọi người cũng chỉ là thoáng kinh ngạc một chút, liền đưa lên máy chơi game làm chúc phúc.
Cho nên việc cưới nam nhân về nhà thật sự quá bình thường.
Đời thứ ba, thế giới vô hạn kh ủng bố.
Đội trưởng đều đi làm cơ, đội viên còn chờ cái gì.
Nam nhân tìm cơ hữu, nữ nhân làm bách hợp, cứ như vậy noi theo.
Đội ác ma PK đội Trung Châu, còn không khóc trốn sao.
Cho ai chứng kiến “chính mình” cùng đồng bạn trong đội khanh khanh ta ta, nhất thời cũng khó thể chấp nhận sự thật tàn khốc này.
Nhất là ác ma Trịnh Tra, biết được Trịnh Tra vì nam nhân vùi dập la lỵ, đen hóa càng thêm triệt để, thề cần chém chết đôi cẩu nam nam.. khụ khụ..
Đủ nói rõ đồng tính luyến ái hết sức phổ biến.
Nhưng việc dính dấp tới thế giới khác có thể giảng cho nhóm người cổ đại này nghe được sao?
Nếu nói bọn họ nghe hiểu sao?
Nghe hiểu có thể sẽ cho rằng tinh thần của hắn có vấn đề gì hay không?
– Đinh! Bộ phận trình tự của hệ thống thăng cấp thành công.
– Đinh! Không có bổn hệ thống giúp đỡ, ký chủ quả nhiên hỗn không nổi nữa. Chỉ cần ngàn lượng bạc, bổn hệ thống giúp ngài nhẹ nhõm giải quyết phiền não.
Hố tiền của tài mê, hệ thống can đảm thật lớn!
Nhưng nhìn thấy đôi mắt chờ mong của Tỳ Bà công chúa, Y Lộ Thước do dự.
Rồi mới thịt đau đem một ngàn lượng bạc ném vào đầu hệ thống.
Tỳ Bà công chúa tiếp xúc thật gần, cảm xúc dao động lớn nhất, trong mắt nước mắt rưng rưng.
Cầm tay đối phương, dùng sức, dùng sức, lại dùng sức.
Y Lộ Thước rút tay hồi lâu cũng không rút ra được, liền tùy theo nàng, nâng tay kia lau lau ánh mắt, nói:
– Chỗ chúng ta có một tập tục, sau khi trưởng thành mỗi người phải rời khỏi nhà rèn luyện một lần. Một lần ta đi một địa phương kỳ quái, gặp được.. rất nhiều người kỳ quái..
– Có một người đặc biệt không tiết tháo, hắn có sở thích bại lộ, còn nam nữ không kỵ ; có một người nhìn cũng có dáng vẻ, lại là lòng dạ hiểm độc, hắn cũng nam nữ không kỵ ; có một thanh niên tuấn mỹ có chút yêu dị, làm việc xúc động không đầu óc luôn bị người lừa, cuối cùng hắn tìm một tráng sĩ thoạt nhìn chính trực tin cậy kỳ thật d*c vọng cũng không ít.. còn có một muội giấy tròn trịa an ủi một muội giấy bị thương thấu tâm cao gầy, cuối cùng hai người an ủi tới cùng nhau, ngọt ngào HE!
– Cuối cùng, ta về tới nhà. Đột nhiên phát hiện người trong nhà cũng thay đổi. Các đệ đệ đem em dâu mang về nhà, ta nhìn thấy em dâu thật sự thay cha mẹ thương tâm..
Sở Lưu Hương nhịn không được chen miệng nói:
– Em dâu của ngươi chẳng lẽ cũng là..
– Phải.
Y Lộ Thước gật đầu:
– Bọn hắn đều là nam nhân.
* * *!
Mọi người.
Tỳ Bà công chúa sờ mó mái tóc dài xinh đẹp của sát thủ, than thở một tiếng nói:
– Vì sao những sự tình không tốt này đều để cho ngươi gặp gỡ..
Y Lộ Thước xòe tay:
– Việc này ta không để ý, nhưng mà..
Trong đôi mắt mèo tràn ngập ủy khuất, ngữ khí biến thành kích động:
– Bởi vì bọn hắn tìm nam nhân làm lão bà, cha mẹ cả ngày buộc ta đi xem mắt nữ nhân.
Hồ Thiết Hoa nói:
– Có lẽ bọn họ sợ ngươi cũng giống như đệ đệ ngươi, cưới nam nhân về nhà.
Nghe vậy Y Lộ Thước dùng đôi mắt trống rỗng vô thần gắt gao nhìn hắn chằm chằm, mặt không biểu lộ nói:
– Nhưng những nữ nhân kia thật kỳ quái, búi tóc nhiều màu rực rỡ, ánh mắt chiếm hơn phân nửa khuôn mặt, mũi cùng miệng đều nhỏ xíu nhìn không thấy.
Hồ Thiết Hoa kinh hãi:
– Thật sự có người như vậy?
Nhìn dọa nạt người như là gặp ác mộng.
Y Lộ Thước vô tình gật gật đầu.
Hồ Thiết Hoa lập tức run run lên, thật là khủng khiếp.
Sở Lưu Hương đột nhiên lên tiếng hỏi:
– Có thể hỏi thăm ngươi bao nhiêu tuổi rồi không?
Y Lộ Thước sửng sốt, nghĩ nghĩ nói:
– 24 tuổi.
Trong mắt Sở Lưu Hương lộ vẻ kinh ngạc, hắn tưởng đối phương nhiều lắm mười bảy mười tám, không ngờ chỉ nhỏ hơn mình bốn tuổi.
Bề ngoài thật có tính lừa gạt.
Lý Thanh Từ, hoàng thượng khâm điểm thám hoa lang.
Sở Lưu Hương dịch dung mà đối phương vừa liếc mắt liền nhìn thấu thân phận của hắn, ánh mắt cũng thật không đơn giản.
Thân phận bị người nhìn thấu, hắn sờ sờ mũi, lộ vẻ mỉm cười thản nhiên nhìn vị thám hoa lang trên lầu.
Vừa thấy thám hoa lang, Y Lộ Thước lập tức gõ hệ thống, đem tài liệu của đối phương điều ra.
Lý Thanh Từ, phong tư trác tuyệt, văn võ song toàn, chính là nam xứng trọng yếu trong chuyện xưa ái hận dây dưa bi thương của thế giới này.
Xem xong tài liệu, Y Lộ Thước ghé vào bên tai Sở Lưu Hương, thì thầm nói:
– Hắn cùng Sở Vương có một chân.
Hơi nở ấm nóng thổi bên tai, trong lòng Sở Lưu Hương có chút phóng đãng.
Nhưng lúc nghe tin “có một chân”, khuôn mặt tuấn mỹ nhất thời vặn vẹo.
Trên đời thậm chí có tra nam như Hầu Cảnh Sầm, cuối cùng mở to nhãn giới.
Chỗ mấu chốt là hiện tại chính mình biến thành tên tra nam này, Sở Lưu Hương không hiểu có chút tâm hư.
Nâng mắt nhìn vương phi, Sở hương soái lập tức lộ ra ánh mắt vô cùng vô tội.
Xuyên qua cũng không thể khống chế, xuyên thành Sở Vương thật bi kịch, cầu an ủi.
Y Lộ Thước thành thạo vỗ vỗ đầu của “nàng dâu”, truyền âm nhập mật nói:
– Kỳ thật người mà Lý Thanh Từ yêu là hoàng thượng.
Sở Lưu Hương:
– !
Não bổ một ít đồ vật, Sở Lưu Hương đột nhiên cảm thấy Sở Vương cũng là người đáng thương.
Đây là một gian phòng thanh nhã, an tĩnh, hiệu quả cách âm tốt phi thường.
Hiển nhiên thám hoa lang có chuyện quan trọng nói riêng với Sở Vương.
Chờ ba người ngồi xuống, hắn cũng không đi thẳng vào chủ đề, chỉ cười nhạt nói:
– Không biết vị này là..
Sở Lưu Hương cười nói:
– Vương phi của bổn vương.
Thần sắc Sở Vương rất đắc ý, khóe môi Lý Thanh Từ co quắp, nói:
– Nguyên lai là vương phi, tại hạ thật sự có mắt mà không biết Thái Sơn.
Y Lộ Thước đối với cách xưng hô vương phi thập phần bất mãn, nhưng nghĩ tới diễn viên sớm muộn gì cần gả vào Tấu Địch Khách gia tộc, cũng xem như hòa nhau, liền không để ý.
Lý Thanh Từ là một người biết nói chuyện khôi hài.
Nhưng nhìn hắn tươi cười xuất trần, thanh âm ưu mỹ, cùng hắn nói chuyện chính là một loại hưởng thụ.
Hàn huyên vài câu, Y Lộ Thước bắt đầu hoài nghi ánh mắt của Hầu Cảnh Thụy.
Thám hoa lang ngoại trừ phong lưu, những phương diện khác được xưng hoàn mỹ, Hầu Cảnh Thụy không có lý do gì không thích hắn.
Vì người mình yêu, xâm nhập doanh địa địch nhân, thu thập chứng cớ tạo phản của đối phương.
Vì người mình yêu, được đến chân ái lại vẫn có tinh thần hiến thân.
Vì người mình yêu, thiết kế phá hoại ái tình của người khác, chen chân làm tiểu tam..
Cuối cùng người mình yêu đã chết, tâm như chết bụi, trốn vào không môn, làm hòa thượng.
Nam nhân si tình nhất thế gian!
Thế gian ít có.
Nên bỏ vào viện bảo tàng hưởng thụ chiêm ngưỡng mới phải.
Hầu Cảnh Thụy rốt cục vì sao phải tự ngược, lại đi yêu Mặc Bạch Sanh, rồi tặng giang sơn, cuối cùng còn đem mình chơi chết.
Khó được chứng kiến một người hợp mắt duyên của mình, Y Lộ Thước không khỏi quan tâm. Liền xuất ra thái độ tra xét hộ khẩu gả nữ nhi hỏi thẳng:
– Ngươi bao nhiêu tuổi?
Lý Thanh Từ hơi sững sờ, nói:
– Hai mươi mốt.
Y Lộ Thước:
– Đã có ý trung nhân chưa?
Lý Thanh Từ:
– Không có.
Y Lộ Thước:
– Ngươi có quan hệ thế nào với hoàng thượng?
Lý Thanh Từ nheo mắt, ý tứ của đối phương là..
Không, nhất định là hắn nghĩ lầm.
Áp xuống ý tưởng hoang đường, hắn nói:
– Hoàng thượng vốn là chân long thiên tử, tất nhiên là anh minh uy phong, uy nghi bất phàm.
Y Lộ Thước gật đầu nói:
– Vậy ngươi..
Trong miệng đột nhiên bị nhét một khối hoa mai cao, vừa vào miệng liền tan, hương vị ngọt ngào lan tràn đầu lưỡi.
Vô ý thức nhai nhai, ngay sau đó lại đem bánh ngọt nuốt vào trong bụng.
Lực chú ý đã bị đồ ngọt dời đi, đặt lên khay bánh ngọt trên bàn.
Nhìn thấy hắn ăn được vui vẻ, Sở Lưu Hương lại tiếp tục chịu trách nhiệm đút cho hắn ăn.
Rất nhanh khay hoa mai cao bị tiêu diệt.
Trong ánh mắt trợn mắt há hốc mồm của thám hoa lang, chỉ thấy Sở Lưu Hương bưng trà đút cho Y Lộ Thước uống xong.
Cuối cùng còn dùng khăn lau miệng cho hắn, hình dạng quan tâm cẩn thận làm người ghê răng.
Cảm giác này làm Lý Thanh Từ không khỏi nhớ tới một cảnh tượng trước đó.
Tấu Địch Khách sơn trang, một màn Sở Lưu Hương bưng trà rót nước cho Y Lộ Thước.
Đúng vậy, hiện tại Lý Thanh Từ cũng không còn là nguyên lai Lý Thanh Từ.
Ngày ấy sau khi Vô Hoa lĩnh nhiệm vụ, liền đi cùng Nguyên thiếu trang chủ đấu pháp.
Hai người từ thi từ ca múa cầm kỳ thư họa đến thiên văn địa lý phật kinh triết học, tiến hành khắc sâu điều tra cùng so đấu.
Làm cho hắn hộc máu chính là, người mù kia mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng không kém hơn hắn chút nào, thậm chí trong phương diện võ công còn cao hơn hắn một ít.
Cùng Nguyên Tùy Vân quen biết mấy ngày, Vô Hoa cảm thấy chính mình càng thêm già nua, tuổi thọ cũng nhanh giảm phân nửa.
Nhìn vẻ tươi cười vạn năm không thay đổi của đối phương, hắn cảm thấy càng thêm sâu sắc.
Thật sâu ý thức được trong lòng hận không thể xé nát đối phương, trên mặt lại ý cười trong suốt, chính mình cũng thật là đáng giận.
Bàn tay vươn túi tiền, hắn xuất ra cẩm hộp lấy thuốc của người mù ăn vào là có thể sáng mắt cầm đi.
Vừa nghĩ tới tên hư ngụy kia ăn thuốc vào sẽ phát sinh một loạt phản ứng, Vô Hoa liền gấp khó dằn nổi.
Tựa hồ cảm giác được tâm tư tà ác của hắn, Nguyên Tùy Vân dừng chơi đàn, hướng về phía hắn nhìn lại.
Nhưng ông trời luôn chống đối với hắn, giống như trước kia vài lần muốn giết Sở Lưu Hương, vài lần hạ sát thủ đều không thể thành công.
Hiện tại hắn mới đem thuốc xuất ra, trên sông liền nổi lên sóng to gió lớn.